(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong là người đầu tiên bước ra khỏi thiết bị mô phỏng, thở phào nhẹ nhõm. Cô kéo cổ áo để xua đi cái nóng bức do sự tập trung cao độ gây ra.
Hai giáo quan vẫn đang thì thầm trước màn hình, đầu chụm lại, tay thì múa may loạn xạ như đang thảo luận điều gì đó rất hăng say.
Giám thị tuần tra đi ngang qua cửa sổ, dừng lại ở cửa sau và nhìn vào qua khe hở.
Hai người phát giác ra nguy hiểm, nhanh chóng tắt màn hình, ngồi ngay ngắn, lau mặt một cách tự nhiên rồi mỉm cười đầy khen ngợi nhưng kín đáo với Thừa Phong.
"Đồng đội của em đâu rồi ạ?" Thừa Phong hỏi nhỏ.
Giáo quan đáp với chút ngưỡng mộ: "Chắc là đang tận hưởng dư âm chiến thắng rồi." Ở bất kỳ giai đoạn nào, ai mà từ chối được cảm giác được daddy loại B gánh cơ chứ.
Thừa Phong "Ồ" một tiếng, lấy đồ của mình và bước ra từ cửa sau. Trước khi rời khỏi lớp, cô quay lại làm một ký hiệu, cười nói: "Mấy thầy nhớ nói với anh ấy là không cần cảm ơn đâu nhé."
Giúp đỡ người khác vốn là bản tính của cô mà!
Giám thị tuần tra nhìn theo bóng Thừa Phong rời đi với vẻ mặt nghi hoặc, sau đó bước vào lớp rồi hỏi: "Hai người vừa rồi làm gì vậy?"
Giáo quan cao kều chỉ vào màn hình và phấn khích đáp: "Chúng tôi vừa xem kết quả! Trường ta vừa có người phá kỷ lục!"
Giám thị nhận lấy thiết bị, nhìn vào kết quả mà ngỡ ngàng, cơ mặt quanh mắt bất giác căng lên.
【15 phút 07 giây】
Ông có nhìn nhầm không vậy?!
Người đàn ông trung niên giữ nguyên vẻ mặt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn giáo quan đối diện, nhận được cái gật đầu khích lệ.
Nghĩ xa hơn nữa đi!
Dù ngành Cơ giáp thủ công chưa có lịch sử lâu đời, nhưng không ai ngờ kỷ lục lại được phá tính bằng "phút". Trước đó, những thí sinh xuất sắc ở Quân đoàn 1 và 2 vẫn thường cố phá kỷ lục này.
Kỷ lục trước đây được lập cách đây năm năm là 17 phút 46 giây, và các thành tích tốt nhất những năm gần đây đều trên 18 phút.
Giám thị mở phần kết quả cá nhân và phát hiện thời gian của Thừa Phong khi lái cơ giáp chỉ vỏn vẹn 6 phút rưỡi.
"Cậu bạn Lục Viễn này..."
Giám thị hít một hơi sâu, nửa câu sau nghẹn lại không thốt ra được. Nhưng ai cũng cảm nhận được ông định nói gì. Giám thị vỗ vai giáo quan bên cạnh.
Lúc này, những thí sinh khác cũng dần hoàn thành bài thi, lần lượt bước ra khỏi buồng mô phỏng. Phòng thi lập tức rộn lên với tiếng xì xào trò chuyện.
Các giáo quan ngừng bàn luận, sắp xếp cho thí sinh rời khỏi phòng thi theo trật tự và kiểm tra thiết bị đã tắt đúng cách hay chưa.
Lục Viễn ổn định lại tâm trạng rồi bước ra từ buồng mô phỏng. Người anh ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo thun trắng bám chặt lấy cơ thể. Khi gió từ máy điều hòa thổi qua, anh không khỏi rùng mình vì lạnh.
Một người bạn thân quen đi tới, khoác vai anh từ phía sau, cười rồi đẩy anh ra ngoài.
Ra khỏi phòng thi, anh bạn hỏi: "Sao mà trông thẫn thờ thế? Tôi nhớ đồng đội của cậu là Thừa Phong mà. Gặp trục trặc gì à?"
Lục Viễn ngập ngừng, rồi lắc đầu. Anh muốn giải thích rằng mình quá kiệt sức vì Thừa Phong chạy nhanh như bay, trong khi anh chỉ là người chạy bộ trên mặt đất.
Một người khác đến gần, chen vào cuộc trò chuyện: "Đừng để tâm quá. Bài kiểm tra này không quyết định được gì đâu. Mà có khi ai cũng điểm thấp ấy chứ. Cậu không biết đấy thôi, tôi đang lái ngon lành thì tự nhiên từ đâu bay đến một khẩu pháo nặng. Chúng ta là đồng môn với nhau mà, sao lại chơi ác thế nhỉ?"
Lục Viễn chỉ im lặng.
Người bạn bên cạnh huých vào tay anh, vẻ mặt hả hê: "Đừng ủ rũ nữa. Nói thử xem, các cậu thi được mấy phút? Nói ra để tôi vui vẻ một chút nào. Tôi hứa sẽ không kể cho ai đâu."
