Quân Môn Sủng Hôn

Chương 107: Bảo vệ!




"Cũng được!" Gật đầu một cái, Thẩm Bùi Bùi quay đầu nhìn Úc Tử Ân, "Bảo bối ăn chút đồ đi, gần đây công việc bận rộn, em yêu cũng không ăn ngon bữa nào."

". . . . . ." Úc Tử Ân 囧囧, lúng túng giật giật khóe miệng, lời nói buồn nôn như vậy cô nghe thật sự nổi da gà.

Cái gì mà không ăn ngon, trong khoảng thời gian này Dịch Khiêm ngày ngày mang cô đi ăn cơm, có anh nhìn chằm chằm, làm sao cô có thể ăn không ngon? !

Nghĩ đến anh, nghĩ đến quan hệ bây giờ giữa bọn họ, trong lòng cô đau xót, cái gì cũng không nói ra.

Cúi đầu, cô chú ý món ăn Thẩm Bùi Bùi gắp vào trong bát, rủ thấp con mắt không nói lời nào cũng không nhìn người khác, an tĩnh giống như là lúc nào cũng có thể bị người coi thường.

Ngược lại Thẩm Bùi Bùi rất có kiên nhẫn, cô ấy ăn xong rồi cô ấy lại tiếp tục gắp cho cô, chủ động lại khoe khoang, giống như là khoe khoang quyền lợi đặc biệt của cô ấy lúc có hai người khác, Úc Tử Ân thấy vậy thì im lặng.

Lăng Thiếu Phong bên cạnh tính tình dễ chịu cũng rất phối hợp săn sóc, anh ấy phục vụ cô ấy, cô ấy phục vụ cô, phối hợp này khiến người quanh mình thấy cũng phải há hốc mồm.

Quay đầu đi, Úc Tử Ân tiến tới bên tai Thẩm Bùi Bùi, nhỏ giọng mở miệng: "Bé con, có chừng có mực là tốt rồi, cậu rõ ràng lấy lòng, người nào không nhìn ra, đừng làm cho người ta thấy mình như có thù oán với bọn họ, đến lúc đó Lăng thiếu cũng khó xử. Tớ không cảm thấy uất ức hay gì, cậu không cần vội vã xả giận thay tớ, không phải cậu cũng lôi kéo tớ đi xem mắt à, cũng vậy thôi!"

"Đàn ông không có ai là tốt hết!" Nghe cô giải thích rộng lượng, Thẩm Bùi Bùi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc cô một cái, khẽ hừ một tiếng: "Bảo bối em quá nhân từ!"

Giọng nói này không nhỏ, gian phòng vốn yên tĩnh, bị câu nói bất thình lình của cô ấy đánh vỡ không khí lúng túng, những người khác bên cạnh bàn rối rít nhìn sang cô ấy, bé con vốn đã lòng đầy căm phẫn, càng không chút kiêng kỵ: "Nhìn tôi làm cái gì! Tôi không có nói bậy, bảo bối nhà tôi vốn rất nhân từ, cho nên mới luôn bị người ta khi dễ!"

"Bùi Bùi." Lăng Thiếu Phong bên cạnh tức giận khẽ gọi cô ấy một tiếng, "Em ăn đi, từ lúc vào đến bây giờ luôn nói chuyện, em không mệt sao?"

"Không mệt!" Không khách khí liếc anh ấy một cái, Thẩm Bùi Bùi quay đầu lại đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Úc Tử Ân, không cam không nguyện ngậm miệng lại.

"Nếu không mệt, vậy thì đổi là em phục vụ anh vậy!" Nói sang chuyện khác, Lăng Thiếu Phong đem đũa trong tay đặt vào trong tay cô, "Em đối với Úc tiểu thư quá tốt, anh sẽ ghen, cho nên không thể nặng bên này nhẹ bên kia."

"Lúc nào thì em đối với anh nặng bên này nhẹ bên kia, lòng em thương cô nương nhà em cũng không được sao? !"

"Chuyện đau lòng, vẫn lưu cho đàn ông làm đi! Trong tâm thương yêu anh là tốt! Cũng mấy ngày anh không ăn cơm ngon, sao em không quan tâm đến anh chứ?"

"A, phải ha! Sao em lại quên vụ này nhỉ!" Nói xong, Thẩm Bùi Bùi vội vàng xoay đầu, lúm đồng tiền như hoa nhìn Cố Tri Niên, "Học trưởng, chủ động nhé!"

"Éc. . . . . . Bùi Bùi, ăn cơm đi, có chuyện gì chúng ta cơm nước xong lại nói!" Lúng túng giật giật khóe miệng, Cố Tri Niên thật vất vả xé ra nụ cười tươi tắn, trong hoàn cảnh làm cho người ta lúng túng như vậy, cũng còn khó coi hơn so với khóc.

