Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 102: Ngày nghỉ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn từng nhóm thanh niên vừa cười nói vừa đi ngang qua, Thừa Phong bỗng có cảm giác như vừa gặp lại cố nhân. Cơn buồn ngủ sau một đêm mất ngủ cũng theo sự sôi động khắp các con đường mà tan biến đi không ít.

Lạ lẫm thật.

Thừa Phong khẽ cảm thán.

Chỉ mới hơn một tháng không gặp, vậy mà Liên Đại lại thay đổi hẳn một diện mạo mới.

Sau Tết, khắp khuôn viên trường đều treo đầy vải đỏ vui tươi, cổng nhà ăn cùng các tòa nhà lớn cũng được trang trí bằng đèn lồng phù hợp không khí.

Bây giờ thì những thứ ấy đã bị gỡ đi. Vải đỏ được thay bằng các băng rôn nền đỏ chữ vàng, đèn lồng đổi thành các biển quảng cáo, còn cây xanh hai bên lối đi được thay bằng những chậu cây cảnh có phần ngọn đỏ rực và thân dưới xanh mướt.

Nhìn lướt qua, tổng thể màu sắc đã trở nên xanh hóa hơn nhiều.

Thừa Phong nhìn kỹ một lượt mới phát hiện lời của giáo quan ở căn cứ không sai, các lãnh đạo trường Liên Đại thực sự rất tự luyến, thích in logo của trường mình khắp mọi nơi.

Chẳng hạn như bức tượng nghệ thuật cổ xưa trước cổng nhà ăn, đôi tay của tượng bị chạm đến bóng loáng, lòng bàn tay hướng lên trên còn in rõ ràng bốn chữ "Đại học Liên hợp".

Sao trước đây cô không để ý nhỉ?

Bên cạnh, mấy đàn anh như Trần Hoa Nhạc giúp các bạn nữ xách hành lý. Hành lý của Thừa Phong và Thẩm Đạm không nhiều, tự đeo balo của mình rồi tung tăng chạy trước.

Đi ngang qua nhà ăn, Thừa Phong ghé vào mua đồ ăn trưa mang đi, thỏa mãn giấc mơ về bữa tiệc lớn tối qua. Cô cầm hộp cơm ba tầng, bước xuống bậc thềm nhỏ thì nghe thấy ai đó phía sau gọi tên mình.

Nhưng người kia không gọi Thừa Phong, cũng không gọi Diệp Quy Thừa, mà là một tiếng "chị Thừa" kỳ lạ.

Thừa Phong mãi mới phản ứng lại, cảm thấy giọng nói đó quen quen. Quay đầu nhìn, hóa ra là Tống Trưng.

Dù hai người không cùng chuyên ngành, nhưng đã hợp tác với nhau vài lần sau khi vào trường.

Hơn nữa, khả năng giao tiếp của Tống Trưng dường như bẩm sinh đã đạt cấp tối đa. Chỉ trong thời gian ngắn, cậu ta đã cố gắng làm việc chăm chỉ để thăng cấp từ nhãn "thanh niên số 1" vô danh trong mắt Thừa Phong lên "người có tên họ", một nhân vật rất đáng nể.

Có lẽ hiện tại, trong số các sinh viên cùng khóa, cậu ta là cá nhân để lại ấn tượng sâu sắc nhất với Thừa Phong.

Thừa Phong thở dài: "Họ của tôi không phải là Thừa, bạn học à."

"Gọi vậy chẳng phải để chị dễ nghe sao?" Tống Trưng làm vẻ mặt vui mừng như sắp khóc, nói một cách khoa trương, "Cuối cùng chị cũng về rồi! Em suýt nữa tưởng chị mất tích luôn. Biến mất lâu như vậy, vị trí chuyên viên các chị thật là bí ẩn!"

Thừa Phong gật đầu: "Ừ, ra ngoài tập huấn thôi."

"Tập huấn? Ở đâu vậy?"

Tống Trưng không cần người đối thoại, ngay giây sau đã vô cùng ngưỡng mộ thốt lên: "Quáu, ghê quá! Năm nhất mà đã được tham gia tập huấn tiêu chuẩn cao rồi."

