(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 10 giờ 30 phút.
Tất cả đèn trong nhà thi đấu tắt lịm. Âm thanh nền lớn dần, và khi Thừa Phong cùng Hạng Vân Gian được tải vào bản đồ, một mô hình thu nhỏ của thành phố nhìn từ trên cao hiện ra giữa không trung.
Tiếng gió rít lên bốn phía trong nhà thi đấu, những lá cờ trên các tòa cao ốc bị cuốn bay điên cuồng trong cơn gió mạnh.
Giang Lâm Hạ rùng mình một cái không rõ lý do, bật cười nói: "Lạnh thật đấy, nhưng chắc là trái tim của lão Hạng còn lạnh hơn."
Góc nhìn nhập cảnh của Tam Diêu lần này là dành cho Thừa Phong, mà trước đây vốn là thuộc về Hạng Vân Gian.
Khán giả gần đó cũng bàn luận nhiều hơn về Thừa Phong. Một Chiến binh quen mặt như Hạng Vân Gian dường như đã không còn đủ sức hút mới mẻ rôi.
Giang Lâm Hạ khoanh tay, cười hờ hững như đang xem kịch: "Không biết Thừa Phong mất tích mấy ngày qua đã làm ra được trò trống gì chưa."
Gần đây, nhóm bọn họ gọi Thừa Phong trong phòng chat nhưng không thấy cô xuất hiện. Lâu lâu mới ló mặt, chỉ để lại vài câu ngắn gọn như [Đang chặn thông báo], [Đang tập luyện trong phòng kín], hay [Đang bế quan]. Điều này khiến cả nhóm tin rằng cô đang luyện một thứ thần công nào đó, đến mức ép Hạng Vân Gian phải tăng cường tập luyện, tránh để cuối cùng bị cú mèo mổ mắt, làm trễ bài kiểm tra của quân đội và mất luôn cúp vàng của giải đấu.
Đồng hồ đếm ngược kết thúc.
Thừa Phong và Hạng Vân Gian xuất hiện ở hai góc đối diện của bản đồ. Sau khi lệnh cấm được gỡ bỏ, cả hai lập tức di chuyển về khu vực trung tâm. Động tác của họ yên lặng mà trật tự, như thể một đôi xa lạ nhưng ăn ý.
Bỗng nhiên, một giọng nói chen vào nền âm thanh: "Cơ chế đặc biệt của bản đồ này... thực ra chẳng có gì đặc biệt cả."
Nghiêm Thận nghe xong cảm thấy quen tai, người ở hàng ghế sau khẽ nói: "Đó là thầy La của hệ Chỉ huy, đúng không?"
Nghiêm Thận gật đầu, bừng hiểu ra. Với kiểu bình luận phá cách thế này, chắc chắn là bình luận viên do Liên Đại tự sắp xếp.
Quả nhiên, không lâu sau đó, một giọng nữ khác tham gia vào.
"Xin lỗi vì tôi đến muộn, lịch học dạo này khá kín. Chúng tôi là bình luận viên khách mời từ Đại học Liên hợp, rất vinh hạnh được làm việc cùng thầy La hôm nay. Tôi họ Tô." Giọng nữ trẻ tuổi ấy pha chút hờ hững và rất nhanh nhẹn, "Trận đấu hôm nay có rất nhiều điểm đáng xem. Cả nhóm nghiên cứu giảng dạy của chúng tôi đều đã mong chờ từ lâu rồi. Liệu Thừa Phong sẽ đoạt mất danh hiệu MVP của Hạng Vân Gian, hay Hạng Vân Gian sẽ chấm dứt chuỗi thắng chưa từng có của Thừa Phong đây? Nói mới nhớ, Thừa Phong vốn được Hạng Vân Gian tuyển chọn từ sao Chiến Hậu. Không biết lúc đó cậu ấy có nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay không."
Cô ấy vừa nói xong phần mở đầu, cơ giáp Phá Quân của Hạng Vân Gian đã lao đến khu vực trung tâm thành phố, biến mất khỏi radar trên bản đồ.
Ngay sau đó, cơ giáp của Thừa Phong cũng biến khỏi hệ thống giám sát.
Cô Tô lên tiếng: "Cơ chế đặc biệt của bản đồ này là tín hiệu bị chặn. Một phần ba diện tích trung tâm là khu vực bị cản tín hiệu. Thầy La, chuyện này có bất lợi cho Thừa Phong không?"
Thầy La suy nghĩ một lúc rồi bình thản đáp: "Trong các mô hình phân tích dữ liệu, tình huống này vẫn được xem là khá phổ biến. Xử lý nó dễ hơn nhiều so với việc phải đối mặt với thông tin sai lệch."
