Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 142: Báu vật




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh giơ tay chuẩn bị khai hỏa, nhưng hai bộ phận cơ giáp với Thừa Phong đã đồng thời di chuyển.

Hai kho vũ khí di động với tốc độ cực nhanh, mở bung cửa kho, lao thẳng về phía Hạng Vân Gian tấn công.

Hạng Vân Gian né tránh, định lùi lại nhưng phát hiện một kho vũ khí khác đã vòng ra phía sau, đúng lúc bắn một loạt pháo ép anh tiến về phía trước. Khi anh chuẩn bị xông lên, Thừa Phong lại vòng tới, pháo từ kho vũ khí phía sau đồng loạt nổ tung.

Hạng Vân Gian cố gắng phá vòng vây hai lần, nhưng đều bị pháo đạn chính xác chặn đứng, khiến anh có cảm giác như đang bị ba cỗ máy cơ giáp bao vây.

Sao có thể chứ?

Gương mặt Hạng Vân Gian tối sầm, rút tấm khiên phòng thủ và lao về phía bên trái.

Một lần nữa, pháo đạn lại nổ ra đúng lúc anh di chuyển.

Không chỉ vậy, hỏa lực từ hai kho vũ khí bắt đầu gia tăng dữ dội.

Dưới tốc độ di chuyển cao của chúng, anh không thể bắt kịp quỹ đạo tấn công. Mà Thừa Phong dường như không nhắm vào độ chính xác, cô chỉ nhằm giới hạn hành động của anh.

Kiểu tấn công rộng rãi, không phân biệt mục tiêu này hoàn toàn không cần độ chính xác cao.

Sao có thể như thế?!

Suy nghĩ này lần nữa lóe lên trong đầu anh.

Lông mày Hạng Vân Gian nhíu chặt, sự ngạc nhiên trên mặt không giấu được vẻ nghiêm trọng.

Ánh sáng đỏ rực lóe lên khắp nơi, khiến anh không thể không cảm nhận được nguy hiểm đang bủa vây.

Ánh mắt anh lướt nhanh qua các màn hình giám sát, thân máy nhanh chóng chuyển sang chế độ phòng thủ, đồng thời di chuyển không ngừng để tìm cơ hội thoát thân.

Không thể nào có chuyện một người điều khiển cùng lúc ba chiếc máy được. Hai kho vũ khí đó chắc chắn được thiết lập sẵn đường đi và chế độ tự động. Thừa Phong chỉ cần thực hiện điều chỉnh nhỏ từ bên cạnh để hỗ trợ.

Khi Hạng Vân Gian vừa định hành động, cỗ cơ giáp thủ công gầy yếu của Thừa Phong đã ngay lập tức tiếp cận, nâng khẩu pháo nhắm thẳng vào anh.

Dù Phá Quân có di chuyển nhanh nhẹn đến đâu, đợt tấn công phối hợp bất ngờ này vẫn đến quá nhanh. Trong tích tắc, cơ giáp của anh chịu tổn thất không nhỏ.

May mắn thay, hỏa lực của vũ khí tốc chiến không lớn, anh tránh được hai quả pháo hạng nặng lao tới trực diện. Mức độ hư hại của cơ giáp tăng lên trong khung cảnh báo nhưng vẫn dừng lại ở mức 60%.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hoặc lâu hơn một chút.

Trong trận đấu, bất kỳ sự do dự hay chậm trễ nào đều có thể dẫn đến thất bại.

Hạng Vân Gian không có thời gian suy nghĩ nhiều, ánh mắt tập trung vào Thừa Phong, trước khi hỏa lực trở nên dày đặc hơn, anh lao thẳng về phía cơ giáp thủ công của cô.

Đường đi và tấn công có thể được lập trình sẵn, nhưng kiểu tấn công tốc độ cao có tính toán này không thể không cân nhắc đến khả năng tự làm tổn thương chính mình.

Hai cỗ cơ giáp dần áp sát, Thừa Phong ngại phản đòn vì cơ giáp của cô hiện có độ phòng thủ yếu hơn Phá Quân, buộc phải thu pháo và rút sang bên cạnh.