Thừa Phong: "..."

Cô hơi nghi ngờ rằng trong đầu cậu này gắn một con chuột, chỉ biết liên tục nhấp vào nút tiếp theo, bỏ qua hết phần giữa câu chuyện.

Thẩm Đạm buồn ngủ đến mức ngáp dài một cái, thấy hai người trò chuyện không có hồi kết, liền vẫy tay ra hiệu mình đi trước.

"Chị không ở đây, cuộc sống của hệ Chiến binh bọn em khổ sở vô cùng!" Tống Trưng than vãn, "Giáo quan sắp xếp cho bọn em hai trận đấu mô phỏng với người ngoài, kết quả bị đánh bại thảm hại đến mức không còn mảnh quần nào, ngày nào cũng bị mắng. Chiến đấu mô phỏng khó quá chị ơi!"

Cậu vừa làm vẻ mặt ỉu xìu, tư duy nhảy vọt lại nghĩ đến chuyện vui, ngay lập tức thay đổi thái độ, nói đầy hào hứng: "Hôm trước có hai trường cấp ba đưa học sinh đến tham quan Liên Đại. Em được phân đi tiếp đón, nhìn đám học sinh ấy gà quá, vui ghê luôn! Em sắp làm đàn anh rồi, cuối cùng cũng không phải ở tầng đáy của chuỗi thức ăn nữa!"

Vừa khóc vừa cười, hệt như hai con người khác nhau. Thừa Phong ngơ ngác nhìn, mơ hồ đoán rằng có lẽ trong thời gian qua, cậu ta đã trải qua nhiều chuyện khiến tam quan sụp đổ, nếu không đã chẳng học được tinh hoa biến sắc mặt của Liên Đại như vậy. Nghe cậu ta gọi thêm hai lần nữa, cô mới giật mình đáp qua loa: "Ừ đúng rồi, đúng rồi."

Im lặng một lúc, Tống Trưng buột miệng cười khô khan: "Haha!"

Tiếng cười này xuất hiện đúng lúc kỳ lạ đến mức suýt nữa cậu không nhịn nổi. Cậu ấp úng một hồi, cẩn thận hỏi: "Chị, chị có thể giúp bọn em làm một bản phân tích dữ liệu được không? Không cần chi tiết lắm, chỉ nói qua các điểm trọng tâm là được."

Thừa Phong không có vấn đề gì, gật đầu: "Nếu rảnh thì được."

Tống Trưng tiếc nuối: "Bọn em bây giờ không có nhiều tiền..."

Mặt Thừa Phong không cảm xúc.

Tống Trưng ngại ngùng nói: "Cùng lắm chỉ mời chị đi ăn vài bữa thôi..."

Ngũ quan Thừa Phong bỗng chốc bừng sáng, cô gật đầu nhiệt tình: "Tôi lúc nào cũng rảnh!"

Tống Trưng phấn khởi đến mức đỏ mặt, không ngại ngần bán rẻ linh hồn của mình và đồng đội, hò hét: "Cảm ơn chị! Tụi em ba năm tới đều sẽ là đàn em trung thành của chị! Chị tập huấn vất vả rồi, để em xách đồ giúp chị!"

Cậu ta vừa nói vừa nhiệt tình chạy đến đòi xách hành lý cho Thừa Phong.

Thừa Phong không tiện từ chối, nghĩ bụng chỉ cách ký túc xá vài chục mét thôi, để mặc cậu ta làm gì thì làm.

Tống Trưng chạy một mạch đến trước ký túc xá, nơi được đồn là đã trở thành một điểm tham quan nổi tiếng của Liên Đại.

Thừa Phong bước tới, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy bé cú mèo đang ngồi chễm chệ trên ban công nhỏ, mắt nhìn xa xăm.

Ánh mắt nó lạnh lẽo... Bộ lông thì đã lâu không được dọn dẹp đến nỗi gần như đổi sang màu xám.

Thừa Phong trố mắt kinh ngạc.