Tuy nhiên, đối với Thừa Phong, người giỏi phân tích dữ liệu, việc thiếu đi một chỉ số tham khảo quan trọng vẫn là một tin không mấy khả quan.
Hạng Vân Gian cũng gửi cho Thừa Phong một tin nhắn thoại, giọng anh mang theo ý cười ác ý: "Xem ra vận may của nhóc không tốt lắm đâu, Thừa Phong."
"Anh nói nhảm!" Thừa Phong nhanh chóng đáp trả, "Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của em!"
Mặc dù không thể nhìn thấy vị trí của nhau, nhưng cơ giáp khi di chuyển sẽ tạo ra độ rung và tiếng ồn khá rõ.
Thừa Phong khuếch đại âm thanh xung quanh, đồng thời giảm tốc độ, di chuyển chậm rãi dọc theo rìa khu vực bị chặn tín hiệu, cẩn thận tìm kiếm tung tích của Hạng Vân Gian.
Cùng lúc đó, Phá Quân của Hạng Vân Gian cũng có phản ứng tương tự, chỉ khác ở tuyến đường mà anh chọn.
Tình hình hiện tại cho thấy, trận đấu rất có thể sẽ chuyển hướng thành một cuộc chiến giằng co.
Cô Tô bình luận: "Hai người đang thăm dò lẫn nhau. Cả hai đều giỏi tấn công mạnh mẽ, ai chiếm được thế chủ động trước sẽ có lợi thế nhất định. Nhưng về thiết kế cơ giáp của Thừa Phong, tôi... thật sự không hiểu rõ lắm. Không biết có ý đồ gì sâu xa không? Trông thì giống đang chuẩn bị cho một đợt tấn công mạnh, nhưng thân máy lại không hề cân đối." Cô ấy ngừng một chút, hít sâu rồi nói tiếp, giọng mang theo sự bối rối mà khán giả dễ dàng nhận ra, "Thầy La, thầy nghĩ sao?"
Thầy La trầm ngâm: "Tôi vừa nghiên cứu danh sách thiết lập chi tiết của em ấy."
Ông đồng bộ danh sách của Thừa Phong vào phần mềm mô phỏng, sau đó thử nghiệm nhanh hiệu suất. Kết quả là, sau khi phân tích và tái cấu trúc, dấu hỏi trong đầu ông càng ngày càng lớn.
Nhìn vào mô hình cơ giáp đang chạy dữ liệu trên màn hình, ông chậm rãi nói: "Thừa Phong đã thêm sáu động cơ đẩy vào các kho vũ khí khác nhau một cách sai chuẩn. Một cái thậm chí còn ẩn bên trong thân máy ở chế độ mặc định. Ngoài ra, kích cỡ và kiểu dáng của một số linh kiện không đồng bộ, hạn chế nghiêm trọng khả năng biến hình của cơ giáp. Do tôi không am hiểu nhiều về cơ giáp thủ công, tạm thời tôi không thể suy ngược chiến thuật của em ấy."
Cô Tô tò mò hỏi: ""Sai chuẩn" nghĩa là gì?"
"Là những lỗi mà bất kỳ ai từng học qua đều không bao giờ mắc phải." Thầy La ngừng lại, rồi bình thản nói tiếp, "Chúng tôi thường gọi đây là kiểu lắp ráp "bằng chân"."
"Được rồi." Cô Tô bật cười khẽ. "Thừa Phong là học trò của thầy, thầy không có thông tin nội bộ gì sao?"
"Em ấy không nói với tôi. Cách suy nghĩ của em ấy thường đột phá hơn tôi, nên tôi không muốn đưa ra chỉ dẫn quá cụ thể để không làm gián đoạn tư duy của em ấy."
Dù tình hình không rõ ràng, thầy La vẫn có niềm tin tuyệt đối vào Thừa Phong. Không tìm ra được kết luận hiệu quả, ông chuyển sự chú ý trở lại diễn biến trận đấu.
Khi hai bình luận viên vừa phân tích xong thiết lập cơ giáp của Thừa Phong, hai nhân vật chính cũng dần phát hiện ra vị trí của nhau trong lúc tiếp cận.
Tai của Thừa Phong rất nhạy, cô lắng nghe kỹ càng và dựa vào những rung động nhỏ để phán đoán vị trí thực sự của Hạng Vân Gian.
Tiếng động cơ cơ giáp vang lên âm trầm trong trạng thái tĩnh.
So sánh mà nói, cơ giáp thủ công có nhiều linh kiện độc lập hoạt động, khi vận hành sẽ gây tiếng ồn lớn hơn so với cơ giáp cảm biến.
