(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giảng viên khoa Cơ giáp thủ công hoàn toàn không nhận ra vẻ kỳ cục của mình lúc này, càng không để ý đến ý tốt của giáo quan. Chẳng đợi đối phương nói hết câu, ông đã dùng vai hích một cái, chiếm hơn nửa màn hình.Vẻ mặt ông đầy quan tâm, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Thừa Phong, em học mã lệnh thủ công được bao lâu rồi? Có bí quyết gì không? Có muốn chia sẻ với các bạn học ở Liên Đại không?"
Đám người Hạng Vân Gian lập tức cảm thấy một sự ớn lạnh từ chân lan lên, ngứa ngáy như có đàn kiến bò qua, khiến cả bọn cùng rùng mình.
Mặc dù chưa từng học qua lớp của vị giảng viên này, nhưng những lời đồn về sự nghiêm khắc, lạnh lùng của ông ấy thì ai cũng từng nghe. Vì vậy, không ai chấp nhận nổi hình ảnh này cả.
Đôi mắt nheo lại, nụ cười gượng gạo cứng nhắc kéo giãn cơ mặt.
Chụp đại một bức ảnh cũng có thể treo làm áp phích phim kinh dị.
Đúng như dự đoán, Thừa Phong lùi lại một bước.
Bước lùi nhỏ này là bước thụt lùi lớn trong thế giới loài người của cô.
Giảng viên Cơ giáp thủ công vẫn thắc mắc, chân thành hỏi: "Sao vậy? Có gì khó hiểu cần thầy giải đáp không?"
Thừa Phong lắc đầu.
Hạng Vân Gian bước đến sau lưng cô, giúp cô giải vây: "Chạy cả ngày trời chắc em ấy cũng mệt rồi. Chuyện chuyên môn, chờ tổ tuyển sinh của Liên Đại đến rồi bàn kỹ hơn. Dù sao cũng còn sớm mà."
Giáo quan cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói, đẩy người đàn ông kia qua một bên, xen vào: "Người của Liên Đại đã lên đường rồi, chắc sẽ nhanh chóng đến sao Chiến Hậu. Có vấn đề gì cứ báo lại, bên này các thầy sẽ luôn hỗ trợ."
Ông vừa nói vừa nhướng mày đầy ẩn ý, vẻ mặt chẳng khác nào đang ngầm báo hiệu: "Yên tâm đi, người của mình cả."
Có thể nói "đi cửa sau" một cách tao nhã thế này, đúng là tài nghệ của kẻ buôn người.
Sợ người đàn ông cao to kia lại chen qua làm người khác sợ, giáo quan vội vàng nói nhanh vài câu: "Tối nay sắp xếp hành lý đi, vật dụng quý giá thì nên gửi giữ cẩn thận. Liên Đại lên kế hoạch nghỉ khá sít sao, không chắc sẽ có thời gian quay lại sao Chiến Hậu đâu. Nghỉ ngơi đi, có gì khó cứ nhờ bạn học giúp, mọi người nhiệt tình lắm..."
Câu nói còn chưa dứt, quang não đã bị người khác cầm lấy, lần này đặt hẳn trên bàn, màn hình thu nhỏ lại, có thể thấy rõ toàn bộ hội trường.
Sơ sơ có khoảng mười mấy hai mươi người, biểu cảm mỗi người mỗi khác.
Người đàn ông lớn tuổi đứng đầu bàn nhìn Thừa Phong mỉm cười hiền từ, định mở miệng nói gì đó nhưng Thừa Phong tiến lên, trực tiếp ngắt kết nối.
Thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Thừa Phong nặng nề khẽ thở phào một hơi.
Giang Lâm Hạ và Nghiêm Thận đều sững người, nhìn cô xoay người liền giơ ngón cái, tán thưởng: "Can đảm lắm!"
Đây chính là người máy chưa từng chịu đựng sóng gió của xã hội sao?
@ a i k h i e t
Nhìn màn hình đen thui, lãnh đạo phòng tuyển sinh bất đắc dĩ cười, không để bụng. Ông đưa kết quả của toàn bộ học sinh ra, cùng các giảng viên thảo luận danh sách trúng tuyển.
Người đàn ông trung niên bên cạnh vừa xác nhận điểm số nhanh như gió vừa nói: "Dù em ấy không giỏi giao tiếp, nhưng rất có sức hút."
Sức hút là một thứ mà một số người được trời phú. Đặc biệt trong lĩnh vực chỉ huy, sức hút thể hiện rất rõ.
Biểu hiện của sức hút có thể khác nhau ở mỗi người.
Ví dụ như Liên Thắng, phong cách chỉ huy của cô ấy tràn đầy nhiệt huyết, sục sôi cảm xúc khiến các binh sĩ dưới quyền cảm nhận được sự cuộn trào như sóng lớn.