Cô gấp rút điều chỉnh lộ trình, kéo hai kho vũ khí quay lại bao vây Phá Quân.

Những loạt pháo lướt qua chỉ trúng vào các tòa nhà cao tầng hoặc đập xuống mặt đất phẳng.

Rất nhanh, toàn bộ chiến trường chỉ còn tiếng nổ vang như sấm, khói bụi bao trùm mặt đất, khán giả chỉ có thể dựa vào âm thanh để đoán tình hình trong sân.

Nhiệt huyết, kịch tính.

Đó là điều những nòng pháo nóng rực đã kể cho họ.

"Hay! Đẹp lắm! Đợt tấn công phối hợp lần này không biết đã gây ra tổn thất lớn thế nào cho Hạng Vân Gian, nhưng tôi dám chắc rằng, nếu đổi lại là thí sinh khác, chắc chắn sát thương sẽ vô cùng nặng nề!" Cô Tô kinh ngạc thốt lên, "Làm phiền ban quản lý, hãy chuyển sang bảng điều khiển của Thừa Phong!"

Bảng điều khiển của cơ giáp thủ công rất phức tạp, vì có khả năng biến hình nên các dữ liệu giám sát nhiều gấp đôi cơ giáp cảm biến thông thường.

Cô Tô chỉ hiểu cơ bản, nhưng không giỏi phân tích chuyên sâu.

Thầy La tiến lại gần, chỉ ra vài thông số quan trọng, sau đó nhờ quản lý chiếu riêng lộ trình của hai kho vũ khí, rồi giải thích: "Có thể thấy, vòng vây do hai điểm đỏ tạo ra không quá chặt chẽ, vì vậy cần dựa vào hỏa lực lớn để áp chế. Thừa Phong điều khiển cơ giáp chính tại điểm hở để hỗ trợ tấn công."

Những lộ trình này có lẽ đã được Thừa Phong thiết kế trước khi trận đấu bắt đầu.

Dựa trên tốc độ của các bộ phận, tần suất tấn công của kho vũ khí, và chức năng lái tự động của cơ giáp thủ công, cô đã xây dựng nên một vòng vây có sức công phá mạnh mẽ.

"Vòng vây này không hoàn hảo, ví dụ như hai vị trí này. Hơn nữa, mục tiêu sẽ không ngồi yên chịu trận, chắc chắn sẽ phá vỡ bằng cách lao ra. Vì vậy, dù là tự động, vẫn cần người điều khiển cơ giáp phản ứng kịp thời để điều chỉnh." Thầy La vạch vài đường trên bản đồ, điềm tĩnh nhận xét, "Thí sinh bình thường khó có thể vừa tránh né an toàn, vừa tìm ra kẽ hở trong trạng thái khẩn cấp như thế này. Về lý thuyết, vòng vây này đã đủ dùng trong thực chiến."

Cô Tô không tiếc lời khen ngợi: "Thừa Phong khiến tôi bất ngờ! Tôi không nghĩ em ấy có thể tạo ra đợt tấn công mạnh mẽ đến thế sau khi tách cơ giáp ra! Ban đầu, tôi còn nghĩ em ấy quá tập trung vào chữ "kích" trong "tập kích" mà thiếu sự chuẩn bị cho tình huống sau đó. Nhưng tôi đã sai rồi, thầy La ạ. Tôi luôn nói Thừa Phong là một chuyên viên phân tích dữ liệu, sao em ấy có thể không chuẩn bị kỹ khi đối mặt với Hạng Vân Gian được chứ? Danh sư xuất cao đồ*! Hôm nay tôi đã học thêm một bài học từ cô học trò này."

(*Thầy có giỏi thì trò mới hay)

Cô cười lớn hai tiếng, khác hẳn hình ảnh lạnh lùng, điềm tĩnh lúc đầu.

Cô đang chứng kiến một sinh viên từng bước tiến lên đỉnh cao, với kỹ thuật, trí tuệ và tài năng đều tỏa sáng, bổ khuyết cho lĩnh vực cơ giáp thủ công, thực hiện trận đấu xứng đáng được ghi vào sử sách.

