Chương 109: Cho cô một cái hôn chào buổi sáng
Vì tối hôm trước Chung Thủy Linh đã cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng, sáng sớm ngày hôm sau Tô Cẩn Nghiêm liền cầm chìa khóa trực tiếp đi vào, chỉ là lúc đang chuẩn bị đóng cửa lại thì đúng lúc gặp được bác gái tối hôm qua tình cờ gặp ở cửa thang máy đang mở cửa ra từ căn nhà đối diện.
Tô Cẩn Nghiêm ngây ra một lúc, vừa định gật đầu một cái coi như chào hỏi thì bác gái nhà đối diện lại nhiệt tình nói với anh: “Sớm như vậy đã đến tìm bạn gái sao!” Vừa nói chuyện, ánh mắt còn nhìn thấy đồ vật anh đang cầm trên tay, cười nói: “Tự mình làm bữa sáng cho bạn gái ăn nha!”
Tô Cẩn Nghiêm có chút lúng túng cười cười, khách khí hỏi: "Bác chuẩn bị ra ngoài tập thể dục sao?”
Bác gái gật đầu, vừa cười vừa nói: "Đúng đúng đúng, người đã già, vì vậy phải thường xuyên xuống dưới tập thể dục.”
Tô Cẩn Nghiêm cười đồng ý với quan điểm của bà: "Tập thể dục thường xuyên rất tốt.” Trong khi nói, ánh mắt cũng nhìn thoáng vào phía trong, nói: “Vậy cháu đi vào trước.”
"Được được được, cháu mau vào đi, tôi cũng đi xuống.” Bác gái cười đưa tay ấn thang máy.
Tô Cẩn Nghiêm cũng không nói gì thêm, liền đóng cửa, đợi đến khi cánh cửa đóng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi về phía phòng bếp.
Đặt những đồ vật trong tay vào trong bếp, đưa tay lên nhìn đồng hồ, cũng không vội nấu bữa sáng cho Chung Thủy Linh mà trực tiếp đi ra khỏi phòng bếp.
Cửa phòng Chung Thủy Linh không khóa, anh nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Không có một chút bất ngờ nào, Chung Thủy Linh vẫn còn đang ngủ, có lẽ là lúc ngủ hơi nóng, một chân cô trực tiếp vắt lên trên chăn, lộ ta cái mông nhỏ suýt chút nữa khiến Tô Cẩn Nghiên muốn phạm tội."Cô nhóc này." Tô Cẩn Nghiêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiến lên nhẹ nhàng đưa cái chân trắng bóng của cô nhẹ nhàng nhấc xuống, sau đó lại kéo chăn mền đắp lên cho cô.
Trong lúc mơ màng Chung Thủy Linh dường như cảm thấy có người đang chạm vào cô, cô hơi mất kiên nhẫn quơ quơ tay, cau mày nhẹ giọng nỉ non, cũng không biết là nói gì.
Tô Cẩn Nghiêm có chút buồn cười, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, sau đó mới lui ra khỏi phòng đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Chung Thủy Linh ngủ một giấc cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên, cô nằm trên giường thoải mái duỗi lưng một cái, sau đó mở to mắt, bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trờ sáng rõ khiến cô không thể lập tức mở mắt ra được.
Cô vặn cổ một chút và chuẩn bị đứng dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, đã gần đến chín giờ.
Lúc chuẩn bị xuống giường, cả người đột nhiên bỗng dưng hơi dừng lại một chút, quay đầu lại, Tô Cẩn Nghiêm đang đứng ở bàn đọc sách bên cạnh cười như không cười nhìn chằm chằm vào cô.
"Anh đến đây từ lúc nào?” Chung Thủy Linh trợn tròn mắt, không thể nói là có chút ngạc nhiên mừng rỡ hay là bị anh dọa đến bất ngờ đây.
Tô Cẩn Nghiêm đặt bản vẽ trong tay mình xuống, đi về phía cô, cũng không nói chuyện, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, cúi người xống, sau đó giữ lấy khuôn mặt còn đang trợn mắt há mồ của Chung Thủy Linh và trực tiếp hôn lên đôi môi cô.
Chung Thủy Linh hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ có hành động như vậy, đến lúc kịp phản ứng liền vội vươn tay ra dùng sức muốn đẩy anh ra, che miệng không dám để anh ngửi được hơi thở của cô, nói: “Em, em vẫn chưa đánh răng!”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười với cô, để lộ ra hàm răng trắng noãn, nói: "Anh đánh răng rồi!”
"Em biết, nhưng em vẫn chưa nha!” Chung Thủy Linh che miệng, sợ hơi thở của mình bị anh ngửi được sẽ khó chịu.
