(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong vừa livestream xong ba trận đấu với cư dân mạng, trở về ký túc xá để chợp mắt trưa. Trong giấc mơ, cô đếm lại khoản thu nhập ngày hôm nay. Cô còn cảm thấy tay nghề buổi chiều tiến bộ hẳn, đủ để tán gẫu vài câu với cư dân mạng, thậm chí thi thoảng còn chèn được vài câu bông đùa kỳ quặc.
Kỳ quặc thật, nhưng cư dân mạng lại cực kỳ hài lòng.
Kết thúc lịch livestream buổi chiều, Thừa Phong vẫy tay chào tạm biệt mọi người, đồng thời hủy lịch hẹn buổi tối vì nhóm của Hạng Vân Gian đã quay về.
Bốn người đứng trước ký túc xá, khuôn mặt còn trang điểm kỹ càng, thoang thoảng mùi nước hoa.
Nghiêm Thận không ngừng dùng mu bàn tay lau mặt, trông vô cùng khó chịu với tình trạng hiện tại của mình.
Thừa Phong nhanh chóng phát hiện ra bí mật của họ. Họ không phải đặc biệt ra ngoài mua quà cho cô, mà là tham gia một sự kiện quảng bá trước thềm giải đấu rồi tiện đường ghé qua trung tâm thương mại.
Giang Lâm Hạ đã lừa cô!
"Không phải cũng mua cho em đây sao?" Giang Lâm Hạ trả lời rất vô tâm, "Đồng chí Thừa Phong không nên quan tâm tiểu tiết. Chỉ cần kết quả đúng là được rồi, bug thì ai mà tránh được."
Anh ấy quay người, mở khóa con robot vận chuyển phía sau. Cửa mở ra, bên trong là hàng chồng túi quà lớn nhỏ, đếm sơ cũng phải hai chục cái.
Giang Lâm Hạ dựa lưng vào con robot, gõ nhẹ lên vỏ kim loại, cười đầy tự mãn: "Thấy sao hả?"
Thừa Phong nhìn một hồi, cuối cùng bàng hoàng hỏi: "Tất cả đều cho em sao?"
"Chứ còn gì nữa. Cảm động không, con gái?" Giang Lâm Hạ đáp tỉnh bơ.
Thừa Phong thử nhấc một túi màu trắng, cảm giác rất nhẹ. Cô vẫn chưa tin nổi, hỏi tiếp: "Mấy thứ này mua kiểu gì vậy?"
Giang Lâm Hạ nửa đùa nửa thật, nói: "Bọn anh vào cửa hàng quà tặng, nhân viên hỏi cần gì. Anh bảo chọn quà cho trẻ nhỏ, thế là họ đưa cho bọn anh một danh sách hàng bán chạy. Bọn anh chỉ việc mua theo thứ tự từ trên xuống dưới thôi."
Anh nhướng mày, nở nụ cười đắc ý: "Thế nào? Không lấy chất thì lấy lượng bù, cũng được chứ hả?"
Thừa Phong bán tín bán nghi, mở một túi ra xem. Vừa lúc đó, Giang Lâm Hạ đã hét lên: "Ai lại bóc quà trước mặt người tặng thế này? Ở sao Thủ Đô bọn anh, hành động này cực kỳ thiếu lịch sự đấy!"
Cô nheo mắt nhìn qua khe túi, thấy một chiếc mũ xanh nhạt to sụ, kiểu dáng khá nữ tính, lông xù mềm mại, nhìn cũng dễ thương.
Thêm vài túi khác cũng cùng thương hiệu, có vẻ là quần áo mua cho cô.
Thừa Phong vừa vui vừa cảm thấy hơi không thực. Cô trả lại món đồ vào túi, lẩm bẩm: "Em tưởng các anh sẽ tặng plugin* cho bé cú của em."
(*Một chương trình hoặc phần mềm do các nhà lập trình phát triển)
"Ngày sinh nhật sao lại tặng plugin chứ?" Hạng Vân Gian nói, "Những thứ đó không phải em đều tự mua hết rồi sao? Còn đồ của mình thì gần như chẳng có gì."
