(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy người Giang Lâm Hạ rõ ràng đang cố tình châm ngòi mâu thuẫn giữa Thừa Phong và Hạng Vân Gian. Không ngờ, trong vòng đấu đầu tiên của chung kết, đối thủ của "Diệp Quy Thừa" lại chính là Tân Khoáng.
Nước cờ này khiến cư dân mạng trở tay không kịp, cả nhóm chat cũng ngỡ ngàng.
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Không thể nào! Tam Diêu thực sự muốn cả nhóm chúng ta tự tiêu diệt lẫn nhau à?]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Ngoại trừ lão Nghiêm quá yếu, còn lại đều phải gục dưới tay người nhà? Liên Đại chỉ có vài hạt giống tuyển thủ thôi mà, làm vậy có đáng không?]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [?? Lại kéo tôi vào? Có giỏi thì ra đây, tôi đang đứng ngay cửa phòng cậu này]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Xin lỗi, tiện tay gõ luôn thôi. Nhưng đến khi nào cậu mới chịu nhận ra tôi không ở ký túc xá hả? Đồ đàn ông tệ bạc!]
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [@Diệp Quy Thừa, chắc em sẽ không gặp được lão Hạng đâu, tiếc thật]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Um sùm nào, tôi thích xem cảnh này. 【Vỗ tay】]
Hạng Vân Gian: [Cậu định dùng gì để đấu đây?]
Nhà Có Mỏ Thật Mà: [Đừng có mơ dò la thông tin dùm Thừa Phong, tôi không thể nói cho cậu đâu]
Hạng Vân Gian: [Người máy đâu có suy nghĩ quanh co nhiều vậy, đúng không? @Diệp Quy Thừa]
Diệp Quy Thừa: [Ban nãy thầy Khổng tìm em 【Gãi đầu】]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Không ngờ lại không phải là icon cú mèo gãi đầu 【Ngạc nhiên】]
Diệp Quy Thừa: [Lông của cú mèo rất đắt, động tác đó bị cấm rồi]
Nghiêm Thận quay đầu, cười nói với người bên cạnh: "Thầy Khổng chắc chắn vừa mới lẩm bẩm "Con nhóc xui xẻo này.""
Vòng sơ khảo gặp Giang Lâm Hạ, vòng chung kết đầu tiên lại đụng Tân Khoáng. Không có thực lực, thật sự không thể đi đến đây được.
Một năm trôi qua, Thừa Phong lại lần nữa dùng thành tích của mình để chứng minh bản thân. Nhớ lại ngày trước, Nghiêm Thận vẫn còn nhớ rõ nỗi sợ hãi bị sự bực tức chi phối.
Trong lòng thầy Khổng quả thực cũng cảm thán vài câu như vậy.
Tổ nghiên cứu chuyên ngành Cơ giáp thủ công đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sẵn sàng hỗ trợ Thừa Phong mọi mặt, không ngờ trận đầu tiên đã căng thẳng đến thế.
Thậm chí ngay cả cư dân mạng trên Tam Diêu, những người lúc nào cũng thích náo loạn cũng không khỏi cảm thấy thương cảm.
Bản thân Thừa Phong cũng thấy khá phiền lòng, vì cô nhận ra tài liệu nghiên cứu về Tân Khoáng quá nhiều, xem mãi không hết.
Thực ra, trong kỳ nghỉ cô đã phát hiện ra điều này. Nhưng lúc đó cô nghĩ, kết quả kiểm tra năng lực của cả hai, người đứng thứ 9, người đứng thứ 11, xếp hạng sát nhau thế này thì khả năng cao sẽ không gặp.
Biết đâu Tân Khoáng sẽ bị người khác loại trước khi gặp cô, cô chắc không xui đến thế.
Vậy nên cô đã lén bỏ qua anh ấy, tập trung nhiều hơn vào Hạng Vân Gian, bởi vì tài liệu phân tích về anh cũng dài dòng như một tấm giẻ lau chân, vừa dài vừa phiền.
Không ngờ vận xui của Nghiêm Thận đến giờ vẫn đeo bám cô.
Đúng là lỗi của anh ta cả!
Ngày thi đấu chính thức nhanh chóng đến.
Thừa Phong vẫn phải đảm bảo tham gia đầy đủ các buổi học thường ngày, còn bản tóm tắt thầy Khổng chuẩn bị cho cô cũng chỉ đọc được một nửa.
Nhưng thi đấu thực chiến, quan trọng hơn vẫn là khả năng ứng biến. Đặc biệt với những Chiến binh giàu kinh nghiệm tác chiến như Tân Khoáng và Hạng Vân Gian, phong cách linh hoạt, thích lối chơi không gò bó. Thậm chí ngay cả chính họ cũng chưa chắc biết trận sau mình sẽ sử dụng kiểu tấn công nào.
9 giờ 15 phút sáng.
Thừa Phong bước tới vị trí của mình, dưới ánh nhìn chăm chú của các giảng viên chuyên ngành Cơ giáp thủ công, cô gượng cười, vẫy tay chào xung quanh, sau đó quay người đăng nhập vào thiết bị.