Âm thanh yếu ớt bên tai Thừa Phong đột nhiên giảm đi, có vẻ như Hạng Vân Gian đã dừng lại.
Cô liếc mắt nhìn bản đồ, hàng loạt thông tin xuất hiện từ các tuyến đường chồng chéo.
Cơ giáp thủ công hiện đang đứng trong một con hẻm tối tăm, bị chắn tầm nhìn bởi các tòa nhà cao tầng ở trước và sau.
Phía Đông là con đường dẫn ra khỏi khu vực bị chặn tín hiệu, chiều dài con hẻm khoảng 300 mét. Ở giữa có một nhánh đường nhỏ dẫn thẳng vào khu dân cư dày đặc, nhưng với cơ giáp, đó là ngõ cụt.
Phía Tây là một con đường rộng thoáng, phía trước nối với cầu vượt, phía sau là các cửa hàng thương mại san sát.
Cộng thêm dữ liệu về hướng tiếp cận của Phá Quân từ phía Tây Bắc, cùng với phán đoán âm thanh không quá chính xác, những con đường không liên quan trên bản đồ dần tối đi. Trọng tâm ánh nhìn của Thừa Phong nhanh chóng tập trung vào vị trí cầu vượt.
Chính là đây!
Ngay khi Thừa Phong di chuyển, Hạng Vân Gian cũng bất ngờ lao tới, điều khiển Phá Quân nghiêng thân, đột ngột cắt vào khúc cua. Hình bóng đỏ rực của anh lướt qua như một cơn gió, để lại một vệt mờ ảo giữa không trung.
Thính giác của anh không nhạy bằng cô, nhưng trực giác lại sắc bén như mũi chó săn.
Hai người giao chiến dữ dội.
Khẩu pháo của Hạng Vân Gian đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi rút ngắn khoảng cách hết tốc lực, ba tia sáng trên cánh tay trái của anh lần lượt lóe lên, cuối cùng bị ánh sáng đỏ rực rỡ nhất bao phủ.
Đầu tiên, pháo gió nén tốc độ cao bắn trúng phần bên trái của cơ giáp thủ công, khoảng cách gần khiến cơ giáp mất vị trí cân bằng nhưng không gây nhiều sát thương.
Tiếp theo, một luồng điện xanh lóe lên trên không trung làm dây điện cao thế chưa cắt đứt tóe ra những tia lửa ma quái. Thừa Phong nhanh chóng nhập lệnh điều chỉnh nhưng không kịp kích hoạt. Đạn pháo vẫn rơi vào khoảng trống.
Cô còn chưa kịp đổi vũ khí, đòn tấn công thực sự của Hạng Vân Gian đã ập tới, trực diện trúng đích. Cú đánh mạnh mẽ đẩy lùi cơ giáp vài bước, cho đến khi tựa vào bức tường mới dừng lại.
"Đẹp quá!" Cô Tô phấn khích nâng cao giọng, hào hứng nói, "Xem thử màn tấn công phối hợp vừa rồi của Hạng Vân Gian. Vì tốc độ thay đổi cấu hình không bằng cơ giáp thủ công, cậu ấy đã bắn ba pháo cùng lúc. Dựa vào chênh lệch thời gian bắn, cậu ấy tạo ra một chuỗi tấn công chặt chẽ."
"Pháo gió có tốc độ ra khỏi nòng nhanh nhất để kiềm chế đối phương, tiếp đến là pháo điện cao thế làm gián đoạn tín hiệu cơ giáp, cuối cùng là pháo lửa gây sát thương chính. Tất cả đều là vũ khí hạng trung, lực sát thương không lớn nhưng ở khoảng cách gần vẫn rất hiệu quả. Các tay lái Phá Quân khác có thể tham khảo cách làm này." Cô giáo Tô thán phục, "Không hổ là Hạng Vân Gian, kỹ thuật tinh tế và thực lực vẫn luôn ổn định."
Thầy La xem lại dữ liệu, không kìm được khen ngợi: "Thời gian phối hợp chính xác tuyệt đối. Ba khẩu pháo không gây ảnh hưởng lẫn nhau, vũ khí hạng trung có lực sát thương thấp và độ giật được bộ đẩy cân bằng lại. Trong tình huống khẩn cấp, cơ giáp thủ công bị hạn chế tốc độ nhập lệnh, không thể linh hoạt tránh né. Xem ra Hạng Vân Gian đã nghiên cứu rất kỹ về loại cơ giáp này."
Trong lúc hai người giải thích, Hạng Vân Gian nhanh chóng thực hiện đợt tấn công thứ hai.
Thừa Phong dùng bộ đẩy né tránh, vừa di chuyển vừa điều chỉnh lớp giáp bị tổn hại chuyển sang bên an toàn.
