(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên khu vực video của Tam Diêu, một phòng livestream xuất hiện một cách âm thầm. Không tiêu đề, chỉ vừa mở chức năng phát trực tiếp khi trận đấu mới diễn ra được một phần ba.
Vì người phát sóng là Từ Cảnh Vọng, một trong những sinh viên xuất sắc nhất thuộc khoa Cơ giáp thủ công, đồng thời là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất tiến vào chung kết giải đấu năm nay, nên khi nhận được thông báo, các fan hâm mộ của anh ta liền nhanh chóng bấm vào xem.
Thực ra, các trận đấu của Từ Cảnh Vọng không có nhiều điểm nổi bật để theo dõi. Ai cũng biết phong cách chiến đấu của anh ta, đặc biệt dai dẳng.
Đến cuối trận, có thể người xem còn tìm được chút niềm vui khi nhìn thấy đối thủ nổi điên, nhưng giai đoạn đầu trận thì đúng là chỉ có thể dùng từ "quấn quýt lề mề" để miêu tả.
Thế nhưng hôm nay, hai cơ giáp lại có biểu hiện khác thường, toàn bộ thời gian đều duy trì tốc độ cao và bền bỉ, vượt xa dự đoán của mọi người.
Đây là lần đầu tiên khán giả trong phòng phát sóng của Từ Cảnh Vọng cảm nhận được thứ cảm xúc xa xỉ mang tên "hào hùng mãnh liệt".
Ban đầu, một số cư dân mạng cảm thấy phong cách của đối thủ khá quen thuộc nhưng không thể xác định được danh tính, vì đến thời điểm này, cả hai vẫn chưa chính thức giao tranh.
Sau đó, khi nhiệt độ của phòng phát sóng tăng lên, các thành viên trong nhóm phân tích lần lượt đến xem, tra cứu dữ liệu và đoán rằng đó là Thừa Phong.
Những người có khả năng duy trì tốc độ vận hành cơ giáp như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một người đã kết thúc trận đấu, một người khác đang tự mình livestream, và người còn lại có khả năng cao nhất chính là Thừa Phong.
Khán giả hào hứng để lại bình luận bày tỏ sự tán thưởng.
[Không ngờ Thừa Phong không chửi thề, thật sự quá lịch sự. Đây có lẽ là lần đầu tiên lão Từ thi đấu mà không bị đối thủ nguyền rủa. Cảm động ghê]
[Sao cậu biết cô ấy không chửi? Có khi cô ấy đã né được hết mấy từ bị cấm của Tam Diêu, trốn khỏi cơ chế cảnh báo đấy chứ? Nhìn cô ấy đứng im kia kìa, chắc chắn đang suy nghĩ mấy lời chúc phúc đầy sáng tạo]
[Tôi vốn rất ghét kiểu chơi này, nhưng vì đối thủ là Thừa Phong, lần đầu tiên tôi thấy thích nó. Hóa ra đây chính là bài học về việc đặt mình vào vị trí của người khác 【Tỉnh ngộ rồi】]
[Không đùa chứ, trận đầu tiên đã gặp người trong nhóm chúng ta? Bé đàn em này xui thật. Liệu có thể giữ vững không đây?]
[Vậy bây giờ hai người này đứng im như hóa đá là đang chuẩn bị gì, bão táp phong ba à? Đừng nói là cứ đứng như vậy đến hết trận nhé?]
...
Từ Cảnh Vọng uốn cong ngón tay, cẩn thận xoa bóp cơ bắp ở các điểm quan trọng để giảm bớt cảm giác mỏi tay, đồng thời luôn chú ý đến tình hình trên bản đồ.
Cuộc rượt đuổi ở nửa đầu trận không hề dễ dàng với anh, thậm chí có phần khó khăn hơn so với Thừa Phong.
Tốc độ di chuyển của Thừa Phong nhanh hơn anh ta dự tính, nhiều lần suýt vượt qua chỉ trong gang tấc khiến anh toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, nhờ kinh nghiệm dày dạn, anh ta vẫn giữ được nhịp độ của mình và dần làm xáo trộn tâm lý của Thừa Phong.
Khi Thừa Phong bắt đầu hành động trở lại, rõ ràng khí thế đã thay đổi. Vì từ xa, anh ta nghe thấy tiếng pháo nổ và âm thanh đổ sập của các tòa nhà.
Đây thường là bước đầu tiên mà các tuyển thủ bắt đầu phát điên. Cách chính xác hơn để miêu tả có lẽ là giận dữ vô dụng.
