Quân Nhân Tại Thượng

Chương 237: Chap-299




Chương 259: Đi vào trước!

Buổi tối, lúc ăn cơm Tô Cẩn Nghiêm cùng anh Phan hai người uống rượu nói chuyện bộ đội đặc huấn, nhóc Phan nhóc kia ăn cơm đặc biệt yên tĩnh, chỉ là trẻ con chung quy vẫn là đứa bé, lúc ăn đùi gà ăn đến miệng và mặt mũi đầy dầu.

Lý Huệ Hồng cũng mặc kệ nhóc, đưa cho nhóc cầm tờ khăn giấy cũng không nói, cùng Chung Thủy Linh nói chuyện, hỏi cô đã quen hay chưa, hỏi cô tìm được chỗ ở chưa, còn nhiệt tình nói không tìm được thì cô có thể giúp một tay tìm cô, nghe được Chung Thủy Linh nói đây Tô Cẩn Nghiêm đều đã sắp xếp xong xuôi tất cả, còn đặc biệt nhìn Tô Cẩn Nghiêm một chút, tiến đến Chung Thủy Linh bên tai nhỏ giọng nói:”Chị còn tưởng rằng Cẩn Nghiêm là đầu gỗ, không ngờ có vợ lại nghiêm túc như vậy, hoàn toàn cũng không cần người khác lo lắng.

Chung Thủy Linh cười, con mắt dịu dàng nhìn sang Tô Cẩn Nghiêm, nhưng thật đúng là không nói, y như Lý Huệ Hồng nói, Tô Cẩn Nghiêm là người chu đáo hơn ai hết, anh ấy đã nghĩ đến những điều mà người khác chưa nghĩ đến, và anh ấy có thể sắp xếp mọi thứ cho cô ấy.

Nhóc ăn xong hai cái đùi gà xong thì chạy đi qua cầm lấy iPad chơi đùa, Trước khi đi Lý Huệ Hồng đã nhắc nhở rằng nhóc chỉ có thể chơi một tiếng đồng hồ, sau đó phải làm bài tập, anh chàng nhỏ bé tuy hơi miễn cưỡng nhưng vẫn đồng ý.

Nhìn thấy đứa nhỏ rời đi, Chung Thủy Linh quay đầu lại cười nói với Lý Hồng Nhan: “Chị Hồng, chị có phải là quá hung dữ với đứa nhỏ không?” Thành thật mà nói, tuy hôm nay nhìn thấy tên nhỏ này lần đầu tiên, nhưng Chung Thủy Linh vẫn rất thích nhóc, nó lém lỉnh và tinh quái, nói chuyện thì giống người lớn, nhìn rất đáng yêu.

“Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị bọn chị nuông chiều, hai năm này mới nghiêm khắc một chút, nhưng bây giờ trẻ con không nghiêm khắc thì có thể nghe lời sao.” Lý Huệ Hồng nói như vậy, con mắt nhìn Chung Thủy Linh hơi mập mờ mà hỏi: “Thủy Linh, em và Cẩn Nghiêm lúc nào chuẩn bị có con?”

Nghe cô hỏi như vậy, yên tĩnh một chút hơi ngại ngùng đỏ mặt lên, nhìn Lý Huệ Hồng nói: “Chị Hồng, em và Cẩn Nghiêm còn sớm mà, bọn em mới kết hôn mà thôi, sao nhanh như vậy!”

Chung Thủy Linh hơi ngượng ngùng rủ mắt, nhưng thật đúng là không nói, cô đúng là không nghĩ tới chuyện có con, nhưng hôm nay nhìn thấy một nhà ba người anh Phan cùng nhóc bọn, thật sự chính là hơi hơi ghen tị, tưởng tượng thấy mình lúc ấy nếu là cùng Tô Cẩn Nghiêm có con sẽ như thế nào,con cuối cùng là giống cô nhiều hay là giống anh nhiều hơn, đến lúc đó con của bọn họ có giống cậu nhóc nhà chị Hồng nghịch ngợm gây sự như vậy, còn nữa còn nữa, con bọn họ là con trai hay con gái?

Thấy cô ngượng ngùng, Lý Huệ Hồng cười nhẹ cố ý dùng tay đẩy cô một cái, cười nói: “Cái này có gì mà thẹn thùng, kết hôn sinh con chuyện quá bình thường mà, hơn nữa, em mặc dù nói còn trẻ, nhưng em nên nghĩ đến tuổi của Cẩn Nghiêm một chút, cậu ấy năm nay ba mươi ba, coi như cũng không trẻ, lúc trước chị và anh Phan ba mươi tuổi sinh đứa nhỏ tinh nghịch gây sự như quỷ này, mọi người còn nói bọn chị có con hơi muộn.”