"Không sao, anh không ngại." Vừa nói, Tô Cẩn Nghiên vừa muốn đưa tay kéo tay cô xuống.
Chung Thủy Linh dường như đã sớm nhìn thấu mục đích của anh, ngay khi anh còn chưa bắt được mình liền vội vàng xoay người xuống giường, vừa chạy vào trong phòng tắm vừa nói: “Nhưng em để ý!” Sau đó ầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, động tác kia nhanh đến mức giống như một con thỏ khiến cho người ta không thể bắt được.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đã bị đóng lại, Tô Cẩn Nghiêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, anh chỉ muốn cho cô nhóc này một nụ hôn chào buổi sáng ngay khi cô vừa thức dậy mà thôi, thật sự không hề cảm thấy ngại chuyện cô chưa đánh răng.
Ở bên ngoài phòng tắm đợi một lúc lâu, Chung Thủy Linh rửa mặt xong mới ra khỏi phòng tắm.Lúc này cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, cô đang nhìn chằm chằm vào nụ cười có chút mập mờ trên gương mặt của Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu cười, vươn tay về phía cô: “Tới đây!”
Chung Thủy Linh cười đùa chạy về phía anh, bĩu môi nói: “Mau tới hôn em, bây giờ em cho phép anh hôn em.” Thẳng thắn như vậy, trực tiếp như vậy, không hề giả tạo chút nào.
Tô Cẩn Nghiêm đưa một tay ôm chầm lấy eo cô, mỉm cười cúi đầu trực tiếp hôn lên đôi môi cô, dán vào bờ môi cô nói: “Rất sẵn lòng cống hết sức lực, nữ vương của anh!”
Chung Thủy Linh cười vui vẻ, há miệng nhẹ nhàng dùng răng cắn lên môi anh, từ từ nhắm mắt lại.
Hai người ôm hôn nhau, nụ hôn của những người yêu nhau là ngọt ngào nhất, tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.
Chờ đến khi Tô Cẩn Nghiêm buông cô ra lần nữa, hô hấp của hai người đều có chút khó khăn, miệng Chung Thủy Linh bị anh hôn đến đỏ hồng, cánh môi lạ càng có vẻ hơi trong suốt.
Ngực Tô Cẩn Nghiêm có chút chập trùng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi của cô, thấp giọng nói: "Anh làm bữa sáng, hết giận rồi thì xuống ăn sáng đi.”
Chung Thủy Linh mỉm cười hạnh phúc, gật đầu nhìn anh.
Không giống bữa ăn kiểu Trung Quốc ngày hôm qua, hôm nay Tô Cẩn Nghiêm làm bữa ăn sang thuần kiểu Tây, một chiếc bánh mỳ kẹp thịt, công thêm một quả trứng ốp chín năm phần, tiếp đó còn phối với một cốc sữa bóng, trông thật đơn giản và ngon miệng.
Chung Thủy Linh đưa miếng sandwich lên miệng há mồm cắn một miệng lớn, nhân bánh phong phú bên trong khiến cô ăn một cách thỏa mãn, cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: "Tô Cẩn Nghiêm, có phải em đã được một món lợi nhuận lớn rồi không, có thể tìm được một người bạn trai vừa có có thân hình đẹp, sức khỏe tốt, lại có tài nấu nướng như anh.” Quả thật cô đã được lãi rồi, người như vậy rõ ràng là nên xuất hiện ở trong một cuốn tiểu thuyết hoặc trong phim truyền hình, không ngờ lại xuất hiện ở ngoài đời thực khiến cô nhặt được một món hời lớn.
Tô Cẩn Nghiêm cười cười, đem miếng dăm bông trong đĩa mặt kẹp đến bát của cô: “Việc này cũng không tệ lắm!”
Chung Thủy Linh cũng không có khách khí, trực tiếp dùng nĩa xiên qua cắn một cái, vừa gật đầu vừa lấy trứng gà trong đĩa của mình đặt vào đĩa của anh, nhìn anh nhíu mày cười nói: “Không thể để một mình em béo được, muốn béo cũng phải cùng nhau béo lên!”
Tô Cẩn Nghiêm nói không lại cô nhóc này, những cũng không gắp nó ra, trực tiếp xiên lấy miếng trứng gà, cắn một cái hơn phân nửa.
Ăn sáng xong, lúc này Tô Cẩn Nghiêm mới nói với cô: "Vừa rồi lúc em ngủ, Chung Giang Tuyên có gọi điện cho em.”
Nghe thấy vậy, Chung Thủy Linh ngẩng đầu nhìn anh hỏi: "Anh ấy gọi tới nói gì?”
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhìn cô thẳng thắn nói: "Anh cũng không biết, nghe thấy giọng nói của anh, cậu ta liền kích động hỏi vì sao anh lại ở trong nhà của em.”