(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thừa Phong vừa bước vào lớp, cả phòng lập tức im lặng. Trong âm vang khàn khàn của thầy Khổng, từng ánh mắt nhiệt tình đổ dồn về phía cô.
Khí thế quá mạnh mẽ khiến Thừa Phong theo bản năng lùi lại một bước.
"Thừa Phong! Em làm gì vậy?" Thầy Khổng đập mạnh tay xuống bàn, đẩy quang não lên mặt bàn rồi làm ra vẻ nghiêm túc, mắng: "Thầy phải nói rõ với em vài chuyện. Các giảng viên ngoài trường đã phản ánh với thầy rồi. Em nói đi, sao lại làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy? Làm ảnh hưởng đến mối quan hệ hài hòa giữa các trường rồi!"
Thừa Phong: "..."
Cứ coi như cô vừa điếc trong phút trước đi.
"Ừm..." Thầy Khổng vắt óc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em biết viết chữ khiêm tốn không? Về chép mười lần đi!"
"Em chỉ nói sự thật thôi mà." Thừa Phong nhấn mạnh, "Em chỉ trả lời câu hỏi của người trên mạng thôi! Tại sao lại phạt em!"
Thầy Khổng suýt chút nữa hét lên: Thầy cũng thấy thế thật mà!
Nhưng nghĩ kỹ hơn thì cảm giác lại càng đáng sợ. Thừa Phong đang trôi xa khỏi tầm kiểm soát của ông, trong khi ông vốn được mệnh danh là bậc thầy dạy dỗ tay lái cơ giáp.
"Ngay cả mười từ mà em cũng không chịu chép!" Thầy Khổng hít sâu một hơi, nói to: "Vấn đề của em rất nghiêm trọng đấy!"
Bên dưới, một sinh viên giơ tay lên, dõng dạc nịnh nọt: "Thừa Phong, để tôi chép hộ cho!"
Thầy Khổng trừng mắt nhìn sinh viên đó, đúng lúc tiếng chuông vang lên. Ông tìm được bậc thang liền chỉ về chỗ trống trước mặt, ra hiệu cho Thừa Phong ngồi xuống.
Dạo gần đây mọi người đều tham gia thi đấu nên cũng quen thuộc với mã nguồn. Tốc độ giảng bài của thầy Khổng nhanh như chớp, ông dùng hình ảnh và văn bản để giải thích ngắn gọn về sự khác biệt và tình huống thích hợp của các đoạn mã khác nhau để sinh viên tự thực hành trong các trận đấu. Cả tiết học, ông giảng hết nguyên một trang.
Khi chuông kết thúc vang lên, sinh viên đổ xô về phía phòng máy. Thừa Phong cắm cúi ghi chép, gõ nốt hai dòng cuối cùng trước khi chuẩn bị rời đi thì bị thầy Khổng gọi lại.
"Em..." Thầy Khổng định nói gì đó, nhưng quang não trên bàn ông liên tục rung lên vì tin nhắn đến, âm thanh lộn xộn và rung động làm đứt mạch suy nghĩ của ông.
Thầy Khổng nheo mắt nhìn màn hình, không mấy hứng thú nhấc máy.
"Alo?"
Dù chưa bật loa ngoài, Thừa Phong vẫn nghe rõ tiếng gào đầy khí thế của thầy La: "Thầy Khổng! Thầy dung túng cho sinh viên hệ Chiến binh của mình thì cũng được đi, nhưng đừng quên Thừa Phong cũng là người của hệ Chỉ huy chúng tôi!"
Thầy Khổng nghe thế liền liếc sang Thừa Phong, không hiểu sao danh tiếng cả đời ông lại sụp đổ vì sinh viên trông có vẻ ngoan ngoãn nhất này.
Đám người đó chẳng hiểu gì, chỉ biết chỉ trỏ thôi. Ông đâu phải giảng viên mới vào nghề, tại sao phải để họ dạy mình cách làm việc?
"Sao nào? Người có thực lực thì cần gì phải giấu giếm?" Thầy Khổng quên sạch mục đích gọi Thừa Phong lại, cơn giận bùng lên ba thước đối đầu với đối phương: "Tôi nghĩ mạnh mẽ là một ưu điểm với người Chỉ huy chứ! Cái gì gọi là gây rối chứ? Con bé chiến thắng bằng năng lực của mình, nó có quyền tự hào!"
Thầy Lạc: "Trên mạng có bao nhiêu người hùa theo đấy. Nếu con bé thua một trận thì sao? Áp lực mà nó phải đối mặt sẽ lớn thế nào? Vòng loại hay vòng dự tuyển cũng chỉ là trang trí thôi. Nếu làm ảnh hưởng đến danh tiếng tương lai của con bé thì không đáng chút nào!"