Còn Thừa Phong thì cực kỳ lạnh lùng, giống như có một mảnh trời sụp xuống ngay trước mặt, cô vẫn điềm tĩnh nói: "Phía trước tắc đường, tìm đường vòng đi."
Điểm chung của cả hai chính là cảm giác an toàn. Và điều này hoàn toàn không phải vấn đề.
Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Tôi rất mong chờ những thay đổi mà em ấy sẽ mang lại."
@ a i k h i e t
Buổi chiều, mọi người đều rảnh rỗi.
Hạng Vân Gian và đồng đội về thu dọn trang thiết bị, còn Thừa Phong đi nhổ cải thảo. Dù sao trong ví cô cũng chỉ còn hơn hai trăm đồng mà thôi.
Hai ngày nay, thị trường giá cả ở sao Chiến Hậu vẫn ảm đạm. Cải thảo quá đắt, người ta thích ăn thức ăn nhanh, rẻ tiền hơn.
Thừa Phong ngồi bán cả buổi chiều bên đường, thu nhập chỉ được mười hai đồng. Đã vậy còn có một cây cải thảo còn bị người ta bới hỏng.
Nơi này đúng là có rất nhiều người không tốt.
Cô ngồi ôm đầu gối nhìn dòng người đi qua, cuối cùng đành sửa lại đánh giá của mình một chút.
Thật ra, họ cũng không phải đặc biệt xấu. Chỉ là cuộc sống của cô không được tốt lắm thôi.
Trời tối, Thừa Phong cõng sọt tre đến trại phúc lợi trong thành phố, đặt đồ trước cửa.
Viện trưởng ngồi tựa vào khung cửa sổ, nhìn thấy cô liền kinh ngạc gọi: "Thừa Phong?"
Nghe tiếng gọi, cô ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn ông một lúc. Không đợi ông nói gì, cô quay người rời đi.
Viện trưởng cuống quýt hét lên: "Thừa Phong! Diệp Quy Thừa! Chờ chút đã!"
Thừa Phong dừng bước, ông vẫn chưa biết nên nói gì, còn cô vẫn im lặng chờ. Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông nhíu lại, nửa người cố gắng thò ra khỏi cửa sổ, hỏi: "Cháu định đi đâu?"
"Về nhà."
Suy nghĩ một lát, cô bổ sung: "Cháu sẽ không quay lại nữa."
Viện trưởng sững sờ: "À..."
Đối với người duy nhất cô nói lời tạm biệt, Thừa Phong cố gắng thêm một câu: "Tạm biệt."
Cô kéo thấp mũ xuống, chạy chậm về nhà.
@ a i k h i e t
Đồ đạc của Thừa Phong không nhiều lắm.
Đồ cô không thể bỏ chỉ có một cái vali và người máy chiến đấu bị hỏng. Lúc nào cũng có thể dọn đi ngay.
Sáng sớm hôm sau, học sinh có quang não được thông báo địa điểm tập trung, còn người không có quang não thì được sinh viên Liên Đại tới thông báo xác nhận.
Hạng Vân Gian phụ trách tới giúp cô, để giúp cô khuân vác đồ đạc còn mượn cả chiếc xe tải nhỏ tới.
Kết quả Thừa Phong lại trực tiếp kéo người bạn máy móc của mình, trên đầu thì đội một cái vali nhỏ.
Cách ăn mặc của cô vẫn kỳ lạ như cũ, Hạng Vân Gian vừa thấy liền cười, hỏi: "Nhóc chỉ có mấy này thôi?"
Thừa Phong gật đầu.
Dây khóa của vali nhỏ bằng da trên đầu cô đã hỏng rồi, dùng kim loại sửa lại nên nhìn khá là tồi tàn, lại không đựng được quá nhiều đồ vật.
Hạng Vân Gian giúp cô nhấc chiếc vali xuống, đặt vào ghế sau xe rồi hỏi: "Nhóc đựng gì trong đó? Đồ dễ cháy nổ không được mang đi đâu, phải qua kiểm tra an ninh đấy."
"Không có gì cả," Thừa Phong trả lời, "Mang ba tôi về nhà thôi."
Cô mở chiếc vali ra cho Hạng Vân Gian xem.
Bên trong là một bộ quân phục đã được giặt sạch, xếp gọn gàng.
Bên trái là vài bức thư chưa gửi, bên phải là những huy chương khác nhau.
Một vài chiếc mang biểu tượng của Liên minh, số khác lại có dấu ấn của sao Chiến Hậu.
Hạng Vân Gian lờ mờ hiểu ra.
Sao Chiến Hậu có trình độ quân sự tương đối yếu, thường xuyên hợp tác và trao đổi học tập với Liên minh.
Ba của Thừa Phong có lẽ đã từng là sinh viên được tuyển chọn đặc biệt, sau khi tốt nghiệp đã phục vụ vài năm trong quân đội Liên minh rồi quay về quê nhà khi chiến tranh xảy ra.