Lần này khi đăng nhập Tam Diêu, cô không xuất hiện trực tiếp trong khu vực chờ chuẩn bị mà là ở trung tâm hoạt động công khai.
Thừa Phong tập trung nhìn, dưới chân xuất hiện một đường sáng, hướng về phía một sân khấu cao mới dựng không xa.
Con đường phía trước được trải thảm đỏ rực rỡ mà trang trọng, thi thoảng có những ánh bạc lấp lánh rơi xuống từ không trung. Cuối con đường, trên bảng nền, tên cô và Tân Khoáng được viết bằng nét chữ bay bổng rồng bay phượng múa. Dưới tên là dòng mô tả cá nhân mà cô đã viết khi lập tài khoản: 【Một người ***】
Thừa Phong: "..."
Giờ xem lại đúng là chẳng biết nói gì.
Đây chính là phong cách của vòng chung kết sao? Thật khiến người ta rợn cả da đầu.
Nụ cười kiểu công nghiệp của Thừa Phong chưa kịp tắt đã bị buộc phải treo lại trên mặt.
Cô đứng trên bục phỏng vấn, ánh mắt hạ xuống, nhìn đám đông khán giả chen chúc phía dưới. Tuy nhiên, giọng nói của cư dân mạng đã bị chặn lại, Thừa Phong chỉ có thể nhìn thấy các khung chat trong suốt lơ lửng trên đầu họ.
[Phong Phong, nghe tôi này, dù thời đại hiện đại nói về khoa học, phá bỏ mê tín dị đoan, nhưng cũng đừng quá cố chấp. Đôi lúc mua một chút an ủi tinh thần cũng rất đáng giá]
[【Hướng dẫn: 100 ngôi chùa linh thiêng nhất thời đại liên ngân hà】, 【Sức mạnh từ tâm lý】, 【Cung hoàng đạo, thần số học đâu?】 Đây, đều là tình yêu của mẹ đấy, làm người phải tin vào tâm linh nhé]
[Tôi hiểu lầm cậu rồi. Nhớ đi lễ nhé, mua hương to một chút, đừng tiếc tiền. Gần đây nhớ ăn uống bổ dưỡng thêm vào]
[Bản thân tôi thi cuối kỳ cũng chẳng đi cầu thần, nhưng vì cậu, tôi đã dậy sớm mua một quả táo, đặt trước tượng đài trên sân trường. Đừng làm tôi thất vọng nhé, cục cưng!]
Đúng là những lời bịa đặt vô căn cứ!
Thừa Phong khẽ ho một tiếng, đúng lúc đó, giọng của bình luận viên vang lên từ hư không.
"Chào Thừa Phong!"
Thừa Phong ngẩng đầu, đưa mắt nhìn xung quanh.
Bình luận viên cố tình khen ngợi: "Thừa Phong, đã lâu không gặp, hình như bạn cao thêm chút nữa, tóc cũng dài ra rồi."
Thừa Phong không biết anh ta đang đứng ở hướng nào, bèn nở một nụ cười nhẹ nhàng, kín đáo về phía trước mặt.
Bình luận viên thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hôm nay Thừa Phong chắc không khiến mình bối rối trước đám đông chứ?
Bình luận viên hỏi: "Lần này đấu với Tân Khoáng, bạn có cảm xúc đặc biệt gì không?"
"Rất may mắn." Thừa Phong nhanh chóng đáp, "Tôi đã mong chờ lâu lắm rồi!"
Cô vừa nói, vừa liếc mắt nhìn những khung chat phía dưới.
... Tất cả đều là những lời lẽ không mấy dễ nghe từ các bình luận trên mạng.
Bình luận viên hỏi tiếp: "Công tác chuẩn bị trước trận thế nào? Bạn đã phân tích được điểm yếu của Tân Khoáng chưa?"
Thừa Phong nghiêm túc trả lời: "Chuyện này không thể nói."
Bình luận viên: "Được rồi, bạn sợ lộ bí mật đúng không?"
"Không." Thừa Phong sửa lại, "Dù đã chuẩn bị bao nhiêu đi nữa, nếu chưa qua thực chiến kiểm chứng thì không thể coi đó là điểm yếu để tấn công."
"...À." Bình luận viên bị sự nghiêm túc bất ngờ của cô làm cho khựng lại, cười gượng một tiếng rồi vội vàng chuyển sang câu hỏi tiếp theo, "Tân Khoáng am hiểu nhiều loại cơ giáp, loại cơ giáp hạng nặng của cậu ấy được cho là không phù hợp để đấu với cơ giáp thủ công. Bạn nghĩ lần này cậu ấy sẽ chọn loại nào?"
Thừa Phong nhìn thấy một bình luận từ cư dân mạng, đầu óc không kịp suy nghĩ mà đọc thẳng ra: "Học sinh kém thì lắm đồ dùng học tập?"
Nội dung khung chat ngay lập tức trở nên đồng nhất, sự phấn khích của cư dân mạng truyền đến một cách rõ ràng qua những câu đùa cợt liên tục hiện lên.