Thừa Phong ậm ừ đáp hai tiếng, mở một túi khác. Bên trong là một chiếc váy vàng nhạt. Cô nghi ngờ hỏi: "Cái này cũng nằm trong danh sách bán chạy à?"
"Em tin thật à?" Giang Lâm Hạ cười khoái chí đầy ác ý, "Khả năng phân biệt thật giả của cô Diệp nào đó cần phải nâng cấp đấy. Mấy thứ này đều là dì Chử Huyên của em mua cho em. Bọn anh thì làm sao chọn nổi quà cho con gái chứ?"
Thì ra sáng nay họ đi quay quảng bá, địa điểm gần công ty của mẹ Hạng. Quay xong, cả nhóm tiện ghé qua chào bà, xin ý kiến về quà tặng. Quả nhiên phụ nữ trưởng thành đáng tin hơn, bà không tin nổi gu tặng quà của đám trai thẳng sắt thép này. Thế là bà quyết định kéo cả nhóm đi mua sắm trong giờ nghỉ trưa.
Mẹ Hạng vốn không biết nhiều về quân đội hay các giải đấu. Nghe Giang Lâm Hạ luyên thuyên một hồi, nắm được đại khái, bà cảm thán: "Con bé lợi hại thế à?"
"Đúng vậy, nó là người lùn bạo lực đấy dì." Giang Lâm Hạ đáp, "Nhưng không biết có vào nổi vòng loại không."
Vì không quen nên mọi việc của Thừa Phong đều gấp rút. Bản thân cô lại không chịu thua, trông cứ như đang tự làm khó mình, cố vượt giới hạn vậy.
Mẹ Hạng ngắm nghía chiếc váy một lúc, khẽ nói: "Thật ra, thay đổi môi trường luôn là cú sốc rất lớn. Thế giới lạ lẫm rất đáng sợ, người bình thường không hiểu được đâu."
Cả văn hóa, khoa học, thẩm mỹ, bạn bè, và người thân... tất cả mọi thứ dường như thay đổi chỉ sau một đêm. Phải bắt đầu học lại từ những thói quen nhỏ nhặt nhất, làm quen với các quy tắc sinh tồn trong môi trường mới.
Nhưng con người không thể quay trở về thời thơ ấu, cái giai đoạn mà mọi thứ đều có thể dễ dàng chấp nhận. Không muốn phạm sai lầm dường như đã trở thành một bản năng khắc sâu trong xương tủy của mỗi người. Khi đối mặt với những mâu thuẫn trong nhận thức và những sự cố trong giao tiếp thông tin, ngoài việc tự mình cố gắng, dường như chẳng còn cách nào tốt hơn để giải quyết.
Chử Huyên thở dài, có lẽ là thấy Thừa Phong thật vất vả, thậm chí có chút đáng thương, đến cả ngày sinh nhật cũng phải quyết định một cách bất chợt. Vì vậy, bà ấy đã mua một đống đồ.
Dù sao thì cũng không phải tiền của bà.
Thừa Phong vui lắm. Đây là lần đầu tiên cô nhận quà sinh nhật, mà số lượng và độ hoành tráng đều vượt xa tưởng tượng của cô.
Cô cảm ơn các anh rất lịch sự, sau đó cẩn thận ghi lại toàn bộ quà tặng vào cơ sở dữ liệu của bé cú để mai mốt tiện đáp lễ.
"Không cần khách sáo thế đâu." Giang Lâm Hạ cười híp mắt, nói, "Một ngày nào đó boss Diệp phát tài nhớ kéo bọn anh lên hạng nhé. Bọn anh muốn ba cái cúp vàng khắc MVP, đặc biệt là giải đội nhóm!"
Thừa Phong quay người, cười tươi rói, giơ ngón cái.
Được đấy. Đánh bại Đào Duệ là nhiệm vụ của mọi người mà.
Giang Lâm Hạ giơ tay đáp lại: "Chờ nhóc thăng hạng nhé, anh tin nhóc!"
Từ 70 trận đến 102 trận, với tiến độ 9 trận mỗi ngày, chỉ vài ngày nữa là hoàn thành mục tiêu.
