(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Lâm Hạ nhìn ánh mắt của Thừa Phong, đọc được một thứ nội dung mà chính anh ấy cũng không dám tin. Tay anh khẽ run lên, trong lòng thầm nghĩ người bạn này đúng là đang mơ mộng hơi quá đà rồi.
Mặt anh nghiêm lại, giọng đột ngột cứng rắn, lớn tiếng tuyên bố: "Trừ khi có ai đó què quặt chìa tay cầu cứu, mà anh vì đạo đức của một người trưởng thành sẽ phải giúp đỡ người ta. Còn không, anh tuyệt đối không làm mấy trò kỳ cục đó!"
Anh ấy còn làm bộ làm tịch dạy dỗ: "Nhóc con, đừng cái gì cũng muốn học. Không phải người ta có gì, mình cũng phải có cái đó. Con biết trên đời này có thứ gọi là gì không? Gọi là số phận đấy! Học cách hài lòng với những gì mình đang có đi."
Giang Lâm Hạ giơ tay định vỗ vai Thừa Phong, nhưng cô đã đứng dậy, liếc anh một cái đầy khinh bỉ rồi đi thẳng.
Giang Lâm Hạ buông tiếng thở dài đầy khoa trương.
Huhu, sao số anh khổ vậy. Dẫn con gái ra ngoài leo núi mà cuối cùng lại sắp mất con rồi.
Đúng là làm người lớn thật không nên bừa bãi nhận làm ba của người khác.
Vừa lúc này, Hạng Vân Gian từ trung tâm thương mại bước ra. Không thấy tay cầm đồ gì, chắc là gửi hàng trong đó xong rồi.
Thừa Phong đứng ngay sau lưng anh, gọi một tiếng: "Ba ơi."
Hạng Vân Gian đang cúi đầu nhắn tin, nghe vậy theo phản xạ đáp: "Ơi?"
Thừa Phong lập tức nhảy phắt lên lưng anh, không cho anh cơ hội từ chối.
Hạng Vân Gian lảo đảo một chút, theo bản năng giơ tay đỡ cô, cổ bị cô quàng cứng đến mức phải hơi nghiêng đầu nhìn, nhưng anh không nói gì cả.
Thừa Phong cúi xuống, ánh mắt lướt qua vai Hạng Vân Gian, liếc thấy màn hình quang não của anh. Hóa ra anh đang gọi video với Chử Huyên, người bên kia hình như đang làm việc.
Thừa Phong nhanh chóng nhảy xuống.
Chử Huyên ngẩng lên hỏi, vẻ nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy?"
Hạng Vân Gian cười đáp: "Thừa Phong gọi con là ba, để con cõng em ấy."
Thừa Phong hơi xấu hổ, quyết định quay về tìm Giang Lâm Hạ. Nhưng tên này đã lăn ra đất cười đến chảy cả nước mắt, nhìn chẳng đáng tin chút nào.
Cô chưa kịp đi được mấy bước đã bị Hạng Vân Gian túm áo, nhấc lên trước mặt mình. Một tay anh dùng khuỷu tay giữ chặt vai cô, tay kia thì đẩy cằm cô lên, để Chử Huyên nhìn rõ.
Hạng Vân Gian bật cười: "Đúng không, con gái ngoan?"
Chử Huyên nhíu mày, nói: "Nam sinh các con bị làm sao vậy? Sao cứ bắt con gái gọi mình là ba thế? Thảo nào toàn ế cả thôi. Mẹ đúng là không hiểu nổi."
Hạng Vân Gian bình thản đáp: "Em ấy tự nguyện."
"Không phải!" Thừa Phong phản bác ngay, "Là Giang Lâm Hạ ép con!"
Giang Lâm Hạ ở đằng xa hét lên: "Con không có!"
Chử Huyên nói: "Đừng giữ chặt con bé như thế, nhìn Thừa Phong mồ hôi đầm đìa kìa."