Từ Cảnh Vọng nở một nụ cười nhẹ, nghĩ thầm quả nhiên chỉ là một đàn em năm nhất. Dù đã trải qua một năm luyện tập, cô vẫn còn quá non nớt.
Kiểu chơi nham hiểm này, chính vào lúc bạn nóng lòng muốn bùng nổ mới thật sự trở thành cơn ác mộng.
Từ Cảnh Vọng điều khiển cơ giáp, từ tốn dẫn đường ở phía trước.
Không ngoài dự đoán, Thừa Phong lập tức bám theo.
Lần này, tốc độ truy đuổi của Thừa Phong chậm lại, nhưng sự bực bội của cô lại thấy rõ qua từng động tác. Có vẻ như hai phút ngừng lại vừa rồi đã khiến cô có một sự phản tư sai lầm.
Chỉ cần thấp thoáng thấy bóng dáng của Từ Cảnh Vọng, cô lập tức dùng vũ khí sát thương cao để phản kích, cố gắng tận dụng các tòa nhà sụp đổ để làm ảnh hưởng hoặc cản trở bước tiến của anh ta.
Từ Cảnh Vọng quan sát rất kỹ, những hành động điên cuồng này không chỉ không có hiệu quả tích cực mà còn giúp anh ta giảm bớt gánh nặng cho đôi tay.
Trong khi đó, cơn giận dữ của Thừa Phong dù đã bùng nổ liên tục năm phút vẫn không hề lắng xuống. Cả bản đồ trở nên hỗn loạn, mảnh vỡ bay tứ tung, xác các NPC cũng nằm la liệt khắp nơi.
Thông báo về việc trận đấu sắp kết thúc liên tục nhấp nháy ở góc phải trên màn hình.
Từ Cảnh Vọng thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn, như thể có điều gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của anh đang xảy ra.
Tóm lại, anh cảm thấy Thừa Phong không phải loại người dễ bị cảm xúc chi phối, nhanh chóng mất đi lý trí như vậy. Mặc dù phong cách chơi của cô luôn hung hãn, bạo lực, chú trọng tốc độ, sự sắc bén và chính xác, thậm chí đôi khi không ngại mạo hiểm để tìm đường đột phá.
Nhưng thực ra, tất cả những thao tác của cô đều được tính toán kỹ lưỡng. Những quyết định có vẻ táo bạo, liều lĩnh ấy đều dựa trên trạng thái tinh thần tỉnh táo.
Bản chất cô là một người tùy ý, phóng khoáng nhưng biết kiểm soát.
Điều khiến Từ Cảnh Vọng lo lắng là liệu Thừa Phong có đang lợi dụng điều này để làm rối loạn phán đoán của anh, hay cô có ý đồ sâu xa nào khác không.
Tuy nhiên, thời gian trận đấu không còn nhiều. Trong tình huống cả hai cơ giáp đều không bị tiêu diệt, hệ thống sẽ phải dựa vào mức độ phá hủy thành phố và các NPC để tính toán kết quả cuối cùng. Lối chơi hiện tại của Thừa Phong đúng là tự chuốc lấy thất bại.
Hoặc có lẽ, cô thực sự tin rằng mình có thể hạ gục anh ta trong năm phút còn lại?
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Từ Cảnh Vọng không nghĩ ra nên quyết định gạt bỏ tạp niệm, tập trung di chuyển, đếm ngược thời gian và chờ đợi chiến thắng.
Thời gian còn lại: 【5 phút 38 giây】
Dưới sự truy đuổi của Thừa Phong, cơ giáp của Từ Cảnh Vọng rẽ từ rìa bản đồ, quay trở lại con phố mà anh đã đi qua trước đó.
Khi quay lại con đường cũ, anh ta mới nhận ra mức độ tàn phá của bản đồ còn nghiêm trọng hơn anh dự đoán.
Chưa đi được bao xa, anh ta đã nhìn thấy ở phía trước, ngay trên con đường chính, một tòa nhà cao tầng bị gãy đôi và đổ xuống chắn ngang.
Đường này vẫn có thể đi qua. Nhưng để giảm thời gian vượt chướng ngại, Từ Cảnh Vọng quyết định rẽ hướng.
Thừa Phong tiếp tục bám sát.
Mọi thứ như một màn tái diễn, hai bên lại rơi vào thế giằng co bất phân thắng bại.
Thế nhưng, khi thời gian trôi qua, cả hai người dần trở nên trầm lặng, sắc mặt ngày càng u ám.