". . . . . ." Chỉ sợ thiên hạ không loạn, Úc Tử Ân vẫn nhịn không được, quay đầu trợn mắt nhìn nhìn về phía Thẩm Bùi Bùi, "Cậu ăn đi, chớ linh tinh!"

"Tốt thôi!" Nhún nhún vai, Thẩm Bùi Bùi chuyển biến tốt, cũng không còn càn rỡ nữa, cô ấy không thể không rõ ràng, ở trong trường hợp này, nếu không phải có Lăng Thiếu Phong làm chỗ dựa cho cô ấy, cô ấy quả quyết không dám càn rỡ như vậy, dù sao cô ấy chửi mèo đánh chó cái người không phải người bình thường, cả hai đều là nhà giàu ở thành phố C, chọc bọn họ, đến lúc đó sẽ chỉ làm cho Lăng Thiếu Phong khó chịu cũng làm cho mình khó chịu mà thôi!

Nhìn màn kịch hay, Đường Minh Lân và Dịch Khiêm ai cũng không nói chuyện, không phải là không nguyện ý đứng ra bảo vệ, mà là người nào đứng ra, Thẩm Bùi Bùi đều có khả năng để cho bọn họ khó xuống đài, định ai cũng không mở miệng, đợi cô ấy mắng đủ rồi tự nhiên cũng bớt giận.

"Minh Lân, bệnh của anh còn chưa khỏe, ăn chút nhé!" Nhàn nhạt liếc Úc Tử Ân một cái, Lâm Quân Dao múc một muỗng cháo đặt trong bát Đường Minh Lân, săn sóc mà dịu dàng cười, bộ dáng hài lòng mà vừa lòng, giống như là đang tuyên bố với người khác là giờ phút này đang hạnh phúc.

Nhưng có người cố tình thấy ngứa mắt, chính muốn trong lúc mấu chốt dội cho cô ta một gáo nước lạnh, quay đầu đi, Thẩm Bùi Bùi đè ép giọng nói chuyện với Úc Tử Ân: "Ân Ân, tớ nhớ có người dị ứng đối với ngao đúng không? Bệnh cảm mạo còn chưa khỏi, lại thêm dị ứng, không biết có chết người hay không nhỉ!"

Tay nắm cái muỗng khẽ run, tiếng cái muỗng sứ leng keng rơi vào trong bát, xoay mặt, Lâm Quân Dao tức giận trừng mắt về phía Thẩm Bùi Bùi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, giống như hận không thể nhào lên cắn chết cô ấy.

"Bùi Bùi." Uống một hớp trà, Úc Tử Ân im lặng trợn mắt nhìn Thẩm Bùi Bùi một cái, nghiêng đầu về phía nhân viên phục vụ dặn dò: "Làm phiền phòng bếp nấu một phần cháo trứng muối thịt nạc, cám ơn."

Nhân viên phục vụ ứng tiếng rời đi, thời điểm quay đầu, Úc Tử Ân trùng hợp thấy con mắt Đường Minh Lân cười như không cười, mặt không vẻ gì khẽ hừ một tiếng, làm như không muốn phản ứng.

Một bữa cơm ăn đến giương cung bạt kiếm, từ đó về sau, Dịch Khiêm không có nói, ánh mắt tối tăm thỉnh thoảng rơi vào người phụ nữ đối diện, khó lường mà thâm trầm, Úc Tử Ân cũng không ngẩng đầu, cố tự ăn gì đó trong bát mình, nhai kỹ nuốt chậm hết sức ưu nhã, giống như không đếm xỉa đến.

Lúc ăn cơm, Lâm Tiểu Uyển tìm mấy đề tài tán gẫu cùng anh, Dịch Khiêm chỉ nhàn nhạt một câu ăn không nói ngủ không nói, không trả lời, giống như ý định cũng không ở trên người cô ta.

Cho đến sau nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đem một phần cháo trứng muối thịt nạc lên, Úc Tử Ân mở miệng bảo nhân viên phục vụ đưa đến trước mặt Đường Minh Lân, không khí ngột ngạt trong phòng mới dần dần lên cao tới các loại hiểu lầm ngờ vực ái muội.

Thẩm Bùi Bùi tò mò lại gần đầu tiên, mặt không hiểu nhìn cô. “Bảo bối, mềm lòng rồi hả? Tớ cũng muốn đối xử đặc biệt!”

“Cậu là bệnh nhân sao? đã bao nhiêu tuổi, muốn đối xử đặc biệt cũng không thể tìm tớ, không phải Lăng thiếu ở đó sao!”

“Thiên vị!” Khẽ hừ một tiếng, Thẩm Bùi Bùi xoay người cầm chiếc đũa chém giết thức ăn trong bát Lăng Thiếu Phong, còn một bộ chuyện đương nhiên nhìn anh ấy. “Em cũng muốn đối xử đặc biệt!”

thật là hết cách với cô ấy, