Quán Rượu Cát Tường

Chương 4-2




Edit: Yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

***

Dưới cái nắng chói chang, một nữ tử trên người mặc tơ lụa màu vàng, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay trắng muốt, thỉnh thoảng đưa trà lạnh cho nhóm công nhân đang làm việc dưới ánh mặt trời, nhân tiện xem xét công việc đối phương làm, như vậy thì có thể tự mình giám sát cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, bởi vì trà lạnh trên tay nàng, có thể làm bọn tiểu nhị này thấy nàng liền vui vẻ, một công đôi việc.

Nhưng mà nàng mệt muốn chết, nàng mang thai dường như càng sợ nóng hơn, một vòng rồi lại một vòng đi xuống như vậy càng mệt, chỉ riêng nhà mình như một đại viện tử càng khiến nàng đi đến đổ mồ hôi đầm đìa, đau hông chân run.

“Phu nhân, nước ô mai của người.” Tình Nhi đi tới chỗ Lãng Minh Nguyệt, hai tay vội vàng cuống quít dâng nước, còn cầm khăn bằng vải bố thấm ướt giúp nàng lau mồ hôi: “Xem người kìa, y phục đều ẩm ướt, trời nắng to như vậy, những chuyện lặt vặt này cứ để cho Tình Nhi làm đi, nếu Trang chủ biết người phải tự mình hầu hạ đám tiểu nhị thô kệch kia, không đau lòng mới lạ.”

Đau lòng? Ha ha, thật sự là chuyện cười.

Mạc Tầm ngửa đầu uống cạn chén nước ô mai, trực tiếp lấy tay áo lau miệng, không để ý đến Tình Nhi lại ở một bên làu bàu, nói nàng như vậy một chút tôn quý tao nhã cũng không có.

Nàng phải tôn quý tao nhã làm gì? Còn sống chính là phải ăn cơm, mà muốn có cơm ăn phải làm việc, thời đại này ngay cả trong sách lịch sử cũng chưa bao giờ xuất hiện, chuyện quan trọng nhất chính là làm cho mình có thể sống thật tốt, bởi vì nàng không thông minh, có thể giống như mấy diễn viên xuyên không đến cổ đại trên TV, dùng kiến thức thiên văn địa lý làm cho mình trở về tương lai, hoặt là lợi dụng y học và khoa học của thế kỉ hai mươi mốt tới đây thể hiện bản lĩnh.

Nàng chỉ là một người bình thường, một sinh viên tốt nghiệp đại học rất bình thường của thế kỉ hai mươi mốt, đột nhiên xuyên không đến một đất nước cổ đại xa lạ như vậy, nàng không nổi điên đã là rất giỏi rồi, còn muốn tôn quý tao nhã gì nữa?

“Lãng cô nương, vải vóc đã đưa tới!” Ở cửa ngõ có người lớn tiếng kêu.

Vì để thuận tiện cho đám công nhân ra ra vào vào nên có thể nói là nhiều ngày nay cửa ngõ mở rộng, chỉ có buổi tối mới đóng cửa.

“Hừ, Lãng cô nương cái gì! Lãng cô nương của chúng ta đã lập gia đình!” Tình Nhi nói thầm.

Mạc Tầm buồn cười liếc mắt nhìn nàng: “Gọi Lãng cô nương cũng được, còn hơn ai đó gọi phu nhân, ta còn thích nghe xưng hô này hơn, đi đi đi, dẫn hắn lại đây, nếu không hắn không dám vào cửa đâu.”

“Vâng, phu nhân.” Tình Nhi không tình nguyện đi dẫn người vào.

Lúc này, quản công ở trong nhà gọi nàng, Mạc Tầm cũng không trì hoãn, không đợi người đưa vải vóc tiến vào, đã quay đầu đi vào nhà.

Tuy rằng tòa lầu này mới được mua, nhưng cần phải làm phòng riêng, nhất định phải làm cho mỗi một căn phòng đều hết sức riêng tư nhưng vẫn phải đầy đủ chiếu cố được khách nhân, để mỗi một khách nhân có thể thả lỏng an chơi, lại không cần lo lắng bị người ngoài trông thấy, hơn nữa mục tiêu của nàng là phong cách xa hoa tráng lệ, vậy nên thiết kế quán rượu càng không được phép qua loa chút nào.

“Phu nhân, người đến xem thiết kế của cổng vòm này, theo lời người nói thì bản vẽ đã hoàn thành, người xem xem có được hay không?”