[Đây chính là khung cảnh tôi thích, đừng kiềm chế nữa!]
[Phần phỏng vấn này có thể đánh nhau luôn được không?]
[Sao nhìn Thừa Phong lùn thế này? Cô ấy thực sự cao 1m6 à?]
[Thừa Phong từng nói cô ấy cao 1m68. Theo nguyên tắc làm tròn của cư dân mạng, chắc giờ 1m58 cũng không đảm bảo đâu]
[Đợi Thừa Phong offline, mọi người đều vào danh sách bị truy nã hết]
Thừa Phong quay đầu lại, liền thấy Tân Khoáng đã đứng sau mình từ bao giờ, đang nở một nụ cười điềm tĩnh như không có chuyện gì.
Anh đặt một tay lên vai cô, bình thản hỏi: "Em đoán xem hôm nay anh sẽ dùng món đồ dùng học tập nào?"
Bình luận viên phấn khích nói: "Cư dân mạng đều bảo cơ giáp Ngũ Túc khắc chế cơ giáp thủ công! Có đúng vậy không?"
"Không có chuyện đó đâu." Thừa Phong giơ tay phản bác, "Tôi toàn năng."
Tân Khoáng mỉm cười: "Tôi tin là như vậy."
Khi cả hai chuyển đến bản đồ thi đấu, Thừa Phong mới biết lời Tân Khoáng nói "tin là như vậy" không phải tin cô toàn năng, mà là tin vào phân tích hùng hổ của cư dân mạng. Anh thực sự đã chọn cơ giáp Ngũ Túc.
"Tuyệt vời!"
Bình luận viên xác nhận lựa chọn của Tân Khoáng, vỗ bàn reo lên, hoàn toàn thỏa mãn với màn kịch hay trước mắt. Nhưng ngay sau đó, khi lướt qua thông số bản đồ, giọng anh ta lại trầm xuống, ngao ngán nói: "Đúng là bản đồ ác mộng."
Bản đồ được thiết lập ở khu vực ngoại ô của một thị trấn chưa kịp di dời dân cư.
Dù trên đường đã không còn bóng người, nhưng qua cửa sổ các tòa nhà cao tầng, vẫn có thể thấy NPC đang chạy tán loạn. Trong các tòa nhà thấp tầng cũng có nhiều dân cư chưa kịp sơ tán.
Do đây là khu vực nhà máy ngoại ô, cảnh vật xung quanh khá thoáng đãng với những bãi đất trống lớn và các con dốc dành cho robot vận chuyển cỡ lớn.
Nhưng nếu tùy tiện sử dụng vũ khí nhiệt, nguy cơ gây thương vong ngoài ý muốn vẫn rất cao.
Bản đồ này được cả thí sinh lẫn cư dân mạng gọi là bản đồ ác mộng, vì trong đấu trường chính thức, thí sinh không được phép làm chết quá nhiều NPC. Nếu vượt quá giới hạn, hệ thống sẽ loại thí sinh đó ngay lập tức.
Còn các bản đồ thông thường thì không lo điều đó, thường là những thành phố bỏ hoang. Dù có bắn phá đến trời long đất lở thì vẫn chưa chạm đến ngưỡng cảnh báo.
Nhưng bản đồ chưa di dời này thì khác, chỉ cần một phát đạn nhỏ trúng nơi NPC đang trú ẩn là coi như xong trận.
"Khi đấu trên bản đồ này, cả hai người phải luôn giữ bình tĩnh. Đây là một bối cảnh cần tính nhẫn nại cao." Bình luận viên thở dài không rõ tiếng, nghiêm trọng nói, "Thiết lập này bất lợi cho Thừa Phong. Từ vòng loại, cô ấy luôn dùng chiến thuật hỏa lực áp chế mạnh bạo. Tần suất bắn và tốc độ đổi vũ khí chính là lợi thế lớn nhất của cổ. Nhưng nếu giới hạn chỉ đấu cận chiến và kiểm soát vũ khí nhiệt chặt chẽ, thì chẳng khác nào phế mất một cánh tay của cô ấy."
Đối thủ lại chính là Tân Khoáng, một tay lái cơ giáp chuyên về cận chiến.
Bình luận viên không nhịn được mà thì thầm châm chọc: "Nghe nói xác suất rút trúng loại bản đồ này chưa tới 5%. Thừa Phong quả là... rất may mắn."
Phần bình luận trực tuyến đã bị bao phủ bởi những hàng chữ "Mặc niệm" nối dài.
Thừa Phong từng nghe về bản đồ này nhưng chưa từng trực tiếp trải nghiệm. Cô đang xem xét kỹ các thiết lập của hệ thống.
Cô nói với Tân Khoáng: "Anh chờ chút nhé."
Tân Khoáng rất thoải mái đáp: "Em cứ từ từ thôi."
Thừa Phong đọc kỹ phần mô tả rồi lại quan sát bản đồ, sau đó rút thanh đao dài cơ học ra từ thân giáp bên trái, khô khô khan nói: "Nói ra anh có thể không tin, nhưng thật ra em dùng vũ khí lạnh cũng khá giỏi đấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");