【4 phút 27 giây】
Các ngón tay của Từ Cảnh Vọng gần như chạm tới giới hạn. Anh ta không còn khả năng điều khiển thoải mái như giai đoạn đầu nữa. Khi ấn phím điều hướng, anh chủ yếu dựa vào trí nhớ cơ bắp, vì não bộ đã mất kết nối rõ ràng với phần dưới cổ tay.
Không chỉ vậy, với tốc độ vận hành cao của cơ giáp, anh ta không dám rời mắt khỏi màn hình, thậm chí không dám tùy tiện chớp mắt.
Việc phải mở mắt căng thẳng trong thời gian dài khiến mắt anh takhô cạn, những tia máu nhỏ li ti bắt đầu hiện rõ trong tròng mắt. Tầm nhìn dần trở nên mờ ảo, những chuyển động trước mắt hóa thành những mảng màu không rõ ràng.
Trên mặt đất, những mảnh vỡ lớn của các tòa nhà bị phá hủy ngổn ngang chắn ngang đường đi khiến việc điều khiển của anh thêm khó khăn. Anh ta vừa phải né tránh chướng ngại vật, vừa âm thầm nguyền rủa ác ý của Thừa Phong.
Chỉ còn lại bốn phút rưỡi, mỗi giây kéo dài như một nỗi kinh hoàng.
Rõ ràng, đây lẽ ra phải là giai đoạn để lối chơi hậu thủ như anh điều khiển toàn bộ cục diện.
Quả thật, Từ Cảnh Vọng vẫn đang dẫn dắt nhịp độ trận đấu. Nhưng kỳ lạ thay, anh ta lại cảm thấy bản thân như đang trong một cuộc chạy trốn thực sự.
Như thể anh ta chỉ là một quân tốt nhỏ nhoi trên bàn cờ, không có quyền chủ động, và chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể bị nguy hiểm phía sau nuốt chửng.
Ý nghĩ chết tiệt này vừa lóe lên đã khiến con đường trước mắt trở nên dài dằng dặc và hư ảo.
Anh ta nhanh chóng liếc vào bản đồ nhỏ và phát hiện ra Thừa Phong không còn theo sát anh như trước, mà đang đi chệch một con đường song song với anh, giữ cùng nhịp độ.
Anh không biết Thừa Phong đang toan tính điều gì, nhưng lớp mồ hôi lạnh trên trán anh bất giác trở nên rõ rệt hơn. Kinh nghiệm bao năm mách bảo anh rằng, đây không phải dấu hiệu của một tình huống khả quan.
【3 phút 38 giây】
Trên mạng, các khán giả bắt đầu ăn mừng chiến thắng của Từ Cảnh Vọng.
[Không thể có lật kèo đâu các đồng chí. Thừa Phong đã phá hủy gần hết bản đồ rồi, đến cả kho vũ khí cũng sắp cạn sạch, cơ bản là không còn hy vọng. Người cuối cùng từng đuổi kịp Từ Cảnh Vọng giờ đang phát sáng rực rỡ trong quân đoàn viễn chinh]
[Thừa Phong thua rồi à? Lời tuyên bố thắng 150 trận liên tiếp mới đi được 30 trận đã gãy rồi? Dù sao cũng nên cố gắng hơn chút chứ nhỉ. 【Giơ tay chịu thua】]
[Mới chỉ 30 thôi mà]
[Thông tin thú vị đây, lý do tỷ lệ bị ngắt chuỗi thắng từ 30 đến 50 trận cao hơn là vì theo cơ chế ghép trận của Tam Diêu, cứ trung bình 30 trận sẽ gặp một người chơi top đầu. Ví dụ như trận này]
[Có thể đánh hết 30 phút cũng coi như viên mãn rồi. Từ Cảnh Vọng không làm tôi thất vọng, vẫn là người đàn ông tám chân cũng không đuổi kịp]
Cùng lúc đó, đường đi của Từ Cảnh Vọng lại một lần nữa bị chặn.
Anh ta giảm tốc độ một chút, dành chút tập trung để quan sát vị trí của Thừa Phong. Đồng thời, anh ta cố gắng huy động tất cả tế bào thần kinh còn hoạt động để nghĩ xem mục đích của việc phá hủy bản đồ trước đó là gì.
Thông tin hỗn tạp và khổng lồ dồn dập đổ vào não anh, hệ thống xử lý gần như không chịu nổi, nhưng vẫn phải trong tích tắc hoàn thành việc phân tích và đưa ra quyết định.