Hạng Vân Gian cũng đang quản lý kho vũ khí, chuẩn bị cho cuộc chiến kéo dài nên không bất cẩn lao vào tấn công.
Hai bên thử bắn vài quả pháo, tiếp tục truy đuổi dọc con phố dài. Đạn pháo bị ngăn chặn nổ tung trên không trung làm mưa lửa rơi xuống.
Tình thế này, Thừa Phong hoàn toàn có thể rút lui, nhưng cô giữ tốc độ, không hề kích hoạt mã tăng tốc quan trọng.
Cô nhìn vào tầm nhìn phía sau cơ giáp, bất ngờ hét lên: "Hạng Vân Gian!"
Hạng Vân Gian nhàn nhã đáp lại: "Hả?"
Chưa kịp nói xong, Thừa Phong đã lao ngược trở lại như một mũi tên rời cung.
Cô mở kho vũ khí ở góc phải phía trên, học theo cách bắn hai pháo liên tục của Phá Quân trước đó.
Hạng Vân Gian vốn đã đề phòng sẵn cho một đòn bất ngờ. Thấy cô thật sự phản công, anh lập tức đổi hướng né tránh, đồng thời bắn pháo gió từ vai trái về phía cô. Vai phải anh còn đeo một khẩu pháo lửa cỡ lớn, lợi dụng lực giật mạnh để lao nhanh hơn, rút ngắn khoảng cách với Thừa Phong chỉ trong tích tắc.
Thừa Phong vừa né pháo gió, trước mắt đã loáng lên, Phá Quân mang theo ánh sáng rực rỡ lao thẳng tới. Áp lực thị giác dữ dội như thể ánh sáng đỏ ấy chính là sát khí của anh.
Hai bên đồng thời thay đổi cấu hình vũ khí.
Trong khi đó, Hạng Vân Gian vẫn tiếp cận liên tục.
Sự bất tiện trong thiết kế của cơ giáp thủ công bộc lộ rõ. Bộ vũ khí vốn có thể sử dụng ngay bị kẹt lại do cấu trúc thay đổi trước đó. Thừa Phong phải nhập thêm hai mã lệnh để mở kho vũ khí, cộng thêm thời gian né pháo gió, tổng cộng ba chuỗi lệnh.
Chỉ mất ba chuỗi lệnh, ở thời điểm so kè tốc độ, Hạng Vân Gian đã hoàn thành đợt tấn công trước.
Một nguồn sáng mạnh làm mù tầm nhìn, bên dưới là một loạt đạn quét ngang.
Sát thương không lớn.
Thừa Phong lập tức từ bỏ phản công, cô chuyển ngón tay lên, kích hoạt khiên phòng thủ, vừa chống đỡ vừa toàn tốc lùi lại.
Đạn bắn dày đặc lên khiên phòng thủ dày cộm như cơn mưa rào mùa hạ.
Tầm nhìn của Thừa Phong bị lu mờ bởi ánh sáng trắng, hệ thống phải tự động lọc ánh sáng để trở lại bình thường.
Giọng nói của Hạng Vân Gian lẫn trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, có chút trêu ghẹo: "Kêu anh làm gì?"
Mặt Thừa Phong sa sầm, tức giận.
Kêu lúc bất ngờ chẳng giúp được gì cả! Giang Lâm Hạ lại lừa cô rồi!
"Ôi, đáng tiếc quá!" Cô Tô tiếc nuối, "Dựa vào phản xạ của Thừa Phong trong trận với Giang Lâm Hạ, em ấy lẽ ra có thể né được rồi! Hiệu suất của cơ giáp thủ công thực sự không ổn."
Cô Tô cuối cùng cũng khẳng định rằng không phải mình nhầm, cơ giáp của Thừa Phong trong trận này có vấn đề.
"Thừa Phong vừa rồi đổi vũ khí mà lại thua Phá Quân, thật không thể tin được!"
"Phòng thủ né tránh." Thầy La nhận xét, "Vẫn là cách đánh an toàn."
Cô Tô nhíu mày: "Nhưng em ấy đã xác định rõ phong cách thi đấu của mình chưa? Tôi nghĩ em ấy cần sắp xếp lại ý tưởng ngay, suy nghĩ xem với cấu hình hiện tại, làm sao để đối phó một cách tốt nhất."
Thừa Phong chẳng nghĩ ngợi gì, cô giữ nguyên bản năng cứng đầu, điều chỉnh cơ giáp xong thì không rút lui, vẫn hăng hái phản công.
Cô Tô vỗ bàn, hét lớn: "Thừa Phong - không có gì có thể cản bước được em ấy! Tuyệt lắm." Nhưng âm cuối lại hơi thiếu tự tin.