Liên Đại có những sinh viên xuất sắc, Liên minh có những thanh niên kiệt xuất. Đó chính là niềm vui lớn lao của những người làm thầy.

Nụ cười ấy thật sự truyền cảm, ngay cả khi chiến trường còn ngập trong khói lửa.

Thầy La nghe lời khen của cô ấy dành cho Thừa Phong, cũng bật cười nhưng nhanh chóng nén lại, trầm giọng nói: "Chỉ là, dung lượng của hai kho vũ khí cơ giáp hạn. Loại hỏa lực này không thể duy trì lâu. Mấu chốt vẫn là Thừa Phong liệu có thể nắm bắt cơ hội này để giáng một đòn chí mạng vào Phá Quân hay không."

Lời ông vừa dứt, loạt pháo ầm ĩ dữ dội bất ngờ im bặt, hai kho vũ khí xoay quanh chính thức hết sạch đạn dược.

Sau khoảng lặng, vài phát pháo nhẹ nhàng được bắn ra, thổi tan làn khói bụi xung quanh. Máy quay kéo sát lại, xuyên qua lớp sương mù dày đặc ở rìa, ghi lại một cảnh tượng tương đối rõ ràng ở trung tâm chiến trường.

Khán giả thấy hai cơ giáp vẫn đứng vững, ai nấy đều nín thở. Trong đầu mọi người hiện giờ chỉ có cùng một câu hỏi: Sao Phá Quân còn chưa chết nữa?!

Hai người này hôm nay quá dai sức rồi!

"Hạng Vân Gian không tệ chút nào!" Cô Tô lên tiếng, "Đây là lý do tại sao trong những khoảnh khắc quyết định, khả năng di chuyển của tay lái quan trọng hơn cả khả năng phòng thủ của cơ giáp. Nhóc Hạng rất điềm tĩnh!"

Tình trạng của Phá Quân lúc này đã đạt mức tổn hại 69%. Dẫu vậy, cơn hỗn loạn vừa rồi vẫn không thể phá hủy kho vũ khí quan trọng nhất. Anh có cơ hội phục hồi và chờ đối thủ cạn tài nguyên. Sau đó, anh mang theo sát khí dồn nén, bắt đầu một đợt phản công quyết liệt.

Thừa Phong mất đi hai kho vũ khí phụ, lập tức chọn chiến thuật rút lui. Hai người lao vào cuộc đuổi bắt không khoan nhượng, vừa tấn công vừa phòng thủ liên tục.

Trong khi Thừa Phong bắn pháo chắn đường, cô vẫn tranh thủ phản công. Cô điều khiển cơ giáp thủ công linh hoạt né tránh giúp duy trì lợi thế nhất định trước Phá Quân.

Nhưng lợi thế này không kéo dài lâu. Phản công của Thừa Phong đột ngột ngưng lại, hình dáng trốn chạy từ phía sau trông thật chật vật.

Một phát pháo chắn đường sau đó đi lệch hướng, bị Phá Quân chớp thời cơ bắn trúng. Độ hư hại của cơ giáp thủ công tăng thẳng lên 80% làm nó trông càng yếu ớt hơn.

Chỉ cần một đòn nữa!

Chỉ cần thêm một đòn nữa, cơ giáp của Thừa Phong sẽ bị loại khỏi trận đấu!

"Sao thế nhỉ?" Cô Tô hỏi, "Thừa Phong hình như không ổn?"

Thầy La nhíu mày, khẽ thở dài: "Ngón tay không trụ nổi nữa."

Cô Tô giật mình nhận ra: "À... đúng rồi."

Cô ấy thường quên mất rằng Thừa Phong cũng mang điểm yếu thường thấy ở tay lái cơ giáp thủ công.

Từ đầu đến giờ, Thừa Phong kiểm soát nhịp điệu trận đấu rất tốt, khéo léo dùng mã lệnh đơn giản để giảm áp lực lên ngón tay. Cách điều chỉnh tinh tế đó không phải sinh viên nào cũng làm được. Nhưng lần này, rõ ràng Thừa Phong đã bị Hạng Vân Gian dồn đến đường cùng.