Thầy Khổng quả quyết nói: "Đó là quyết định đã được con bé cân nhắc kỹ lưỡng! Em ấy cảm thấy mình có thể thắng thì chắc chắn có lý do. Đừng lúc nào cũng thay con bé quyết định!"
Thừa Phong nghe xong, xen vào một câu với giọng điệu dửng dưng: "Thực ra em chẳng suy nghĩ gì nhiều cả, chỉ tiện miệng nói thôi."
Biểu cảm của thầy Khổng từ cứng đờ chuyển sang méo mó, giống như đoạn video quay chậm của Thừa Phong vậy, kéo dài bốn đến năm giây.
Đầu quang não bên kia bùng nổ: "Nhìn đi! Thầy nhìn xem!!"
Thầy Khổng tức giận đến phát thẹn, cãi lại không chút lý lẽ nào: "Nhìn cái gì? Tôi có gì đáng để nhìn!"
Tranh thủ lúc hai người còn cãi nhau, Thừa Phong lặng lẽ quay người, đeo balo lên vai rồi chạy nhanh ra cửa.
Phòng máy dành cho thi đấu đã kín chỗ.
Thừa Phong quẹt thẻ bước vào, tìm chỗ ngồi đã đặt trước, sắp xếp thiết bị trên bàn để đăng nhập. Khi đang chuẩn bị, một người bất ngờ đi qua, cúi người sát lại phía sau cô, một tay vòng qua cổ cô, nửa trọng lượng cơ thể đè lên.
Thừa Phong theo phản xạ định quật người đó qua vai, nhưng khi nắm cổ tay đối phương thì kịp dừng lại.
Cô gái đứng sau cao hơn Thừa Phong nửa cái đầu, khẽ cười bên tai: "Em gái, tham vọng lớn đấy, được lắm."
Giám thị gần đó lạnh lùng giơ tay về phía họ, thúc giục: "Người sắp muộn thì đừng làm phiền người khác. Lẹ đi!"
Cô gái lùi lại một bước, vỗ nhẹ vai Thừa Phong, cười thoải mái: "Đừng nói là các tiền bối bắt nạt em gái nhé. Vào nhóm 【Trường Giang Tiền Lãng】, thoải mái tham khảo, thoải mái giao lưu. Bọn chị đề cao cạnh tranh công bằng."
Thừa Phong lập tức hiểu ra, cô đã có thêm một nhóm phân tích thứ hai.
Đây mới là tốc độ trưởng thành mà lucky star nên có.
Cô gái vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn, ánh mắt chan chứa tình cảm với Thừa Phong. Hai người như đồng điệu tâm hồn, cho đến khi giám thị kéo áo cô gái, đẩy cô ấy vào một phòng thi khác, cả hai mới chấm dứt cuộc giao lưu đầy thâm sâu này.
Thừa Phong lưu luyến quay lại, nhập số báo danh đăng nhập nền tảng thi đấu. Cô thấy góc trên bên phải hiển thị đếm ngược còn khoảng năm phút trước khi phân cặp liền nhanh chóng mở tài khoản mạng xã hội phụ, lướt qua danh sách nhóm.
Quả nhiên, nhóm phân tích đầu tiên đã đạt giới hạn thành viên. Chủ nhóm sợ không quản lý nổi nên không mở rộng thêm.
Vì vậy, sau đó có một số người dùng mạng khác đã tạo thêm các nhóm mới, nhưng các nhóm đó có tiêu chuẩn xét duyệt khá lỏng lẻo. Phần lớn thành viên là những người tham gia cho vui từ các diễn đàn mạng, nên trong thời gian ngắn khó có khả năng cung cấp các tài liệu phân tích mang tính tham khảo cao.
Dựa theo gợi ý của đàn chị, Thừa Phong đã tìm thấy nhóm phân tích chính quy thứ hai của họ.
Tên nhóm: Trường Giang Tiền Lãng.
Giới thiệu nhóm viết: Sóng trước còn chưa đổ, sóng sau đừng mong trồi lên được.
Không hổ danh là nhóm phân tích do các tiền bối năm ba thành lập, tổng thể chuyên nghiệp hơn hẳn. Các thành viên trong nhóm được phân chia theo lĩnh vực sở trường, thậm chí ID của họ còn có mã số đồng nhất ở phần đầu. Khu vực tài liệu cũng được chia mục rõ ràng theo từng phòng ban, thể hiện tính tổ chức và kỷ luật mạnh mẽ.
Thừa Phong mở mang tầm mắt. Thì ra đây mới là một nhóm phân tích thực thụ!