Thầy La bình tĩnh tiếp lời: "Hạng Vân Gian là tuyển thủ rất toàn diện, cảm giác trực giác rất mạnh, cũng hiểu rõ cách lấy sở trường tấn công sở đoản. Muốn chiếm lợi thế trước cậu ta thực sự rất khó, phải không ngừng thử nghiệm, tạo cơ hội."
Thừa Phong chưa kịp tạo cơ hội thì Chung Dật Tiệp đã tóm lấy cơ hội, nhịn nửa trận đấu để cố ý quay sang bạn cùng phòng bên cạnh, nói: "Trận này Thừa Phong đánh kém thật đấy. Cậu nhìn khả năng ứng biến này mà xem, người khác lên thay cũng..."
Anh chưa kịp nói hết, vì ánh mắt sắc bén như dao đã chiếu thẳng vào cổ làm anh lạnh cả sống lưng.
Chung Dật Tiệp không dám nhìn người bên cạnh, ngậm miệng lại, nghiêm túc hướng mắt về màn hình chiếu trung tâm.
Giáo quan lúc này mới rút lại ánh nhìn cảnh cáo, tự tin nói với người bạn của mình: "Chắc chắn là có ẩn ý sâu xa rồi."
Chung Dật Tiệp không ngờ trận đấu của Thừa Phong lại khiến tâm trạng mình chao đảo đến thế.
... Này có logic không chứ?! Người khác nói xấu anh, anh vẫn phải đứng cạnh cổ vũ.
Anh chắc chắn không phải là học trò ruột của giáo quan rồi! Ba năm rưỡi dẫn dắt chẳng nảy sinh chút cảm tình nào sao?!
Đợt tấn công chủ động lần thứ ba của Thừa Phong vẫn không giành được ưu thế.
Cô cảm thấy phải loại bỏ khẩu pháo gió trên người Phá Quân, rõ ràng thứ đó là độc quyền của Phong Dực mà.
Cái thứ này áp chế cô triệt để!
Ở khoảng cách không xa không gần, tốc độ bắn của pháo gió quá nhanh, buộc Thừa Phong phải ưu tiên né tránh, tạo cơ hội để Hạng Vân Gian đánh lén.
Còn nếu tấn công từ xa, bản đồ thành phố lại mang lại lợi thế cho Hạng Vân Gian, đồng thời tiêu hao kho vũ khí sát thương cao vốn có hạn của Thừa Phong, cô cảm thấy không đáng chút nào.
Thừa Phong lưỡng lự, cuối cùng quyết định đặt niềm tin vào lòng người thêm một lần nữa, gửi tin nhắn hỏi đối thủ: [Anh còn bao nhiêu khẩu pháo gió nữa?]
Hạng Vân Gian trả lời: [Gần hết rồi, em lại đây thử xem]
Thừa Phong chuyển sang trạng thái phòng thủ, lăm le thử vận may trên bờ vực nguy hiểm, nghĩ bụng nếu dụ được anh bắn ra thêm hai khẩu pháo gió thì cũng đáng. Một khi thấy nguy hiểm, cô sẽ lập tức chạy ngay.
Nhưng không ngờ Hạng Vân Gian còn quyết liệt hơn cô nghĩ, anh chẳng hề đùa giỡn, quay người sang, hé mở cánh cửa kho vũ khí kim loại. Qua màn hình phóng to, Thừa Phong nhìn thấy một hàng pháo gió được chất đầy.
Ba phát liên tiếp. Ghét thật.
Khốn kiếp!
Thừa Phong lập tức tăng tốc né tránh, ngay sau đó thấy một khẩu pháo sát thương cao đang đếm ngược hoàn tất, lửa bốc ra từ nòng pháo, từ phía sau lao thẳng tới.
Đây là khẩu pháo sát thương lớn thứ hai mà Hạng Vân Gian sử dụng trong hôm nay.
Cơ giáp thủ công của Thừa Phong bị sóng xung kích đẩy lùi, chật vật lao vào một ngõ hẻm gần đó để tránh khỏi tầm bắn của pháo.
Do ngõ hẹp và tốc độ rẽ ngoặt quá nhanh, quán tính của cơ giáp nặng nề khiến cô va vào tường, ma sát trượt dài. Tiếng kim loại ken két chói tai vang lên, đợi sau khi Thừa Phong điều chỉnh lại phương hướng, Hạng Vân Gian đã đuổi kịp ngay phía sau.
May mắn là Thừa Phong đã ở trong trạng thái phòng thủ từ trước. Thấy không kịp ngăn chặn, cô dứt khoát chống đỡ một phát, không ngoảnh lại mà lao ra khỏi ngõ.