Cả nhóm vừa nói vừa đi xuống tầng một. Trên tường đối diện lối vào đã bắt đầu chiếu danh sách những thí sinh đạt thứ hạng cao nhất trong bài thi.
Một nhóm lớn thí sinh tụ tập trước màn hình lớn, huyên náo bàn tán. Cái tên "Thừa Phong" vang lên nhiều nhất, kèm theo vô vàn sắc thái cảm xúc.
Lục Viễn cố gắng nép sát vào tường để lẻn ra ngoài, nhưng khi vừa chạm vào cửa kính, anh đã nghe thấy tiếng hét của bạn mình.
"Mẹ nó, Lục Viễn!!"
Lục Viễn vội vàng chạy bay biến.
Bài kiểm tra này nhanh chóng lan truyền lên mạng, với tiêu đề nổi bật và đầy ấn tượng --
#Điên rồ: Kỷ lục 5 năm đã bị phá tới tận 2 phút rưỡi
Chỉ riêng tiêu đề đã khiến bài viết trở nên hot.
Bình luận nổi lên như sóng.
[Ai phá kỷ lục vậy? Lại còn phá tận 2 phút? Mà đây là thi chỉ cho phép con người tham gia thôi đúng không? Ồ, là Thừa Phong à? Thế thì thôi]
[Lục Viễn là ai vậy?]
[Tối nay, Lục Viễn chính là giấc mơ của người học cơ giáp thủ công!]
[Tự phá kỷ lục chắc tôi không làm được. Làm thế nào để ghép đội với Thừa Phong đây?]
[Đừng mơ nữa. Năm sau hãy đi lễ bái sớm đi. À, ai tag giúp tôi Lục Viễn được không? Tôi muốn hỏi xem nên đi bái ngọn núi nào. Lúc tôi khai lễ sẽ nói do Lục Viễn giới thiệu, vậy không phải đôi bên đều có lợi sao?]
[Đừng hỏi nữa, Lục Viễn là bạn tôi. Ngồi xe Thừa Phong xong, suýt không xuống nổi. Đầu óc còn quay cuồng, giờ nhìn cơ giáp chạy trước mặt là buồn nôn]
[Tôi sẵn sàng chịu hậu quả này. Hy vọng lần sau Thừa Phong chọn tôi]
[Kết quả của lứa này nhìn chung rất tốt, một phần cũng nhờ vào những cải tiến kỹ thuật lớn. Điều này cho thấy hướng đi của cải cách thủ công là đúng đắn]
Thừa Phong mua đồ ăn rồi trở về ký túc xá. Như thường lệ, cô cầm hộp cơm bằng một tay, tay kia mở tài liệu video về vài người, trong đó có Hạng Vân Gian, để học hỏi.
Hôm nay cô dự định hoàn thành báo cáo phân tích về Giang Lâm Hạ. Vừa xem được đoạn mở đầu, trong nhóm nhỏ đã nhảy ra tin nhắn của Giang Lâm Hạ làm cô giật mình tắt ngay video, luống cuống dọn dẹp bàn như thể sợ bị phát hiện, rồi mới mở khung chat.
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Dữ dội nha Thừa Phong! Lại phá kỷ lục nữa rồi hả? Cả vòng bạn bè của anh đều tràn ngập tên em!]
Diệp Quy Thừa: [Cũng thường thôi, phong độ cũng chỉ bình thường. Nhưng lần này đúng là hơi gấp rút một chút. Đồng đội của em cũng thể hiện rất tốt]
Diệp Quy Thừa: [Sao bạn bè của anh lại quan tâm đến cơ giáp thủ công thế?]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [【Hình ảnh】 Tụi nó không quan tâm đến cơ giáp thủ công đâu. Tụi nó quan tâm đến cảnh các bạn học chuyên ngành Cơ giáp thủ công sụp đổ kìa. Mắc cười lắm má ơi!]
Thừa Phong mở hình xem qua, phát hiện phần lớn là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè hoặc các đoạn chat. Chữ quá nhỏ nên không đọc rõ, nhưng nội dung kèm theo đa phần là: "Từ khi có Thừa Phong, tôi đặc biệt thích kết bạn với người trong lớp Cơ giáp thủ công!"
Cô thầm nghĩ, hóa ra sự nhàm chán của con người đều giống nhau.
Vòng bạn bè này trông giống y hệt vòng bạn bè của Thẩm Đạm. Không lâu trước, Thẩm Đạm cũng từng gửi cho cô một tấm hình tương tự.
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Sáng nay anh đi họp ở tòa 3, thầy Khổng của bọn em dạy ngay lớp bên cạnh]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Hahaha!]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Cửa lớp anh đóng kín, còn bật chế độ chống ồn. Nhưng vừa qua 10 giờ 15 phút đã nghe thầy Khổng ở phòng bên hét lớn: "Cái này sao gọi là liều lĩnh được? Thừa Phong từng lật xe bao giờ chưa? Phong cách của con bé hoàn toàn khác với Quân đoàn 1 các ông! Đây chỉ là phong độ bình thường của em ấy thôi!"]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Đúng rồi, Thừa Phong, sau này ra ngoài nhớ đừng dùng từ "phong độ bình thường" nữa. Dễ bị đánh lắm, đặc biệt là khi đến trường khác]
Diệp Quy Thừa: [...]