Dẫu vậy, trong nhóm vẫn có vài ID quen thuộc với Thừa Phong, đều xuất thân từ nhóm phân tích ban đầu. Ngay cả Thẩm Đạm và một số chuyên viên năng nổ cũng đã được chiêu mộ vào đây.
Có vẻ, bất kể tổ chức nào cũng không tránh khỏi việc tồn tại nội gián.
Thừa Phong kéo lướt thông tin trò chuyện lên trên.
[Ở góc khuất không ai để ý, Thừa Phong hôm nay sắp đạt 30 trận thắng rồi... Cậu bảo cô ấy kiêu ngạo à, thật ra cô ấy chưa thua bao giờ. Anh em chúng ta mau tự kiểm điểm đi!]
[Xét từ góc độ xác suất thống kê, chuỗi thắng liên tiếp của các tuyển thủ hàng đầu thường bị chấm dứt trong khoảng 30-50 trận. Vậy nên Thừa Phong cũng sắp thua rồi]
[Chiến thuật thứ bảy đã được tải lên, nhanh xem. Đàn anh 19 phút nhiệt huyết cống hiến, say mê tập luyện, độ tin cậy rất cao, hy vọng mọi người ghi nhớ công lao của anh ấy]
Thừa Phong ngẩn người. Sao đã tới chiến thuật thứ bảy rồi? Đám người này nửa đêm không ngủ, chỉ lo làm mấy thứ không đứng đắn như vậy sao?
Cô định bấm vào xem thử, nhưng màn hình đột ngột tối lại, bị chuyển bắt buộc sang giao diện thi đấu. Ở góc màn hình hiện lên bảng thông số của cơ giáp thủ công.
Một phút đếm ngược để chuẩn bị.
Thừa Phong nhanh chóng khóa vào kho vũ khí mặc định, đồng thời bẻ ngón tay phát ra tiếng "rắc rắc". Ngay khi hệ thống giải phóng hạn chế, cô lập tức lao lên phía trước.
Cơ giáp với động lực mạnh mẽ rít gió trên đường. Thừa Phong liếc mắt qua radar, thấy đối thủ sau một chút ngập ngừng đã chọn cách vòng quanh khu vực để kéo giãn khoảng cách với cô. Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức điều chỉnh tuyến đường, áp sát vị trí của đối thủ.
Hai cơ giáp bắt đầu màn rượt đuổi căng thẳng trên những con phố chằng chịt của thành phố.
Ban đầu, Thừa Phong nghi ngờ đối thủ đang tìm điểm thích hợp để phục kích nên cô cẩn thận kiểm soát tốc độ và quan sát một lúc, nhưng nhanh chóng nhận ra không phải.
Tay lái cơ giáp đối diện như một kẻ liều mạng, chỉ tập trung chạy trốn mà hoàn toàn không có ý định giao chiến. So với những tay lái hiếu chiến trong hệ Chiến binh, cách chơi của đối thủ này khiến người khác thấy mới mẻ một cách kỳ lạ.
Hơn nữa, tốc độ của đối thủ gần như ngang ngửa với Thừa Phong. Khoảng cách giữa hai bên duy trì ở mức không dễ để bị chặn lại, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự bám đuổi.
Thừa Phong thử rượt đuổi trong năm phút, đồng thời thay đổi tốc độ để kiểm tra hành động của đối thủ. Đúng như dự đoán, khoảng cách giữa hai cơ giáp không thay đổi quá nhiều. Điều này chứng minh rằng đối thủ là một người chơi thuộc kiểu phòng thủ chờ thời cơ, và hiện tại đang cố tình dụ dỗ Thừa Phong mất kiên nhẫn.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một tin buồn.
Ngoại trừ người điều khiển kiểu phòng thủ chờ thời cơ, có lẽ chẳng ai thích kiểu chơi này.
Chiến thuật của đối thủ xoay quanh hai tinh thần chủ đạo "Bạn đến đánh tôi đi" và "Bạn không đánh trúng tôi đâu", biến một chiến trường vốn dĩ đầy nhiệt huyết và sôi động thành một trận đấu dây dưa mệt mỏi, kéo dài vô tận. Đây là một lối chơi cực kỳ thiếu trách nhiệm, chỉ chú trọng niềm vui của bản thân mà phớt lờ trải nghiệm của người khác.
Khán giả xem thì chán, đối thủ thi đấu thì ngán ngẩm. Dù người có tính khí tốt đến đâu cũng sẽ trở nên bực bội và dễ nổi nóng sau một khoảng thời gian bị kéo dài như vậy.
Nếu đổi lại là một tuyển thủ nóng tính thông thường, có lẽ họ đã mở giao diện thi đấu, bấm đầu hàng, khạc một bãi nước bọt xuống đất rồi nhanh chóng rời khỏi đấu trường.
