Quân Môn Sủng Hôn

Chương 111: Người phụ nữ nhỏ




Trước buổi họp báo tác phẩm cuộc thi thiết kế thời trang ở Paris, Úc Tử Ân nhìn tác phẩm thiết kế trong cuộc thi vẫn chưa xong, vật lộn một hồi, chỉ có thể để tiểu Toa thay thế mình dự họp báo.

Nhìn một ít gấm hoa quý trên bàn do Dịch Khiêm sai người đưa tới, áp lực mới vừa đè xuống lại trở lại, cuối cùng bày gấm hoa ra, muốn thiết kế thành phục trang, cô sửa đổi chừng mấy ngày, vẫn chưa sửa bản thảo.

Bởi vì cô thật sự không biết nên lấy kiểu dáng gì để diễn tả phong cách cùng Văn hóa này, thứ muốn suy tính chu toàn quá nhiều, muốn dung nhập vào bên trong nhưng không cách nào sửa sang lại, cô chỉ có thể buồn rầu nhìn gấm hoa quý.

"Lão đại, chị áp trang phục vào mô hình nhưng còn chưa có sửa bản thảo, có thể kịp không?" Cúi đầu nhìn qua tờ lịch trên mặt bàn, tiểu Mễ lo lắng nhìn cô một cái, "Còn có thời gian năm ngày thôi."

"Không có việc gì, đây là một bộ cuối cùng, có thể kịp." Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn lên bóng dáng đứng trước mặt, "Mũ phượng bảo bọn họ làm theo yêu cầu đã làm xong chưa?"

"Còn chưa có, lúc chị phân phó nói còn chưa có sửa bản thảo, có thể phải sửa đổi kiểu dáng bất cứ lúc nào, cho nên bọn họ không dám chuẩn bị, chẳng qua em đã nói với họ, một khi chị sửa xong bản thảo, đem đồ gửi tới, bọn họ sẽ làm suốt đêm."

"Vậy thì tốt!" Ném bút, Úc Tử Ân miễn cưỡng dựa vào ghế, khẽ thở dài một cái, "Không gấp nữa, áp lực mấy ngày nay quá nặng, đầu óc hỗn độn không nghĩ ra cái gì. Tiểu Mễ, chúng ta đi ra ngoài uống trà chiều đi! Thuận tiện thương lượng xem lần tranh tài này tìm ai tới tú trường mặc bộ gấm hoa kia."

"Được ạ, lão đại, chúng ta đi sau giữa trưa à? Em nghe nói Hồng Trà Tích Lan rất được!"

"Được, đi thôi!" Đứng lên, Úc Tử Ân xốc túi trên bàn, dẫn tiểu Mễ kích động rời phòng công tác.

Bình thường tiểu Mễ lười biếng quen rồi, rất đúng khẩu vị của cô ấy, hai người đi ra ngoài kiếm ăn ngay cả khẩu vị cũng nhất trí!

So sánh với chị gái tiểu Toa thì nghiêm túc hơn nhiều, lần này tiểu Toa thay cô ra nước ngoài tham gia tác phẩm tú tuần lễ thời trang, không yên lòng về cô ở một mình chỗ này, đặc biệt giữ lại tiểu Mễ, bình thường tiểu Mễ qua loa, không biết thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cô hay không!

Kéo tiểu Mễ ra cửa, biết là đi sau giữa trưa, tiểu Mễ xung phong nhận việc ngồi lên ghế lái, Úc Tử Ân cũng không miễn cưỡng, tiểu Mễ lợi hại hơn so với cô, trừ tài lái xe ra, thứ có thể đếm ra thực không nhiều lắm.

Chỉ là có lúc cô cảm thấy, đơn giản giống như tiểu Mễ thật sự sống rất tốt, cuộc sống không có quá nhiều thứ phức tạp trộn lẫn, ngược lại sống đơn giản vui vẻ.

Cô chưa từng tới gian phòng cà phê này, trang hoàng rất cách điệu, giống như thoát khỏi phồn hoa thành thị ồn ào, buổi chiều lười biếng ở nơi này, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ, phẩm một ly cà phê hoặc là một ly trà, cả một buổi chiều cũng sẽ trở nên ấm áp mà vừa lòng.

"Đúng là chỗ tốt!" Ngồi cạnh cửa sổ, Úc Tử Ân nghiêng đầu nhận lấy thực đơn từ trong tay người bán hàng, chọn một phần Hồng Trà Tích Lan cùng một phần điểm tâm ngọt.

Thời điểm ngẩng đầu, lơ đãng thấy chỗ ngồi ngay phía trước cách hai bàn, hình như Diệp Tư Mẫn cũng đang nhìn cô.

Khẽ hạ mắt, cuối cùng cô vẫn còn lễ phép khẽ gật đầu với cô ta tỏ vẻ lễ phép, Diệp Tư Mẫn an tĩnh nhìn cô mấy giây, không biết nói cái gì, người phụ nữ ngồi ở đối diện cô ta chậm rãi xoay đầu lại, thấy cô ta, Úc Tử Ân bỗng sửng sốt!