Góc nhìn rung lắc dữ dội, các khung cảnh báo chồng chéo xuất hiện. Độ tổn hại của cơ giáp tăng lên 42%.
"Thừa Phong lại bị trúng đòn lần thứ ba! Lại là chính diện! Sao lại là chính diện nữa chứ!" Lời bình luận đầy cảm xúc của người dẫn giải vang lên, giữa chừng đột ngột đổi tông, kinh ngạc thốt lên: "Có thứ kỳ lạ gì đó vừa bay ra!"
Quả thật, một mảnh đen không rõ nguồn gốc đã bị bắn văng khỏi làn khói đạn bốc lên.
Quản lý phòng livestream không chuyển cảnh, bởi hai người vẫn đang trong tình trạng giao chiến.
Ngoài ra, cơ giáp thủ công không có khái niệm rõ ràng về tay chân, các bộ phận có thể thay thế chức năng, ảnh hưởng không quá lớn như cơ giáp cảm biến.
Mảnh kim loại kỳ lạ bị đánh bay ra ngoài, Thừa Phong nhanh chóng gõ mã, thay thế chỗ trống bên cánh trái cơ thể.
Cô thành công thoát khỏi ngõ hẻm, đường phố phía trước trở nên rộng rãi hơn.
Ngay sau đó, mọi người phát hiện việc mất đi mảnh linh kiện không những không làm cơ giáp suy giảm chức năng, mà trái lại trông còn hài hòa hơn. Những chỗ hay bị kẹt trong quá trình biến hình đã được loại bỏ, thao tác trở nên mượt mà rõ rệt hơn hẳn.
Điều này khiến cô Tô hoàn toàn cạn lời.
Nên khen Hạng Vân Gian đánh hay, hay khen Thừa Phong bị đánh hay đây?
Cô ấy há hốc miệng, ngơ ngác bật ra một tiếng: "Hả?"
Đúng là cạn lời thật.
Sau khi một mảnh linh kiện cơ giáp bị đánh bay, Thừa Phong như chợt nhận ra nên tạm rút lui, chọn một hướng chạy khỏi chiến trường.
"Thừa Phong quyết định rút lui." Cô Tô nhìn cỗ cơ giáp thủ công rời khỏi vòng chiến trong thời gian ngắn, nhanh chóng mất hút, cuối cùng cũng tìm ra một điểm sáng, "Hiệu quả của hệ thống đẩy toàn thân đã lộ rõ, ngay cả Phá Quân cũng không theo kịp."
Góc quay dần kéo xa, khoảng cách giữa hai cơ giáp ngày càng lớn cho đến khi Thừa Phong dừng lại ở một vị trí an toàn.
Thiết lập đặc biệt của chế độ che chắn đã mang đến cho cô một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Cô Tô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói với thầy La: "Sau vòng giao tranh đầu tiên, tình hình của Thừa Phong không mấy khả quan. Độ tổn hại của cơ giáp em ấy đã gần một nửa rồi. Thầy La, thầy thấy sao?"
Thầy La nhìn dữ liệu trên phần mềm mô phỏng rất lâu, chậm rãi đáp: "Tôi nghĩ chưa chắc đâu."
Cô Tô ngẩn ra: "??"
Đây là sự tin tưởng mù quáng của một người thầy đối với học trò của mình sao? Có phải cô ấy cũng nên học theo không?
Phá Quân đang rà soát vị trí của Thừa Phong trên bản đồ, nhịp độ trận đấu tạm thời chùng xuống.
Cô Tô bắt đầu tổng hợp lại những điểm nổi bật chưa kịp nhắc đến, trầm trồ: "Sức mạnh thể hiện của pháo gió thực sự quá ấn tượng, đúng là khiến người ta kinh ngạc! Đây là vũ khí bí mật mà Hạng Vân Gian chuẩn bị dành riêng cho Thừa Phong sao?"
Pháo gió là một loại vũ khí có tốc độ bắn nhanh, nhưng sát thương yếu. Nếu khoảng cách quá xa, thậm chí nó còn không đủ sức tạo ra hiệu ứng đẩy hoặc kiềm chế. Yêu cầu điều khiển cực kỳ cao, được mệnh danh là vua của những thứ vô dụng. Ngoài việc chiếm chỗ trong kho thì nó chẳng có tác dụng gì khác. Thông thường, các thí sinh sẽ không chọn nó.
Thứ này đã bị phủ bụi trong kho rất nhiều năm, không ngờ lại được Hạng Vân Gian lôi ra từ một góc khuất. Và trong lần thi đấu này, nó liên tục phát huy hiệu quả bất ngờ.