Trong diễn đàn Tam Diên có một bài khảo sát hỏi "Trải nghiệm đau khổ nhất trong trận đấu là gì?". Câu trả lời "Đụng độ lối chơi phòng thủ chờ thời cơ" luôn dẫn đầu bảng xếp hạng với cách biệt rõ ràng. Để bày tỏ sự tôn trọng, vị trí thứ hai và thứ ba thường xuyên bị bỏ trống. Điều này đã đủ để nói lên tất cả.
Tuy nhiên, đây cũng chính là lý do lối chơi này vẫn rất phổ biến trong các giải đấu hiện nay.
Né tránh có thể khiến người khác khó chịu, nhưng nó rất hiệu quả và bản thân người chơi cũng không bị ảnh hưởng, làm cho chiến thuật này trở nên hoàn hảo hơn.
Thừa Phong xưa nay không hề ngán kiểu chơi này. Trong những trận đấu trước đây, cô cũng đã nhiều lần đối đầu với lối chơi phòng thủ chờ thời cơ.
Muốn chơi tốt kiểu này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nó đòi hỏi khả năng duy trì sự bền bỉ cùng kỹ năng lập kế hoạch tuyến đường cực kỳ tốt. Trong khi đó, Thừa Phong luôn tự tin vào kỹ thuật điều khiển của mình, chỉ cần đối thủ dám để lộ lưng, cô sẵn sàng thu hoạch mạng của họ ngay lập tức.
Dù gì cô cũng là người có qua có lại, rất lịch sự.
Nhưng lần này, cô phát hiện mình đã gặp phải một đối thủ cứng cựa.
Dù cô có tăng tốc bao nhiêu lần, khoảng cách giữa hai người vẫn không hề thu hẹp đáng kể. Thậm chí, có lần cô suýt đuổi kịp phía sau đối thủ, nhưng lại phải giảm tốc độ để né tránh đợt pháo kích dự đoán chính xác của anh ta, khiến tình hình quay trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Thế trận rơi vào bế tắc, căng thẳng.
Việc thao tác liên tục với cường độ cao mà không đạt được tiến triển gì khiến Thừa Phong cảm thấy bức bối. Cô chỉ còn cách chờ đối thủ mắc sai lầm, nhưng thực tế này đối với cô thật nực cười và phi lý.
Hít sâu một hơi, Thừa Phong cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh. Nhưng sự thật là, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một thế trận khó nhằn đến vậy, cảm giác bất lực vì không nắm được thế chủ động khiến cô không khỏi bồn chồn, lo lắng.
Khi lần thứ n cô nhìn thấy cùng một khung cảnh quen thuộc trên phố, ngón trỏ tay phải của Thừa Phong bất giác giật nhẹ. Mặc dù cử động rất nhỏ nhưng khiến cô nhận ra rằng tay và mắt mình đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi do sử dụng liên tục. Các khớp ngón tay trở nên cứng nhắc, khác thường, như thể không còn thuộc về cơ thể cô.
Cô nhìn nhanh vào thời gian còn lại mới phát hiện trận đấu chỉ còn 12 phút.
Theo hiệu suất thường ngày, lẽ ra ở thời điểm này trận đấu đã kết thúc, nhưng lần này, nó thậm chí còn chưa thật sự bắt đầu.
Thừa Phong thở dài một hơi thật dài, bất giác muốn đập bàn phím.
Khi cô nghe thấy tiếng thở dài của chính mình vang lên bên tai, giây tiếp theo, cô dừng lại.
Dù không muốn thừa nhận, cô buộc phải nhận ra một sự thật: Bình tĩnh không giúp ích được gì, bởi cô đã không còn giữ được nó nữa.
Cô thực sự đã bị chọc giận bởi kẻ mà cô đã rượt đuổi suốt hơn mười phút mà thậm chí không nhìn thấy đuôi của hắn.
Rốt cuộc đây là con cá nào bơi từ biển lên thế này?
Thừa Phong thầm cười lạnh, cô liếm đôi môi khô, nhún vai thả lỏng cơ bắp.
Đối thủ cũng dừng lại, kiên nhẫn chờ đợi hành động tiếp theo của cô.
Một phút trôi qua.
Hai phút nữa trôi qua...
Hai người cứ đứng nguyên tại chỗ như thể đều bị mất kết nối, không nhúc nhích.
Khi hệ thống hiện khung đỏ thông báo "Còn lại 10 phút", Thừa Phong mới chậm rãi cong ngón tay, từng ngón một dùng ngón cái bấm xuống. Tiếng khớp xương phát ra những âm thanh giòn tan khiến ngọn lửa giận dữ trong lòng cô càng lúc càng sục sôi.
Hủy diệt thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");