— Nên vượt qua hay lập tức đổi hướng?
Có lẽ cơ thể anh ta đã phản ứng trước cả lý trí. Từ Cảnh Vọng cảm thấy ngón tay mình ấn xuống. Cơ giáp đã thay đổi tầm nhìn, leo lên tòa nhà bị gãy đôi, sau đó biến hình và đáp mạnh xuống.
【2 phút 49 giây】
Thừa Phong đã đuổi kịp.
Người này quả thật là một kẻ điên có đầu óc!
Từ Cảnh Vọng cuối cùng cũng hiểu được sự mâu thuẫn trong cách mô tả này.
Sử dụng việc phá hủy bản đồ để tạo ra chướng ngại vật làm chậm tốc độ của anh ta, đồng thời tạo các yếu tố không chắc chắn để phân tán tâm trí anh. Mọi chi tiết đều được sắp xếp một cách tỉ mỉ. Đến khi anh ta nhận ra mình đã rơi vào bẫy thì cũng là lúc sự mệt mỏi đè nặng khiến anh không thể thoát ra.
Thế nhưng, cô lại đánh cược vào hai phút cuối cùng để định đoạt thắng thua của cả hai.
【1 phút 50 giây】
Từ Cảnh Vọng cố gắng điều khiển cơ giáp rời khỏi khu vực nguy hiểm do Thừa Phong phá hủy. Anh ta nâng cao khung gầm, điều chỉnh cấu trúc để vượt qua những địa hình gập ghềnh một cách an toàn.
Nhưng trong lúc nhập lệnh, một lỗi đã xảy ra, ngón tay anh vô tình ấn thêm một phím khiến trọng tâm cơ giáp nghiêng sang một bên và va vào tòa nhà bên đường.
Dưới tác động mạnh của động cơ tốc độ cao, cả cơ giáp lẫn tòa nhà đều chịu tổn thất nghiêm trọng. Cơ giáp mất hoàn toàn khả năng kiểm soát do quán tính. Trên bảng điều khiển dữ liệu, hàng loạt cảnh báo màu đỏ nhấp nháy không ngừng.
Từ Cảnh Vọng tranh thủ lau lớp mồ hôi dính trên mí mắt, đợi đến khi cơ giáp lấy lại sự ổn định tương đối thì nhanh chóng sử dụng bộ đẩy để khởi động lại.
Tuy nhiên, không kịp để anh chỉnh đốn tình thế, pháo kích của Thừa Phong đã ào ạt bắn tới từ con phố bên cạnh.
Ngay sau đó là một trận mưa bụi đất tung tóe, kèm theo ánh lửa rực rỡ và những vụ nổ liên tiếp. Góc nhìn trong buổi livestream không còn ghi lại được diễn biến cụ thể, chỉ còn thấy một trận hỗn loạn với khung cảnh xoay tròn chóng mặt, hòa cùng âm thanh chát chúa không rõ ràng. Tất cả đều cho thấy sự bất lực hoàn toàn.
Đây chính là hình ảnh cuối cùng của trận đấu.
【1 phút 1 giây】
Trận đấu được tuyên bố kết thúc.
Góc nhìn từ buổi phát sóng chuyển sang chế độ toàn cảnh, một hàng chữ vàng lấp lánh xuất hiện trên màn hình, những tia sáng li ti bay lên phủ lên lớp vỏ đen bóng của cơ giáp.
Thừa Phong mở kho vũ khí trống rỗng của mình, tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng sự kiêu ngạo trong từng hành động đã đủ nói lên tất cả. Đáng tiếc, cô không kịp tạo dáng kết liễu đối thủ mà đã bị chuyển ngay đến trận đấu tiếp theo.
Từ Cảnh Vọng tháo thiết bị ra khỏi cơ thể, lập tức hủy bỏ lịch đặt trận kế tiếp. Anh ngả người ra ghế, thở dài một hơi kiệt sức.
Đời này anh chưa bao giờ thấy mệt mỏi đến thế.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, anh vịn vào mép bàn đứng dậy, cúi nhìn xuống tay mình đang khẽ run rẩy, các khớp ngón tay đau nhức âm ỉ, rõ ràng đã vượt quá giới hạn của cơ thể.
Thật sự là một trận đấu được chẳng bõ công. Đúng là không thể tin nổi.
Một tuyển thủ chuyên lối chơi trường kỳ như anh lại bị bào mòn đến mức này.
Lần tới gặp lại Thừa Phong, tốt nhất là anh nên tránh ra thật xa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");