Cái con robot thông minh này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nó không biết tự chăm sóc bản thân à? Lần trước đi chữa bệnh trọc cho nó, quản lý còn bảo rằng bộ lông nguyên bản có khả năng chống bám bụi cơ mà.

Thừa Phong nhận lại túi đồ, bước nhanh hai, ba bước lên cầu thang, đẩy cửa ký túc xá.

Hai người bạn cùng phòng tạm thời không có ở đó, Thẩm Đạm thì đang ngủ trong phòng mình. Qua cánh cửa, Thừa Phong có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

Vừa định tiến tới mở khóa, cửa đã mở trước.

Bé cú mèo vung vẩy bộ lông, kiêu ngạo bước ra, ngẩng đầu nhìn cô.

Lần này nó không nói lời chào quen thuộc, rõ ràng là đang chột dạ.

Thừa Phong dùng một tay nhấc gáy nó lên, phát hiện bộ lông quả nhiên rất bẩn. Không chỉ bám bụi mà trông như nó vừa lăn lộn trong vũng nước bẩn nào đó. Do không được làm sạch kịp thời, lông khô lại để lại cảm giác nhám tay.

Cô cầm nó xoay một vòng, trong đầu thoáng nghe thấy tiếng tiền bạc trôi mất.

Không biết liệu có thể làm sạch nổi không. Nếu không rửa được thì có phải thay cả bộ lông à?

Đồ chim phá của đáng ghét này!

Mặt Thừa Phong đen lại.

"Có phải cậu lại ra ngoài cào mèo hoang không?" Thừa Phong nhíu mày, vẻ mặt bất mãn, "Tại sao cậu phải làm vậy chứ? Cậu phải học cách chấp nhận bản thân đi! Cậu không làm nổi đâu!"

Bé cú trả lời bằng giọng cơ học đều đều: "Không phải."

Thừa Phong không tin: "Cậu nói dối!"

Bé cú tăng âm lượng, đáp lại sự buộc tội của cô: "Không phải! Không phải!"

Thừa Phong nghiêm giọng: "Vậy thì nói xem!"

Robot thông minh im lặng, mặt dày chuyển sang chế độ chờ để né tránh.

Nó đã thay đổi!

Thừa Phong đặt ba lô xuống, lục trong góc phòng ra một túi vải màu nâu sẫm rồi thẳng tay ném bé cú vào, chuẩn bị mang đi làm sạch.

Xuống cầu thang, cô vừa đi vừa tiếc nuối, cảm thấy bản thân dường như rất vô duyên với tiền bạc.

Cô vừa tính toán khoản tiền mình mất gần đây, bước chân vừa nện mạnh xuống đất, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Đi được một đoạn, quang não trong túi bắt đầu rung liên hồi.

Thừa Phong vốn định không quan tâm, nhưng đi thêm chút nữa lại không nhịn được mà lấy ra xem. Thấy hàng đầu tiên trong danh sách tin nhắn là từ Hạng Vân Gian.

Hạng Vân Gian: [Nghe nói mấy đứa đã về trường rồi?]

Thừa Phong dừng bước, bắt đầu nhắn tin lại.

Diệp Quy Thừa: [Anh thực sự đã dùng dữ liệu gốc à?]

Diệp Quy Thừa: [Ý em là bạn của em, người máy chiến đấu ấy. Anh không sửa bất cứ chương trình nào khác à?]

Hạng Vân Gian: [Đúng vậy. Sao thế?]

Diệp Quy Thừa: [Nó trông ngu hẳn đi]

Thừa Phong gõ chữ thật mạnh, quai túi cứa vào tay cô. Gửi tin xong, cô nhìn qua chỗ khác, thấy cái đầu nhỏ của bé cú ló ra khỏi miệng túi.

Con chim nhỏ hay phá bĩnh đó lại chủ động thoát khỏi trạng thái chờ, đặt cái cằm lông xù của mình lên cạnh túi, trông cực kỳ vô tội.

Thừa Phong đối mặt với nó một lúc.

Hạng Vân Gian: [Một số chức năng có thể không tương thích với robot thông minh. Em có thể tự chỉnh sửa]

Diệp Quy Thừa: [Bản năng của chim là bắt mèo à?]