Mạc Tầm mỉm cười gật đầu: “Ừ, làm theo khéo léo, rất đẹp, so với bản vẽ phác thảo của ta thì tốt hơn nhiều, kế tiếp chính là phần tô màu và chạm trổ, ta muốn mỗi một không gian cổng vòm của từng phòng đều chạm khắc hoa văn không giống nhau.”

“Được, ta biết một sư phụ chuyên khắc hoa, mặc kệ là mẫu đơn, hoa sen hay bách hợp đều chạm khắc giống như thật.”

Mạc Tầm lại cười: “Ta không cần hoa, ta muốn chính là động vật, giao long, diều hâu, tấn báo, mãnh hổ, rắn hoa, tuấn mã, thỏ ngọc… Những thứ này, có thể giới thiệu sư phụ nào điêu khắc tốt không?”

“Hả?” Quàn công nghe được có phần ngây ngốc: “không phải trong quán rượu đều là những cô nương xinh đẹp hay sao? Vì sao phu nhân lại muốn điêu khác các loại động vật nghe có chút dọa người này?”

“Ai nói ở trong quán rượu nhất định phải là cô nương chứ?”

“Không có những cô nương thì nam nhân nào muốn vào cửa chứ?”

“Những việc này về sau huynh sẽ biết. Rốt cuộc huynh có thể mời sư phụ nào điêu khắc được những thứ ta muốn hay không?”

“Có lẽ có, ta sẽ giúp phu nhân tìm xem.”

“Cảm ơn.” Mạc Tầm cười đùa tiến lên ôm quản công một cái: “Tửu lâu này của ta nếu không có huynh thì chắc sẽ không mở cửa được, thật sự rất cảm ơn huynh, sau này thành công, ta chắc chắn sẽ mời sư phụ – huynh một bữa.”

Quản công được nàng ôm một cái, khuôn mặt đen của hắn biến thành đỏ: “Phu nhân người quá khen… Tiểu nhân không dám nhận, nhất định tiểu nhân sẽ làm hết sức, tuyệt đối không làm phu nhân thất vọng.”

“Vậy thì tốt, ta cũng rất ghét cảm giác thất vọng.” Mạc Tầm cười tít măt lùi lại một chút.

Ngay tại lúc hai người đang tán gẫu, ở một nơi cao trên lầu hai đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, Mạc Tầm theo bản năng ngẩn đầu nhìn lên trên, không ngờ lại nhìn thấy một xà nhà bằng gỗ bay về phía nàng.

Không còn kịp rồi…

Bởi vì nó sẽ bay đến đâm vào người nàng…

Đột nhiên một một gió lớn mạnh mẽ quét qua, thắt lưng của nàng bị ôm chặt, hai chân hoàn toàn lơ lửng, cả người bị người ta ôm rời xa khỏi vòng tai nạn, yếu ớt dựa vào một bộ ngực rắn chắc cường tráng.

Sau đó một tiếng ầm lớn vang lên, xà nhà bằng gỗ rơi gần kề bên cạnh nàng.

Nguy hiểm thật…

Mạc Tầm bị dọa đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, hai tay gắt gao túm lấy áo ngực của người cứu nàng, hai chân vô lực chỉ có thể dựa vào đối phương mới có thể chống đỡ.

“Không có việc gì chứ?” Người vừa tới hỏi, theo bản năng đưa tay hắn ra dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ đè lên mạch đập của nàng.

Động tác này giống như… giúp nàng bắt mạch? Ngày đó, người kia cũng giúp nàng làm động tác như vậy.

Mạc Tầm sửng sốt một chút, ngẩng đầu hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hoảng sợ nhìn người vừa tới…

“Huynh… là ai?” Nàng vốn nghĩ sẽ thấy khuôn mặt của Hách Liên Kỳ, không nghĩ tới lại là một người xa lạ, giống nhau đều khuôn mặt đều rất đẹp, chẳng qua là có chút dương cương lạnh lùng, ngay cả cảm giác khi nàng ở trong ngực hắn cũng cực kỳ giống Hách Liên Kỳ.

Cảm giác như vậy thật là lạ, giống như việc nàng dùng cơ thể của Lãng Minh Nguyệt nhưng không phải là Lãng Minh Nguyệt, cái loại cảm giác đó vô cùng tương tự khó hiểu.

“Chỉ là một người qua đường.” Người vừa tới thả nàng ra, hai tay cũng không dám rời nàng quá xa, sợ chân nàng còn nhũn không đứng được, không cẩn thận sẽ ngã xuống đất.

“Người qua đường?” Mạc Tầm nhìn hắn sững sờ, còn đang hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được: “Nhưng trong này cũng không phải là trên đường cái, làm sao ngươi lại đi ngang qua được?”