Dù hai bộ phận phụ được lập trình sẵn đường đi, việc điều khiển cơ giáp thủ công chiến đấu vẫn đặt áp lực lớn lên cô. Muốn khóa chặt một đối thủ như Hạng Vân Gian quả thực không phải chuyện dễ dàng.

Mất đi ba bộ phận hỗ trợ, hiệu năng của cơ giáp thủ công giảm sút rõ rệt. Việc Thừa Phong có thể cầm cự lâu như vậy bằng kỹ thuật cá nhân đã là một kỳ tích.

Cô Tô nghiêm túc nói: "Dù kết quả trận đấu thế nào, khí thế mà Thừa Phong thể hiện hoàn toàn không thể coi thường."

Khán giả biết trận đấu đang đến hồi kết, nhưng không ai dám rời mắt. Ai nấy đều nén chặt sự phấn khích, chờ đợi Hạng Vân Gian tung đòn quyết định để kết thúc trận chiến.

Trên màn hình, cơ giáp thủ công sắp sụp đổ lại có một hành động khó hiểu — cô bắn mạnh một quả pháo vào khu vực trống trải, không bóng người bên cạnh.

Vừa rồi Thừa Phong đã bắn chệch một lần nên khán giả không chú ý nhiều, chỉ nghĩ rằng kỹ năng ngắm bắn của cô đã xuống dốc nghiêm trọng, đến mức mắc lỗi hai lần liên tiếp.

Hạng Vân Gian cẩn thận trước mọi tình huống, anh ngừng tấn công và lia camera qua khu vực đó, phóng to hình ảnh.

Mảnh vỡ đen ló ra từ đống đổ nát, cùng cảnh báo xuất hiện trên giao diện điều khiển khiến Hạng Vân Gian giật mình. Điều đó chứng minh rằng, bên dưới đó thật sự có gì đó — chính là khoang lái của cơ giáp thủ công!

Thông thường, khoang lái của cơ giáp thủ công tách biệt khỏi thân cơ giáp và có giới hạn về khoảng cách, nhưng trong thiết lập của Tam Diêu, vì đây là cuộc đối đầu của các Chiến binh, kỹ năng của tay lái đã được kiểm tra đầy đủ trong các bài thi năng lực cá nhân. Do đó, hệ thống sẽ cho người chơi chọn một điểm trên bản đồ để giấu khoang lái, thậm chí giấu dưới tầng hầm cũng được.

Dữ liệu sẽ được truyền đi với tốc độ tối ưu nhất, không bị ảnh hưởng bởi khoảng cách giữa cơ giáp và khoang lái.

Qua nhiều mùa giải, xác suất khoang lái bị lộ gần như cực kỳ hiếm. Nếu tra lại hồ sơ, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người quản lý livestream liên tục zoom cận cảnh, biểu lộ sự kinh ngạc rõ ràng. Khán giả sau khi được nhắc nhở cũng đồng loạt mở to mắt nhìn. Ngay cả Hạng Vân Gian cũng sững người trong giây lát.

Chỉ thấy Thừa Phong ngẩng đầu, xuyên qua cửa kính trong suốt, liếc nhìn về phía anh. Đôi mày chau lại, ánh mắt sắc như dao, chỉ liếc một cái rồi quay đi, nhưng trên khuôn mặt thanh tú vẫn còn đọng lại chút sát khí ngập tràn tham vọng.

Hạng Vân Gian nhận ra từ sự bất thường này một nguy cơ chưa từng có, còn mãnh liệt hơn cả khi bị Thừa Phong bao vây tấn công.

Khoang lái là tử huyệt của cơ giáp thủ công, người bình thường sẽ đặt thứ này ở nơi an toàn nhất và trong chiến đấu cũng sẽ vô thức né tránh. Nhưng Thừa Phong thì khác, cô cố tình dụ anh đến đây.

Cảm giác như đang chiến đấu giữa chừng, đối thủ bất ngờ rút ra một món đồ rồi nói: "Cho anh xem báu vật lớn đây."