Có lẽ vì sự cố bất ngờ trong buổi livestream lần trước, cộng thêm việc Thừa Phong đặt mục tiêu xa hơn là 150 trận thắng, nên khi kỷ lục mới chính thức được thiết lập, khung cảnh bình thản hơn mọi người tưởng.
Cư dân mạng gần như đã quen với chuỗi thắng của Thừa Phong. Sáng hôm sau, mở trang chủ thấy quảng cáo chào màn ghi rõ: 【Người nắm giữ kỷ lục chuỗi thắng của Liên Thắng – Thừa Phong】, họ mới nhớ ra, à, có chuyện lớn này nữa chứ.
Ngoài chiếc huy hiệu lấp lánh sau ID của cô để chứng minh thân phận, dường như không có gì thay đổi cả.
Diễn đàn Tam Diêu đang rộn ràng thảo luận về chủ đề "Sao phá kỷ lục mà lại nhạt nhẽo thế này nhỉ?"
[Ủa? Tôi đến muộn à? Chúc mừng Thừa Phong nhé!]
[Không muộn đâu, mọi người mới dậy thôi. Hôm kia tôi còn nhớ vụ này, bảo phải chứng kiến khoảnh khắc phá kỷ lục cơ. Ai dè ngủ một giấc, dậy cái đã xong rồi!]
[Đáng tiếc là sau cải cách, Tam Diêu phân loại giải đấu làm cái kỷ lục chuỗi thắng này hơi nhạt nước. Nếu đạt 102 trận thắng ở hạng mục cơ giáp cảm biến, chắc chắn được vinh danh toàn Viện, bảo đảm vé đi thẳng tới quân đoàn viễn chinh]
[Nếu đấu hạng hỗn hợp mà đạt 102 hay thậm chí 150 trận thắng, cậu nghĩ Thừa Phong làm nổi không? Hơi hoang đường rồi]
[Phản ứng của Tam Diêu với kỷ lục này cũng bình thường nhỉ. Trước đó chẳng thấy họ tuyên truyền gì mấy, chắc do lịch giải chật cứng, chưa kịp chuẩn bị hả?]
[Mấy người non kinh nghiệm quá. Phản ứng bình thường là vì hành trình của Thừa Phong còn dài, hoặc vừa mới bắt đầu thôi! Đợi đấy mà xem, với đà Tam Diêu quảng bá cơ giáp thủ công dạo này, chắc chắn họ đang âm thầm chuẩn bị một cú twist lớn hơn. Chứ gọi cả Quý Ban tới mà không có kế hoạch gì á?]
[Nhắc đến Quý Ban, tôi thấy cậu nói có lý đấy. Chỉ là cảm giác bây giờ hơi lạ thôi]
Thừa Phong cũng không cảm thấy gì, bởi vì đối thủ trong trận thứ 102 chẳng có gì đặc biệt. Đầu trận cô còn hăng hái phô diễn mấy pha lả lướt, cuối cùng mất có 7 phút đã kết thúc. Sau xem lại cả chục lần mà vẫn thấy nhạt nhẽo.
Ngược lại, thầy Khổng gọi điện đúng giờ, tuôn một tràng "Chúc mừng!" ngắt quãng, nghe mà như vừa trút được gánh nặng lớn, chỉ hận không thể gọi cô là bà cố nhỏ, làm Thừa Phong cũng thấy ngại ngại.
Dù vậy, có một tin khiến cô phấn khích.
Quản trị viên Tam Diêu nhắn riêng, muốn làm một phiên bản huy hiệu tùy chỉnh đặc biệt cho cô. Họ hỏi cô thích mẫu gì.
Cô đáp muốn hình cú mèo nhỏ. Đối phương gửi chữ "Ok". Vài phút sau, một mẫu thiết kế được gửi tới.
Thừa Phong phóng to ra xem.
Là huy hiệu kim loại nền xanh đen, chính giữa vẽ hình cú mèo ngồi bằng những đường chỉ vàng mảnh. Phía dưới viền có ba chữ "Diệp Quy Thừa", còn phía trên để trống một khoảng nhỏ.