Hạng Vân Gian: [?]

Hạng Vân Gian: [Có lẽ bản năng của mèo là bắt chim thì đúng hơn?]

Diệp Quy Thừa: [À, giờ em hiểu rồi. Đi ngược lại với quy luật sinh học có lẽ là bản năng của người máy chiến đấu. Thôi vậy. Bản năng thì không thay đổi được]

Hạng Vân Gian: [...]

Hạng Vân Gian: [Nó lại đi bắt mèo nữa à? Không phải chứ? Anh chưa nghe ai nói gì cả]

Thừa Phong giơ quang não lên, chụp một bức ảnh robot thông minh rồi gửi bức ảnh dơ dáy của nó đi.

Diệp Quy Thừa: [【Hình ảnh】]

Hạng Vân Gian: [À, hình như là do hôm trời mưa nó đậu ở bệ cửa sổ, hai chân không bám chắc nên bị gió thổi rơi xuống. Anh nhớ đầu tháng 3 có một cơn bão đi qua, gió rất lớn]

Hạng Vân Gian: [Em có thể thay vật liệu cho móng chân của nó, thêm chức năng bám dính]

Diệp Quy Thừa: [Ồ...]

Thừa Phong lại nhìn bé cú.

Mặc dù là hiểu lầm, nhưng cô vẫn phải tốn không ít tiền.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Thừa Phong kết luận: "Đều là do quá nghèo!"

Bé cú máy móc gật đầu: "Đúng vậy."

Quang não lại truyền đến một thông báo.

Hạng Vân Gian: [【Định vị】 Bọn anh đang ở gần trung tâm thương mại. Em mang nó đi làm sạch lông à? Nếu không có kế hoạch khác thì ghé qua ăn cùng luôn nhé]

Thừa Phong định từ chối thì Hạng Vân Gian đã gửi cô một bức ảnh.

Hơn chục món ăn được bày biện xa hoa trên bàn, chính giữa là một đĩa chân giò kho tàu còn bốc hơi nóng.

Hạng Vân Gian: [【Hình ảnh】 Nhà hàng này cũng ổn đấy. Nếu muốn ăn gì thêm thì cứ gọi nhé]

Thừa Phong lập tức xóa chữ "Không" vừa định gửi.

Diệp Quy Thừa: [Được nha anh ơi]

Hạng Vân Gian: [??]

Hạng Vân Gian: [Ừ]

Thừa Phong mang bé cú đến trung tâm thương mại. Chị tiếp tân sau khi kiểm tra nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, có thể vệ sinh được, nhưng để bảo vệ chức năng lông, có lẽ sẽ mất chút thời gian.

Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve bé cú một cái, quẹt thẻ xong liền chạy ngay đến nhà hàng bên cạnh.

Nhóm của Hạng Vân Gian thực sự quá nổi bật, dù ngồi trong góc cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn.

Bởi vì Giang Lâm Hạ vừa nhuộm một mái tóc màu xanh lá.

Thừa Phong chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của tóc xanh lắm, chỉ thấy màu sắc này rất sống động, mà khi nhuộm lên đầu Giang Lâm Hạ lại càng làm nổi bật khí chất ngang tàng của anh ấy. Kết hợp với gương mặt sắc nét vốn có, trông vừa đẹp trai lại đầy cá tính.

Nhưng mà nhân viên và khách trong quán cứ liên tục liếc nhìn mái tóc anh, như thể có gì đó không bình thường vậy.

Thừa Phong ngồi xuống, ngắm kiểu tóc mới của Giang Lâm Hạ gần hơn, không kìm được thốt lên: "Woa..."

Nhìn gần càng ngầu, cô cũng thấy muốn có một kiểu tóc như thế.

Hạng Vân Gian nhận ra cô có ý định đi sai đường, bèn đội ngay một chiếc mũ lên đầu Giang Lâm Hạ, ấn xuống, che luôn cả mặt anh ấy, nói: "Đừng bắt chước."

Nghiêm Thận có ý xấu, cười bảo: "Đừng cản con bé. Để em ấy theo đuổi tự do đi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.