Thầy La gật đầu: "Hạng Vân Gian đúng là có cách sử dụng vũ khí rất sáng tạo và bất ngờ."
Cô Tô mỉm cười tự hào: "Hạng Vân Gian luôn nghiêm túc với từng đối thủ. Năm ngoái cậu ấy giành danh hiệu MVP, tôi đã cảm thấy thực lực của cậu ấy vượt trội hơn cả vận may, dù khi đó cậu ấy chỉ mới là sinh viên năm ba."
Lúc này, cư dân mạng trên Tam Diêu cũng đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
[Tôi đã có thể dự đoán rằng pháo gió sắp trở thành xu hướng trên chiến trường Tam Diêu]
[Nếu pháo gió thực sự hồi sinh thì tất cả mọi người đều có trách nhiệm!]
[Thừa Phong, cố gắng lên nào! Cô đang làm gì thế? Vũ khí bí mật của cô đâu?]
[Cơ giáp thủ công tổn hại 42%, cứ từ từ mà đánh. Dù sao cơ giáp thủ công cũng có thể đổi góc chiến đấu, không giống cơ giáp cảm biến]
[Không thể từ từ được nữa! Cứ như thế thì trận đấu sẽ thua mất!]
Trong khung cảnh, Tam Diêu chuyển góc nhìn chính sang phía Hạng Vân Gian, dành cho anh màn hình toàn cảnh ấn tượng. Cư dân mạng vừa phàn nàn Tam Diêu thật sự thích xu nịnh, vừa cảm thấy anh xứng đáng với danh hiệu MVP mùa trước.
Lúc này, Hạng Vân Gian đang vừa tìm kiếm, vừa thử bắt chuyện với Thừa Phong.
Hai khẩu pháo trên cánh tay anh đã được lắp đặt đầy đủ, quét qua hai bên khu phố, không bỏ sót bất kỳ thông tin nào, nhưng miệng vẫn nói chuyện rất nhẹ nhàng: "Em đang làm gì đấy?"
Thừa Phong đáp: "Tại sao em phải nói cho anh biết?"
"Em đã luyện cái gì mấy ngày nay vậy?"
"Tại sao em phải nói cho anh biết?"
"Biết đâu anh có thể chỉ cho em một con đường sống." Hạng Vân Gian giữ giọng điệu bình tĩnh, "Bộ phận cơ giáp của em là sao thế này? Em dùng xúc xắc để chọn à?"
Thừa Phong bắt đầu cảm thấy phiền, muốn ngắt lời anh nhưng lại sợ như vậy trông thật mất phong độ.
"Tít, cấm thí sinh trò chuyện với nhau."
Hạng Vân Gian bật cười khẽ: "Phản đối, Tam Diêu tạm thời không có quy định này."
Thừa Phong quyết định im lặng.
"Ra đây đi, anh chỉ cho." Hạng Vân Gian dùng giọng điệu của một bậc đàn anh, đầy thách thức, "Đừng tự cao quá. Quá coi trọng thắng thua không phải chuyện tốt đâu. Cái quan trọng trong thi đấu là bài học và kinh nghiệm. Em có đang nghiêm túc thi đấu không đấy?"
Những lời khiêu khích cao cấp nhất thường chỉ cần dùng giọng điệu kẻ bề trên là được.
Giang Lâm Hạ thường nói rằng, so với những câu khiêu khích thô sơ thì kiểu giọng điệu châm biếm đầy ẩn ý của Hạng Vân Gian lại sắc bén hơn nhiều. Anh ấy đã từng khuyên Thừa Phong nên học hỏi. Lúc trước, Thừa Phong còn không tin.
... Nhưng giờ thì, có vẻ Giang Lâm Hạ đã nói thật một lần trong đời.
Không lâu sau khi Hạng Vân Gian dứt lời, trên radar xuất hiện một chấm đỏ.
— Có một cơ giáp rời khỏi khu vực che chắn.
Hạng Vân Gian lập tức lao về hướng đó.
Cô Tô nhận xét: "Vậy nên, việc dẫn đối thủ ra khỏi khu vực che chắn để nắm rõ thông tin là điều rất quan trọng. Quyết định của Thừa Phong là chính xác."
Thầy La từ nãy giờ không nói gì, nhận được ánh mắt nhắc nhở của đồng nghiệp, ông chỉ cười nhạt, nhấc ly trà lên thổi nhẹ, thong thả nhấp một ngụm, ra vẻ thần bí.
Cô Tô nhắc vài lần rồi cũng bỏ cuộc, đành chấp nhận không thể khiến vị lãnh đạo bên hệ hàng xóm chủ động tham gia.
Chấm đỏ trên radar di chuyển không theo quy luật, vòng hai vòng rồi dừng ở rìa khu vực che chắn.