“Ta đi theo người đưa vải vóc ở tiệm vải vào đây, hắn nói nơi này…” Có thể uống trà lạnh tốt nhất ở nước Thiên Nghiệp.

Hắn còn chưa nói xong, đã bị nàng cắt ngang…

“Ồ…” nàng giật mình lấy lại tinh thần: “Huynh đến đây để công tác, đúng không? Là Vương ma ma ở trên đường cái bảo huynh tới, đúng không?”

Ánh mắt Mạc Tầm sáng long lanh, chân cũng không còn mềm nhũn, mới vừa rồi bị dọa cho quá hoảng sợ nên bị choáng váng, mới có thể đối mặt với một tuyệt thế mỹ nam mà hoàn toàn không phản ứng, nàng chớp chớp mắt mấy cái, đánh giá người này từ đầu đến chân, quả thật vô cùng hài lòng, nếu quán rượu của nàng có nam nhân như vậy tiếp rượu, làm ăn còn có thể không tốt hay sao?

Công tác? Nam nhân có chút kinh ngạc nhìn nàng.

“Không phải, ta chỉ tới để… ” Được mời uống một chén trà.

Lần này, nàng vẫn không để cho hắn nói xong, lại cắt ngang lời hắn.

“Tìm việc làm đúng không? Ta nói công tác chính là cái này, ý tứ giống nhau.” Về cách nói của người ở cổ đại này, nàng vừa nói vừa sửa lại, không phải là để ý đến ánh mắt của người ta, dù sao nói chuyện chỉ là để khai thông, mọi người nghe hiểu được là tốt rồi.

“Phu nhân….”

“Được được được, coi như không phải huynh đến đây để làm việc, là ta cứng rắn mời huynh giúp ta làm việc, được chưa?” Nam nhân mà, mặt mũi luôn rất quan trọng, huống chi đây là cổ đại, nam nhân cổ đại hẳn là chưa làm những việc như vậy, nên da mặt cũng rất mỏng.

Mạc Tầm cười tít mắt tiến lên kéo cánh tay hắn: “Chúng ta nói chuyện đi, huynh  muốn điều kiện gì thì cứ việc nói ra hết, nếu ta có thể đáp ứng sẽ đáp ứng hết, được chứ?”

Ánh mắt nam nhân nhìn thẳng vào nàng, nhìn thấy vai nàng hơi lộ ra đến nửa cánh tay trắng nõn, rồi lại dừng trên y phục mát mẻ, sau đó mới chậm rãi dời về trên mặt nàng.

Đó là một khuôn mặt mỹ lệ không tỳ vết, điểm này thì tất cả nam nhân cùng nữ nhân đều có thể chứng minh.

Nàng cười nhiều hơn trước kia, lời nói cử chỉ so với trước kia cũng phóng khoáng hơn, rồi còn có bộ dáng tiểu nữ nhân bị dọa…

Còn có, nàng nói hắn đến tìm việc? Chẳng lẽ lời đồn về nàng tìm nam nhân trên đường cái này, tất cả là vì nàng muốn tìm… Tiểu nhị?

Nam nhân nheo mắt lại, không ngừng suy nghĩ sâu xa.

Mạc Tầm thấy hắn trầm mặc là vì suy nghĩ phải nói điều kiện gì với nàng, cũng không thúc giục hắn, nàng xoay người bắt đầu xử lý việc ngoài ý muốn thiếu chút nữa làm cho nàng bị thương vừa rồi.

Quản công đã sớm bước lên lầu trách móc, lúc nàng chạy chậm đuổi theo, có người đột nhiên giữ chặt tay nàng, nàng quay đầu lại, thấy nam nhân kia cũng đi lên theo.

“Cẩn thận một chút, đi bộ là được rồi.” Nam nhân nhíu mày.

Hả? Hắn đang quan tâm nàng sao? Tuy rằng vẫn hé ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đó, nhưng lại khiến cho người ta nhìn ra được là đang quan tâm nàng, không như tướng công nhà nàng ngoài cười trong lại không cười.

Thật uất ức.

Lại làm cho mũi nàng đột nhiên trở nên ê ẩm.

Nàng lại nhớ Hách Liên Kỳ, vị tướng công nhà nàng kia, sau khi nàng tới Đô thành thật sự chẳng quan tâm đến nàng, một người xa lạ cũng quan tâm nàng như vậy, người nọ sao có thể đối xử lạnh nhạt với nàng như thế, trong bụng của nàng còn có đứa con của hắn mà, hắn cũng có thể vô tình như vậy, rốt cuộc nàng đang chờ mong cái gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.