Ngược lại rất khéo, chỉ là để cho cô không ngờ chính là, sao Lâm Tiểu Uyển lại ở cùng chỗ với Diệp Tư Mẫn? Có thể cùng đi ra ngoài uống trà chiều, sợ rằng quan hệ không bình thường chứ?

Thấy là cô, Lâm Tiểu Uyển đứng dậy từ trên chỗ ngồi, bóng dáng cao gầy khêu gợi ở trong quán cà phê an tĩnh rất nhanh đưa tới không ít ánh mắt đàn ông.

Úc Tử Ân không thể nín được cười cười, điểm này hình như mặc kệ Lâm Tiểu Uyển sống thế nào cũng không đổi, đi tới chỗ nào cô ta đều chói mắt nhất.

"Ân Ân, trùng hợp thế, làm sao cô ở chỗ này?" Nghiêng đầu liếc nhìn tiểu Mễ ngồi ở đối diện cô, cô ta ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân, "Vị này là?"

"A, đây là học muội của chị, hiếm khi gặp mặt, cho nên cùng đi ra ngoài uống trà buổi trưa, cô cùng Phó tổng Diệp của chúng tôi tới đây uống trà sao?"

"Đúng thế! Lại nói cô ấy học tỷ của tôi! Lần này cô ấy trở lại tham gia cuộc thi thiết kế, muốn mời tôi làm người mẫu chính."

"Hoá ra là như vậy, xem ra thật đúng là duyên phận ....! Các người đã có công sự cần, vậy tôi không quấy rầy các người, chúng tôi uống ly trà ngồi một lát liền đi! Các người cứ bàn chuyện đi!"

"Được, vậy hôm nào chúng ta tụ họp."

"Tốt!" Gật đầu một cái, cô nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo kia, đúng là vẫn còn cảm thấy, có cái gì đã không giống nữa.

Là cô quá ngu quá ngây thơ, cho là mình không đi đối mặt không suy nghĩ nhiều thì không cần chịu đựng những tổn thương kia, thật ra thì vẫn tồn tại, mặc dù cô trốn tránh, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

"Lão đại. . . . . ." Tiểu Mễ khẽ gọi cô một tiếng, thấy cô bừng tỉnh, cô ấy mới đưa tay ra kéo tay của cô, "Chị không sao chứ?"

"Không có việc gì!" Nhẹ cười cười, Úc Tử Ân bưng cốc nước lọc trên bàn nhấp một hớp, "Chị không sao, chớ quấy rầy chuyện tốt của người ta."

Khoát tay áo, tiểu Mễ cười đến mặt đơn thuần: "Tâm tình của em nhất định tốt, sẽ không chịu ảnh hưởng gì đâu!"

Nhớ tới người phụ nữ kia, tiểu Mễ khẽ nhíu lông mày, người phụ nữ này cô thật ra là đã gặp, cũng từ chỗ Cận Vệ biết được không ít chuyện của cô ta, mặc dù Cận Vệ liên tục dặn dò phải đề phòng, nhìn bộ dạng lão đại khá thân quen với cô ta, sợ rằng không có phòng bị gì đối với cô ta?

Lắc đầu, phất nhẹ tay suy nghĩ bề bộn trong đầu, Úc Tử Ân lấy ra ipad từ trong túi mở máy, "Chúng ta thảo luận người mẫu chính lần này đi!"

Nhớ tới từng xem qua mấy người mẫu, mặt tiểu Mễ nghiêm chỉnh lắc đầu một cái, "Em cảm thấy người mẫu chính nên tìm là cô gái dịu dàng thanh nhã, cô gái Giang Nam mềm mại như nước, lại có anh khí rắn rỏi của cô gái phương Bắc, nếu không thì không được."

"Chị biết rõ, cho nên phải cố gắng tìm chọn lựa người thích hợp!" Liếc nhìn từng tấm hình trên màn ảnh, Úc Tử Ân kiên nhẫn quan sát kỹ, cuối cùng từ trong đám người mẫu chọn ra một, đem ipad giao cho Tiểu Mễ, "Em cảm thấy cái này như thế nào?"

"Cũng không tệ lắm! Em biết rõ người mẫu này, em có số điện thoại của công ty đại diện bên họ, để em liên lạc lại xem, lão đại chị muốn gặp cô ta trước hay là chờ y phục thiết kế xong mới gặp?"

"Gặp gỡ trước đi, không thích hợp thì chúng ta mới có đủ thời gian tìm tiếp, nếu không đến lúc đó chúng ta không có bất kỳ chuẩn bị gì, sợ rằng đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân."

"Được, em sẽ liên lạc lại với bọn họ!"

-- quân môn sủng hôn --

Nhận được điện thoại nội bộ của Hạ Khương Tuyết gọi tới, Úc Tử Ân đặt bản vẽ trong tay gõ cửa đi vào, mới vừa bước vào phòng làm việc, liền thấy bóng dáng ngồi ở trước bàn làm việc, dừng chốc lát đóng cửa lại đi lên trước, "Tổng giám, Phó tổng Lam!"