Hạng Vân Gian định bảo rằng cô còn định leo núi, rõ ràng chẳng sợ nóng. Nhưng Thừa Phong đã nhân lúc anh lơ là mà thoát ra, chạy về phía Giang Lâm Hạ.
"Trời nóng thế này." Chử Huyên nhìn cảnh này, lắc đầu cảm thán: "Giới trẻ vẫn sung sức ghê."
Hạng Vân Gian ngước mắt nhìn phía xa xa, nói: "Thôi, con cúp đây, mẹ làm việc tiếp đi."
Đối với Giang Lâm Hạ, điều may mắn nhất trong ngày là ngọn núi trồng sen kia không cao lắm. Ba người nửa đi nửa chạy, mất hơn một tiếng đã lên tới đỉnh.
Khu du lịch chẳng mấy bóng người – tất nhiên là bình thường rồi – trên đường đi chỉ có cây xanh và rừng trúc um tùm. Đứng ở đình nghỉ trên đỉnh núi có thể phóng tầm mắt thấy cả một hồ nước xanh ngắt, phong cảnh đơn sơ mà yên bình. Chắc mùa xuân hoặc thu đến đây sẽ đẹp hơn.
Nhà hàng trên đỉnh núi có một tiệm ăn, Thừa Phong dựa vào vé lấy được ba quả đài sen và ba con cá chép. Sau khi chọn xong, robot gọi món trực tiếp chuyển nguyên liệu cho bếp xử lý, cả quá trình chỉ cho Thừa Phong nhìn qua vài lần để giữ thể diện.
Vé vào cửa không đắt, chỉ 60 đồng mà còn tặng cá và đài sen. Nhưng chi phí ăn uống lại tiêu tốn hơn 600 đồng khiến Giang Lâm Hạ phải cảm thán rằng chiến lược marketing ở đây quả thực là thiên tài.
Đáng tiếc, nó chỉ có thể dụ dỗ được những đồ ngốc nghếch như Thừa Phong.
Giang Lâm Hạ và Hạng Vân Gian ngồi trong phòng riêng tận hưởng điều hòa, trong khi Thừa Phong lại chơi đùa rất vui. Cô chạy vòng quanh khu vực bên ngoài, mồ hôi nhễ nhại, lại trở về với niềm hân hoan, thậm chí còn lấy từ người quản lý một bông sen mới hái.
Ba người đợi đến chiều mát mới rời khỏi.
Do ban ngày đổ mồ hôi quá nhiều, Thừa Phong cạn kiệt năng lượng, bắt đầu gật gù ngủ gật trên đường xuống núi.
Hạng Vân Gian nhìn thấy cô cúi đầu, trông hết sức mệt mỏi, liền chủ động nói: "Được rồi, để ba cõng con."
Thừa Phong đang ngáp, miệng còn chưa kịp khép, nhưng gương mặt lập tức hiện lên vẻ cảm động.
Giang Lâm Hạ tháo mũ, vỗ tay tán thưởng: "Không hổ là lão Hạng! Chính trực cao cả, người tốt cả đời bình an."
Thừa Phong lập tức phụ họa: "Người tốt cả đời bình an!"
Giang Lâm Hạ lại thêm vào: "Ba chiếc cúp vàng MVP luôn nhé!"
Thừa Phong ngậm miệng, trèo lên lưng Hạng Vân Gian, vòng tay ôm lấy anh. Lúc này, cô nghe Hạng Vân Gian cười lạnh, nói: "Đừng có dạy mấy câu kỳ cục nữa. Lần sau đổi câu nào thực tế hơn chút đi."
Giang Lâm Hạ cười khẩy. Tình cha con plastic như vậy, làm sao vượt qua thử thách của cúp vàng MVP được?
Đường xuống núi hơi gập ghềnh, Thừa Phong áp mặt vào vai Hạng Vân Gian. Ban đầu cô định đi thêm một đoạn rồi tự xuống, nhưng lưng của Hạng Vân Gian quá đỗi an toàn. Đến khi tỉnh lại, cô đã thấy mình nằm trong xe.
"Vẫn nhớ phòng ký túc xá của mình ở đâu chứ?" Giang Lâm Hạ nhét bông sen vào tay cô, ra hiệu cô nên xuống xe ở trạm này. Anh ấy còn vẫy tay hứa hẹn: "Mau đi đi. Lần sau... đến mùa thu sẽ lại đưa em đi chơi!"
Đây là "cái bánh" thiếu thành ý nhất mà Thừa Phong từng thấy.
Vừa được tự do chưa được bao lâu, tân sinh viên đã lục tục nhập học. Đại học Liên hợp chuẩn bị chính thức khai giảng.
Thừa Phong vốn định tham gia hỗ trợ đón tân sinh viên, nhưng chưa kịp nộp đơn thì đã bị thầy Khổng thẳng thừng từ chối.
Đồng chí thầy Khổng có ý thức giác ngộ rất đáng ngờ, lúc nào cũng nghĩ Thừa Phong sẽ làm ra mấy chuyện động trời, mặc dù chính cô thấy suy nghĩ này là một sự vu khống trầm trọng. Đón tân sinh viên thì có gì để cô phát huy chứ!
Tuy nhiên, vì tài liệu liên quan đến giải đấu cần xem quá nhiều, cộng thêm việc Giang Lâm Hạ thường xuyên rủ cô đánh trận nên Thừa Phong cũng không cố chấp nữa.
Sau lễ khai giảng cho tân sinh viên, thầy Khổng gửi tin nhắn riêng cho Thừa Phong.
Thầy Khổng: [Từ hôm nay, em chính thức là đàn chị rồi. 【Thả tim】]
Diệp Quy Thừa: [Vâng ạ]
Thầy Khổng: [Cảm thấy phấn khích chứ?]
Thừa Phong gõ vài dòng, nhưng lại xóa đi.
Cô định nói rằng mình đã làm "đàn chị" từ lâu rồi, việc này không có gì đáng mong đợi cả. Dù sao thì trong mắt cô, người khác đều chỉ là "em trai".
Cuối cùng, cô trả lời rất lịch sự.
Diệp Quy Thừa: [Rất vui ạ]
Thầy Khổng: [Thầy cũng rất vui! Em cuối cùng cũng trưởng thành rồi! 【Vỗ tay】]
Thầy Khổng: [Ngày mai ở lễ khai mạc giải đấu sẽ có tiết mục đại diện sinh viên phát biểu. Mọi người đều nhất trí sẽ chọn em. Em chuẩn bị sẵn một bài phát biểu, đến lúc đó đọc theo nhé]
Diệp Quy Thừa: [Vâng?]
Thầy Khổng: [Khoảng 500 chữ là đủ. Đọc đúng theo bài. Nếu không yên tâm, có thể gửi thầy xem trước. Hoặc hỏi đám Hạng Vân Gian, họ có kinh nghiệm đấy]
Thừa Phong lập tức nhảy vào nhóm nhỏ hỏi han.
Diệp Quy Thừa: [Viết bài phát biểu đại diện sinh viên như thế nào đây?]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [Lên mạng tìm đi. Các mùa giải trước có rất nhiều mẫu. Tha hồ sáng tạo]
Diệp Quy Thừa: [Ồ]
Liều Thêm Chút Nữa Đê: [Nhớ đọc đúng tên trường được cảm ơn nhé. Đọc sai sẽ bị cười suốt đời đó]
Diệp Quy Thừa: [Em giống kiểu người như vậy à?!]
Mùa Hè Có Gì Vui Chứ: [【Cú mèo gật đầu】]
Thừa Phong tìm vài bài văn mẫu trên mạng, nghiên cứu kỹ càng rồi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Lễ khai mạc giải đấu thường được tổ chức vào buổi sáng.
Sinh viên tập trung tại sân vận động, sử dụng công nghệ thực tế ảo toàn diện để các trường cùng tham gia.