Hạng Vân Gian bắt đầu nghi ngờ thao tác của Thừa Phong, cảm thấy như cô đang buông xuôi. Tuy nhiên, trong chế độ thi đấu đơn của Tam Diêu lại không có chuyện thay đổi dữ liệu, radar luôn đáng tin cậy. Sự nghi ngờ đó nhanh chóng bị anh gạt bỏ, thay vào đó là cảnh giác xem Thừa Phong liệu có chiêu trò gì mới không.
Cô Tô thắc mắc thay tất cả mọi người: "Sao lại không di chuyển nữa nhỉ?"
Trên radar của Hạng Vân Gian, khoảng cách giữa hai cơ giáp chỉ còn ba khu phố.
Chấm đỏ vẫn đứng im.
Cô ấy cau mày: "Không ổn rồi. Chẳng lẽ Thừa Phong định phục kích trực diện? Như vậy không ổn đâu!"
Hai khu phố.
Hạng Vân Gian giảm tốc, tiếp cận mục tiêu ở rìa khu vực che chắn, cố gắng tránh một cuộc tấn công trực diện.
Màn hình vẫn là góc nhìn của Hạng Vân Gian.
Cô Tô gõ bàn nhắc nhở: "Góc nhìn Tam Diêu làm sao thế này? Quản lý phát sóng! Còn đó không? Mau làm việc đi nào!"
Quản lý phòng livestream cuối cùng cũng online, ngay sau đó, không chỉ đổi góc nhìn mà còn bật hẳn bốn giao diện:
Một là góc nhìn toàn cảnh bản đồ.
Một là góc nhìn của Hạng Vân Gian.
Một là góc nhìn của Thừa Phong.
Và một cái được gắn nhãn (1), nhưng không ai biết đó là gì.
Mọi người ngẩn ra, không ai kịp phản ứng.
Ngay cả cô Tô cũng không lập tức liên kết các góc nhìn với bản đồ.
Trước khi ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, góc nhìn của Thừa Phong xuất hiện hình ảnh Hạng Vân Gian.
Không chút đề phòng, cánh cửa thành phố mở toang!
Một quả tên lửa nhắm thẳng mục tiêu, rời nòng.
Cảm thấy sát thương chưa đủ, cô còn thêm một quả pháo tầm trung.
Cơ giáp thủ công lùi lại hai bước vì lực giật, Thừa Phong lợi dụng quán tính để nhanh chóng đổi vị trí.
Khi Hạng Vân Gian nhận ra mình bị tập kích thì đã hoàn toàn không kịp né. Trong khoảnh khắc cân nhắc, anh phóng toàn bộ pháo đã chuẩn bị trên tay ra, xoay lưng cơ giáp lại, cố bảo vệ tối đa chức năng còn lại.
Sau vụ nổ dữ dội, độ tổn hại của Phá Quân tăng vọt lên 35%.
Hệ thống liên tục cảnh báo, lớp kim loại bảo vệ phía sau bị phá thủng, chức năng bắn của cánh tay trái hỏng gần hết.
Lợi thế trước đó bị san bằng.
Các phòng phát sóng đồng loạt vang lên tiếng hò hét của khán giả. Trên mạng, cư dân mạng đua nhau gõ những dấu chấm hỏi nối dài.
Cô Tô phóng to giao diện gắn nhãn (1), phát hiện đó chính là bộ phận cơ giáp từng bị văng ra trước đó.
Bộ phận này gắn bộ thu phát tín hiệu nên radar của cơ giáp vẫn có thể phát hiện được. Đây đúng nghĩa là một thuật phân thân hoàn hảo.
Cô Tô không kìm được, thốt lên: "Cái này cũng được sao?!"
Thầy La bật cười, đặt cốc trà xuống: "Cơ giáp thủ công khác cơ giáp cảm biến ở chỗ nó hoạt động dựa trên tín hiệu điều khiển từ xa, có thể tự do lắp ráp, không hoàn toàn liền mạch. Nếu thêm bộ đẩy, ngoài việc tăng độ khó thao tác thì có gì không thể chứ?"
Chỉ là, các bộ phận tách rời chỉ có chức năng di chuyển và bắn cơ bản.
Hơn nữa, khi bộ phận kho vũ khí bị bộ đẩy chiếm chỗ, sức công phá giảm đáng kể nên chẳng ai muốn làm vậy cả.
Hạng Vân Gian hít sâu một hơi.
"Nói đi, sao không nói gì nữa?" Thừa Phong huýt sáo một tiếng, khiêu khích, "Để em chỉ cho anh, đừng tự cao quá. Quá coi trọng thắng thua không hay đâu. Lại đây nào, lại đây!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");