Chuyện này rõ ràng chẳng liên quan gì đến cô!
Thầy Khổng kéo thù oán về phía cô!
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Thầy ấy còn nói nhiều nữa, làm bọn anh họp không nổi, ai cũng nấp ở cửa để nghe. Hình như thầy ấy còn phấn khích tuyên bố: "Thừa Phong chỉ nói mấy cái sự thật thôi mà. Năm nay con bé nhất định sẽ đại diện khoa Cơ giáp thủ công giành MVP cho hạng mục cá nhân! Đây là niềm tự hào của ngành Cơ giáp thủ công chúng ta. Mọi người mở rộng tầm nhìn đi, có tài nguyên tốt thì chia sẻ để đè bẹp khí thế ngạo mạn của bọn đối thủ!"]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Quên mất @Hạng Vân Gian]
Hạng Vân Gian: [Không cần phải tag tôi]
Thừa Phong chụp màn hình đoạn chat, gửi ngay cho thầy Khổng kèm theo biểu cảm 【Cú mèo cười ngốc】.
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Đừng nói là anh kể nhé]
Thừa Phong vội thu hồi tin nhắn, làm mờ ID của người gửi, rồi gửi lại.
Thầy Khổng: [... Thầy đã nhìn thấy rồi]
Cô chỉ biết thở dài, chuyện này rõ ràng không phải lỗi của cô mà.
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Thầy ấy còn nói năm sau sẽ xin tăng gấp đôi kinh phí hoạt động đấy. Em mau đi đòi học bổng đi!]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Lão Nghiêm, tốc độ làm việc của cậu thì chậm chạp, nhưng chất lượng hóng chuyện thì đỉnh lắm nhé! 【Cười gian】]
Thừa Phong chuyển sang khung chat với thầy Khổng.
Diệp Quy Thừa: [Năm sau em có thể xin tăng gấp đôi học bổng không ạ?]
Thầy Khổng: [Em có giành được MVP không? 【Ánh mắt hiền từ】]
Trong nhóm chat, thông báo lại nhảy ra.
Hạng Vân Gian: [Năm sau tăng kinh phí là chắc chắn. Lợi nhuận từ ba nền tảng lớn đều tăng mạnh nhờ Thừa Phong. Em ấy còn giúp Viện quân sự tiết kiệm cả đống tiền quảng cáo. Gấp đôi chỉ là nói giảm nói tránh thôi]
Hạng Vân Gian: [Sau này còn có phần livestream trận đối đầu cá nhân. Liên Đại có thể miễn phí quảng cáo cảnh quay. Thừa Phong liên tiếp phá kỷ lục hai lần, độ hot đã tích lũy đủ rồi. Dù đấu thêm mấy trận nữa cũng đều có lời]
Hạng Vân Gian: [Học bổng gấp mười lần, cứ đòi đi]
Thừa Phong lĩnh hội, sao chép lời của Hạng Vân Gian, chỉ thay "Thừa Phong" thành "Em".
Diệp Quy Thừa: [Học bổng gấp mười lần! 【Cú mèo gào thét】]
Thầy Khổng: [... Rời khỏi mấy nhóm tào lao đó ngay!]
Diệp Quy Thừa: [【Cú mèo đáng thương】 【Cú mèo rơi lệ】]
Thầy Khổng: [Được rồi, được rồi. Đã đang làm thủ tục cho em đây! Ban đầu định chờ em thi xong mới nói, nhưng đám Hạng Vân Gian đúng là không có ý tốt, toàn làm em phân tâm!]
Thầy Khổng: [Em muốn học bổng, hay muốn căn nhà riêng?]
Thừa Phong thoáng bối rối.
Thầy Khổng: [110 mét vuông, có hai địa điểm cho em chọn. Một ở gần trường, nơi hầu hết giảng viên Liên Đại đang sống, có thời gian rảnh thì có thể ghé nhà thầy cô ăn cơm. Một ở khu lân cận, không phải trung tâm thành phố nhưng là khu thương mại phát triển. Sau này nghỉ lễ em có thể về nhà riêng, không cần ở ký túc xá nữa. Tốt nghiệp xong cũng có chỗ để ở]
Thầy Khổng: [Ngoài ra, thẻ căn cước chính thức của em trong Liên minh đã được cấp rồi. Hai hôm nữa sẽ gửi đến. Nhớ trả lại thẻ căn cước tạm thời của Liên Đại cho phòng giáo vụ]
Thầy Khổng: [Thế em có giành được MVP không? 【Ánh mắt hiền từ】]
Thừa Phong mạnh tay gõ một dòng chữ.
Diệp Quy Thừa: [Thầy cứ chờ đấy!]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");