"Ông ấy lớn lên ở Liên minh à?"
Đối với một người phiêu bạt, cái khái niệm về "nhà" hoặc "quê nhà" này quá mơ hồ, Thừa Phong nghĩ mãi không nói ra được. Cô chỉ biết ba mình chẳng thể phân biệt rõ giữa hai điều đó.
Nhưng ông muốn trở về, chỉ là không tìm thấy lối về của chính mình mà thôi.
Thừa Phong nói: "Tôi sẽ đưa ông ấy về."
Hạng Vân Gian đóng vali lại, khẽ gật đầu: "Đi thôi."
@ a i k h i e t
Các học sinh còn lại sau khi đã trải qua nhiều vòng sàng lọc của các trường quân đội, nhìn chung chất lượng đều bình thường. Nhưng trong buổi diễn tập trước, tổ tuyển sinh vẫn nhìn ra một vài gương mặt có tiềm năng.
Cuối cùng, Liên Đại tuyển được mười học sinh, bao gồm cả Thừa Phong.
Khi Thừa Phong đến điểm tập trung, đa số học sinh khác đã có mặt.
Bọn họ ai nấy đều mang theo những túi hành lý lớn, khuôn mặt không giấu được sự phấn khởi, tiếng nói cười rộn ràng vang lên giữa những lời tạm biệt thân mật với gia đình.
Giang Lâm Hạ vẫy tay, ra hiệu cô lại gần. Anh lục lọi trong thùng đồ vật phía sau, lấy ra hai túi đùi gà rồi trêu: "Gọi đại ca đê, anh cho nhóc ăn."
Tần Khoáng gạt tay anh ra, đưa cho Thừa Phong một túi: "Cứ ăn đi, đừng để ý đến cậu ta, tự lấy ăn."
Thừa Phong đang định nhận thì bị Hạng Vân Gian cản lại.
"Đừng đưa cho em ấy."
Giang Lâm Hạ lớn tiếng phản đối: "Giáo dục không thể để thiếu thốn, trẻ con không thể chịu khổ! Lão Hạng, cậu làm vậy là quá đáng lắm đấy!"
"Cậu không biết em ấy đã ăn bao nhiêu thứ trên xe à!" Hạng Vân Gian bóp chặt gáy Thừa Phong: "Người thì nhỏ xíu, cậu nghĩ ăn thế xong tiêu hóa kiểu gì?"
Thừa Phong giãy khỏi tay anh, vẻ mặt khó chịu. Cô đặt người máy chiến đấu của mình xuống đất, ngồi xổm bên cạnh chờ phi thuyền.
Hạng Vân Gian cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chiếc mũ cô cố tình kéo sụp xuống thấp, anh lại tò mò tìm cách bắt chuyện: "Anh hỏi nhóc một câu được không?"
Thừa Phong quay đầu nhìn anh.
"Nhóc cạo trọc đầu vì người máy không có tóc à?" Hạng Vân Gian xoa đầu cô: "Mà tại sao nhóc thích đội mũ thế?"
Thừa Phong gạt tay anh ra, không trả lời, nhưng rõ ràng khí thế quanh cô trầm lại.
Hạng Vân Gian như vớ được bí mật gì đó, tò mò hỏi tiếp: "Tóc nhóc đâu mất rồi?"
Thừa Phong sờ vào cái đầu bóng loáng của con người máy chiến đấu, nhấn mạnh: "Tôi không trọc đầu."
Thật ra thì cô vẫn có tóc, chỉ là ngắn thôi.
Nghiêm Thận cũng tò mò ghé lại: "Thế là cắt hư rồi à?"
Giang Lâm Hạ kinh ngạc: "Không phải là trọc đầu bẩm sinh chứ?"
Tần Khoáng sửng sốt: "Còn nhỏ thế này mà?"
"Không phải trọc!" Thừa Phong bị họ ồn ào làm phát bực, lớn tiếng nói: "Buổi tối lạnh, không có lò sưởi. Lúc đốt lửa không cẩn thận, cháy mất rồi!"
Cả đám ngớ người, cảm thấy vừa thảm vừa buồn cười. Cuối cùng, niềm vui chiến thắng lương tâm, tất cả liền bật cười sảng khoái.
Thừa Phong đã đoán được bọn họ sẽ cười nhạo mình, nhưng không ngờ lại cười trắng trợn đến thế.
Cô tức điên.
Tiếng cười chưa kịp tắt, phía chân trời xuất hiện một bóng đen khổng lồ lướt qua, lơ lửng trên tầng mây dày đặc.
Ánh đèn đỏ trắng lúc tắt lúc bật, nhắc nhở mọi người bên dưới rằng phi thuyền sắp hạ cánh.
Hạng Vân Gian lập tức nghiêm mặt, ngẩng cằm nói: "Đến rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");