Và quả thực đó có thể là một báu vật thật, bởi trên nóc chiếc xe bọc thép kia có cả một dãy pháo sát thương cao. Sau khi quét được vị trí của Phá Quân, hệ thống đã tự động kích hoạt.

Chiếc xe không di chuyển được nên kiểu bắn cố định này vốn không khó để né tránh.

Phản xạ của Hạng Vân Gian vẫn còn nhạy bén, khi khán giả và bình luận viên còn chưa kịp định thần, anh đã né sang hướng ngược lại với Thừa Phong.

Thế nhưng, còn chưa kịp ổn định thì bất ngờ một phát pháo từ trên cao đã ập xuống.

Hạng Vân Gian sững sờ nhìn độ hư hại của cơ giáp tăng lên 91% dưới loạt pháo chính diện. Thân máy lật ngã, tầm nhìn xoay mòng mòng, anh còn chưa kịp xác định nguồn tấn công thì cơ giáp thủ công đã lao tới bồi thêm một phát chí mạn.

Biểu tượng chiến thắng màu vàng rực rỡ cuối cùng cũng xuất hiện, chính thức tuyên bố trận đấu kết thúc.

Thế nhưng, khu vực bình luận của buổi livestream không hề có lời chúc mừng, mà màn hình chỉ toàn dấu chấm hỏi.

Khán giả trong sân bốn phía vận động nhìn nhau, ánh đèn chớp nhoáng trên khuôn mặt họ phản chiếu cùng một biểu cảm bối rối.

Ngay sau đó, tiếng xôn xao như nước sôi bùng lên mạnh mẽ.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi chỉ chớp mắt một cái thôi mà?"

"Lão Hạng chết kiểu gì thế?"

"Cuối cùng Tam Diêu cũng không chịu nổi mà bật hack à?"

"Gì cơ? Thừa Phong tung bug à?"

"Tôi cứ thấy mình bỏ lỡ gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được."

"Thôi kệ đi, ai thắng cũng được."

Trong buổi phát sóng, máy quay từ từ di chuyển lên trên, dừng lại ở tòa cao ốc đối diện với khoang lái. Khi hình ảnh được phóng to, người ta nhận ra đó chính là bộ phận cơ giáp đầu tiên bị Hạng Vân Gian bắn trúng. Lớp vỏ phòng thủ bên ngoài rõ ràng có vết lõm lớn, lúc này đang treo ngược ở khung cửa sổ. Từ miệng pháo, một làn khói trắng mỏng từ từ bay lên.

Tất cả đồng loạt thốt lên: "Ồ ——"

Phá án rồi!

Ngay sau đó là những tiếng vỗ tay lác đác, rồi dần vang dội, cuối cùng hòa làm một nhịp điệu hân hoan, như muốn phá tan mái vòm của nhà thi đấu.

Cơn chấn động bị nén chặt bấy lâu cuối cùng bùng nổ, khán giả lần lượt đứng dậy, hô to tên Thừa Phong.

"Thừa Phong quá đỉnh!"

"Thừa Phong là niềm tự hào của hệ Chỉ huy chúng ta!"

"Cơ giáp thủ công quả thật đã được cô đưa đến đỉnh cao rồi!"

"Nổi hết da gà! Thừa Phong, rốt cuộc cái nào mới là lá bài tẩy của cô?"

"Cái nào gây sát thương được thì cái đó là bài tẩy!"

"Phải gọi là vương bài chứ?"

"Thừa Phong chính là vương bài của cơ giáp thủ công!"

Tiếng bình luận kết thúc trận đấu chìm nghỉm trong cơn sóng âm thanh sôi động.

"Trận đấu hôm nay chính thức khép lại, chúc mừng Thừa Phong giành MV... À không, xin lỗi, chúc mừng Thừa Phong giành chiến thắng! Cảm ơn Hạng Vân Gian vì màn trình diễn tuyệt vời. Xin các khán giả trong sân vận động vui lòng rời khỏi chỗ ngồi theo thứ tự. Khán giả của trận đấu tiếp theo sắp được vào vị trí rồi..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.