Cô nói như vậy, Chung Thủy Linh cũng cảm thấy có lý, Tô Cẩn Nghiêm năm nay ba mươi ba, ở độ tuổi này còn không con quả thực đã không còn sớm, nghĩ như vậy, Chung Thủy Linh thật đúng là nảy mầm suy nghĩ muốn sinh con cho anh.

Bữa cơm này mọi người ăn đều đặc biệt vui vẻ, Tô Cẩn Nghiêm cùng anh Phan hai người uống không ít bia, Chung Thủy Linh cùng Lý Huệ Hồng cũng hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị, thời gian một bữa cơm trôi qua đặc biệt nhanh, đợi đến lúc kết thúc đã gần mười giờ, cân nhắc đến buổi sáng ngày mai nhóc còn phải đi học, Chung Thủy Linh cùng Tô Cẩn Nghiêm đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Anh Phan cùng Lý Huệ Hồng đưa bọn họ ra ngoài, dáng vẻ nhiệt tình khách sáo kia làm Chung Thủy Linh cảm thấy ấm áp.

Trên đường trở về, ban nãy Tô Cẩn Nghiêm uống hơi nhiều rượu, lúc này cho dù là đi trên đường, cả người đặc biệt toàn mùi rượu.

Chung Thủy Linh cố ý che miệng hơi ghét bỏ anh nói:”Anh buổi tối rốt cuộc uống bao nhiêu rượu vậy, mùi chết mất!”

Tô Cẩn Nghiêm cười, anh cho rằng việc Chung Thủy Linh đi tới khiến anh đặc biệt thích thú và vui vẻ, thấy cô cố ý không thích chính mình, Tô Cẩn Nghiêm hơi lưu manh nói: “Có mùi ở đâu, sao anh không ngửi được?” Khi anh nói lời này, cả người cố ý hướng về phía cô. Chung Thủy Linh thật sự bị hơi rượu trên người hút một nửa, đẩy mạnh ra, nhưng với chút sức lực kia, rốt cuộc không kìm được, cô phải cẩn thận mà nói ngửa ra sau!

Trời tối đen, trên đường không có nhiều xe cộ, người ở đây đi ngủ sớm, trên đường cũng ít người đi bộ hơn, vì vậy Tô Cẩn Nghiêm ôm Chung Thủy Linh như vậy trở nên táo bạo hơn một chút, ôm Chung Thủy Linh nói nhỏ với cô. Anh cố ý nói: "Mau nói, chỗ nào có mùi, trên người anh có mùi?"

Chung Thủy Linh thật sự không cách nào, lo lắng anh ban đêm uống nhiều quá trên đường về làm loạn, vội phụ họa anh lại nói đạo:”Được được được, anh không có mùi, thơm lắm.”

Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới hơi hài lòng, gật gật đầu cười nói:”Cái này còn tạm được.” Nói xong, nhìn cô, cố ý nói, đến: “Lại đây để anh hôn một cái.”

Yên lặng dở khóc dở cười, đưa tay vỗ cánh tay của anh nhỏ giọng nhắc nhở “Anh uống nhiều quá rồi phải không, nhanh lên về nhà!”

Thực ra những chai bia này không là gì đối với Tô Cẩn Nghiêm, nhưng hôm nay anh cố tình muốn trêu chọc cô nên cố ý giả vờ không say.

Nghĩ rằng anh thực sự đã uống quá nhiều, Chung Thủy Linh dìu anh đi về phía căn hộ nhỏ mà họ thuê.

Tới cửa, Chung Thủy Linh vừa định lấy chìa khoá trong túi xách mở cửa, lúc vẫn đang tìm chìa khoá đột nhiên bị Tô Cẩn Nghiêm ôm ngang người, sau đó lúc Chung Thủy Linh không phòng bị hôn lên môi Chung Thủy Linh, không mở cửa, Tô Cẩn Nghiêm đưa cô chống đỡ ở cửa ra vào cứ như vậy hôn.

Chung Thủy Linh sững sờ, cả người còn không kịp phản ứng thì lưỡi dài của anh không cho cô nhiều cơ hội phản ứng, sau đó thăm dò trong miệng, kỳ thật vừa rồi sớm ở trên đường trở về anh muốn làm như vậy rồi, lúc này anh cảm giác chính mình cũng không kịp đợi đến khi cô mở cửa ra, muốn ôm cô hôn một cái.

Chung Thủy Linh đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng phụ nữ sức lực trời sinh sao so được với đàn ông, hoàn toàn là uổng phí vốn đẩy không được, chỉ có thể môi dán môi của anh nói:”Vào, vào nhà trước đã.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.