Quản trị viên Tam Diêu: [Khoảng trống trên đấy sẽ được khắc số chuỗi thắng của cô sau khi giải đấu kết thúc]
Quản trị viên Tam Diêu: [Nếu cô đồng ý, chúng tôi có thể sản xuất huy hiệu thật để bán, chỉ tính phí nguyên liệu và nền tảng. Ngoài ra, người hâm mộ có thể mua huy hiệu điện tử để hiển thị trên tài khoản Tam Diêu. Huy hiệu sẽ có hiệu lực vĩnh viễn, trừ khi bị phá kỷ lục]
Ngay sau đó, hệ thống báo thêm.
Trợ lý 111: [@Diệp Quy Thừa, tài khoản Tam Diêu của bạn đã nâng cấp. Giờ đây bạn có hiệu ứng đặc biệt~ Khi bình luận trong phòng livestream, có thể chọn hiệu ứng ánh sao. Đăng trạng thái cũng có thể dùng nền văn bản độc quyền. Thử ngay nhé~]
Thừa Phong bật hiệu ứng, định thử nghiệm ngay, nhưng không biết viết gì cả. Sau hồi lâu suy nghĩ trước màn hình trống, cô quyết định vào nhóm phân tích tìm cảm hứng.
Nhóm phân tích hôm nay cực kỳ nhộn nhịp, toàn là tin nhắn tag Thừa Phong.
[Thừa Phong có ở đây không? Có ai đại diện không?]
[Thừa Phong chưa chắc ở đây, nhưng người thân chắc có. Nhớ chuyển tài liệu cho cô ấy. Cả ngành cơ giáp thủ công đều đang trông cậy vào lần này đấy]
[Thừa Phong, nhanh xem hướng dẫn này đi! Tôi phải liều mình mới lấy được đấy, đừng lãng phí nhé!]
[Đặt cược rồi. Lần này Thừa Phong phá kỷ lục, Tam Diêu sẽ làm quảng bá cơ giáp thủ công lớn đến cỡ nào đây?]
[Tạm gác lại chuyện đó. Thừa Phong cần tiếp tục thắng để giữ độ hot. Chân thành khuyên Thừa Phong giảm số trận mỗi ngày, kéo dài thời gian để thu hút thêm chú ý. Hiện tại lịch thi đấu còn dày quá!]
[Em gái ơi, mùa tuyển sinh sắp tới rồi. Tương lai ngành Cơ giáp thủ công của chúng ta nhờ cả vào em đó!]
Thừa Phong nghi hoặc mở mục tài liệu, mới xem tiêu đề đã choáng.
Tài liệu giờ đây đã từ < N cách khắc chế Thừa Phong > chuyển thành < Phân tích chi tiết top 30 sinh viên điều khiển cơ giáp thủ công của giải đấu quân sự liên trường >.
Cô mở ra, không ngoài dự đoán, toàn chiến lợi phẩm chôm từ nhóm khác, lại còn được chỉnh sửa thêm dữ liệu điều khiển của cô nữa chứ. Kèm theo đó là loạt gợi ý chiến thuật chi tiết đến mức cô phải hoảng hốt.
Thừa Phong: "???" Họ còn nhớ cô là ai không? Sao lại thành ra thế này?!
Cô định nhắn vào nhóm bảo mọi người tỉnh táo lại, thì chợt thấy câu khẩu hiệu từng rất ngầu "Sóng trước còn chưa đổ, sóng sau đừng mong trồi!" đã bị đổi thành câu tuyên bố cực kỳ bình dân: "Nhiệm vụ của tiền bối: Tuyển hiền đãi sĩ, giữ chữ tín và hòa khí! Cơ giáp thủ công, hậu phương vững chắc của Thừa Phong!"
Thừa Phong nhìn hồi lâu rồi copy câu đầu tìm kiếm xem nghĩa là gì. Dịch ra ngôn ngữ dễ hiểu xong, cô bĩu môi.
... Mấy tiền bối này đúng là biết co được duỗi được thật đấy!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");