Sinh viên từ các ngành không thuộc hệ Chiến binh cũng có thể đến xem. Thẩm Đạm đi cùng với Thừa Phong, trà trộn vào đội hình lớp Cơ giáp thủ công của họ.
Khách mời đặc biệt của lễ khai mạc lần này là Quý Ban. Vì năm nay, ngành Cơ giáp thủ công đang gây bão, Quý Ban rõ ràng rất hào hứng.
Anh trong đoạn video được ghi hình tại văn phòng, khi nói câu cuối cùng "Tôi kỳ vọng năm nay, ngành Cơ giáp thủ công sẽ mang lại một diện mạo khác biệt, và tin rằng các bạn sẽ soi sáng con đường mới cho thế hệ mai sau", anh đặt hai tay lên bàn, gần như đứng bật dậy. Cả đội ngũ ngành Cơ giáp thủ công cũng cảm thấy hưng phấn theo.
Sau bài phát biểu ngắn gọn của Quý Ban, đến lượt Thừa Phong lên đại diện phát biểu.
Do dư âm từ bài nói chuyện của Quý Ban vẫn còn, Thừa Phong lặng lẽ bước lên, đọc bài phát biểu đã chuẩn bị rồi quay về đội hình. Lúc này, cô nhận ra biểu cảm của Thẩm Đạm hơi kỳ lạ.
Quang não của cô rung lên. Cô lấy ra xem, thấy tin nhắn từ Thẩm Đạm.
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Ai bảo cậu viết thế này?]
Diệp Quy Thừa: [Thầy Khổng]
Diệp Quy Thừa: [Còn có nhóm Giang Lâm Hạ nữa]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [...]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Cậu chép rất tốt, nhưng lần sau nhớ chọn bài cũ hơn một chút. Thường thì bọn tôi khuyên dùng mẫu cách đây ít nhất mười năm. Phần mở đầu hoặc kết bài nên thêm chút sáng tạo cá nhân để đảm bảo sự phát triển bền vững cho thế hệ sau]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Bài của năm ngoái mọi người vẫn còn nhớ. Có vài câu cậu nói trùng với phát biểu của Hạng Vân Gian]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Nhưng đó không phải vấn đề chính. Có một câu trong bài của cậu, "Chữ Lập Anh vỡ lòng..."]
Tình Yêu Và Hòa Bình: [Bạn thân yêu của tôi, Lập Anh thực ra là tên một trung tâm đào tạo thiếu niên nam nổi tiếng đó]
Diệp Quy Thừa: [...]
Thừa Phong quay sang nhìn thầy Khổng đứng bên cạnh đội hình, cẩn thận tiến lại gần. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Thầy, thầy thấy bài phát biểu của em thế nào ạ?"
Thầy Khổng đang nghiêng đầu mày mò quang não, nghe vậy liền nhanh chóng trả lời: "Rất tốt, điềm đạm, ngắn gọn, thái độ tự tin, cách trình bày rõ ràng. Thầy tự hào về em."
Ông xoay màn hình về phía Thừa Phong, hào hứng hỏi: "Em thấy tấm nào đẹp nhất?"
Bên trong là loạt ảnh thầy Khổng selfie với Thừa Phong khi đứng cùng sân khấu.
Thừa Phong lướt qua vài tấm, thấy trong những tấm cô giữ vẻ nghiêm túc, ánh mắt bị bóng mi che khuất, tạo cảm giác rất sắc bén.
Cô hài lòng nói: "Tấm thứ ba. Nhưng em thấy tấm nào cũng đẹp."
Thầy Khổng vui vẻ đáp: "Thầy cũng thấy thế!"
Cuối cùng, ông gửi toàn bộ ảnh vào nhóm chat của tổ giảng dạy, vẫy tay chào Thừa Phong rồi rời đi với tâm trạng phấn khởi.
Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm.
Không sao cả.
Chỉ cần thầy Khổng không phát hiện ra là được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");