Nghiêng người sang, Lam Mộ Duy nhìn lên bóng dáng trước mặt, yên lặng một lát sau mới mở miệng: "Ân Ân, cuộc thi thiết kế chuẩn bị đến đâu rồi? Có lòng tin chứ?!"

"Cảm ơn Phó tổng Lam quan tâm, chuẩn bị cũng sắp xong, sẽ không có vấn đề gì." Trả lời giải quyết việc chung, đổi lấy tiếng cười khẽ bất đắc dĩ của Lam Mộ Duy.

"Vậy thì tốt, chuẩn bị cẩn thận, Hạ tổng giám đặt hy vọng lên người em đấy!"

"Tôi biết rõ, tôi sẽ nỗ lực!" Gật đầu một cái, cô ngước mắt nhìn Hạ Khuynh Tuyết phía sau bàn công tác trầm mặc không nói, hình như có lời muốn nói.

Lam Mộ Duy thấy thế, thức thời đứng dậy rời đi, đợi rời phòng làm việc, Úc Tử Ân mới mở miệng: "Tổng giám, tôi muốn xin nghỉ vài ngày, cho đến trước một ngày cuộc thi thiết kế bắt đầu."

"Sao thế, xảy ra chuyện gì à?" Chau chau mày, Hạ Khương Tuyết ngước mắt nhìn cô.

"Cũng không có chuyện gì, tôi chưa hoàn thành thiết kế chính, tôi muốn chuyên tâm thiết kế, cũng không tới công ty đi làm, muốn xin nghỉ mấy ngày.."

"A, hóa ra là như vậy, không thành vấn đề, tôi sẽ nói vơi phía trên một tiếng, cô tốt nhất hoàn thành tác phẩm, Ân Ân, tôi đem hi vọng gửi gắm vào trên người cô đó, đừng làm cho tôi thất vọng."

"Tôi biết rồi, cảm ơn Tổng giám ưu ái! Tôi sẽ nỗ lực!"

Hạ Khương Tuyết kỳ vọng về cô giống như là mẹ với đứa con, cô không đành lòng phụ lòng, cho nên chỉ có thể không ngừng cố gắng.

Từ lúc trở lại công ty, Úc Tử Ân đâm đầu vào trong phòng làm việc, ngựa không ngừng vó chuẩn bị cho thiết kế của mình, ba ngày liên tiếp ngựa không ngừng vó sửa đổi thiết kế và cắt, cuối cùng một bộ gấm hoa chính cắt xén xinh đẹp mặc vào trên người ma-nơ-canh.

Nhìn kiệt tác mà mình tốn thời gian phí sức nhất, Úc Tử Ân tê liệt ngã xuống trên bàn thiết kế, không còn hơi sức nhìn bộ đồ, khẽ thở dài một cái, cuối cùng cũng hoàn thành!

Tiểu Mễ bưng ly sữa bò đi vào, đau lòng nhìn bóng dáng nằm ở trên bàn ngủ, lại nhìn trang phục trên ma-nơ-canh, kinh ngạc cười lên.

Xoay người, cô nhìn bóng dáng phía sau tiến theo vào, giơ tay lên ly sữa tươi ấm áp đưa tới trong tay, lặng lẽ xoay người đóng cửa lại.

Ngồi xuống ở bên cạnh cô, Dịch Khiêm cúi đầu nhìn gương mặt vùi vào cánh tay, dưới hốc mắt hơi xanh đen, hiển nhiên mấy ngày nay thức đêm không nghỉ ngơi tốt, đau lòng nhất thời chảy qua ngực.

Đưa tay qua, anh nhẹ nhàng sờ sờ ở trên đầu cô, gạt mấy sợi tóc rơi trên gương mặt cô động tác êm ái nhưng vẫn thức tỉnh người ngủ không quá an ổn trong giấc mộng.

Mở mắt ra, Úc Tử Ân nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ sửng sốt mấy giây, chớp chớp mắt đau nhức, thấy rõ ràng là anh, không còn hơi sức cười cười, "Là anh à!"

Ngồi dậy, cô đưa tay kéo anh qua, chui vào ngực anh tìm vị trí thoải mái, dáng vẻ người phụ nữ nhỏ lệ thuộc, "Mệt quá mệt quá...."

"Sao không nghỉ ngơi tốt? Dù là vì thiết kế cũng không cần liều mạng như vậy, em như vậy sẽ làm hại thân thể đấy!" Khẽ thở dài một cái anh tự tay ôm cô vào trong ngực, êm ái vỗ ở trên lưng cô an ủi.

"Em không muốn thua, cho nên phải cố gắng một chút... Em nghỉ ngơi một ngày là tốt, ngày mai nhất định sẽ vui vẻ dự họp báo cuộc thi thiết kế."

"Em ấy à, thật là hết cách với em!" Anh đã biết cô cố chấp, còn có thể làm gì cô?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.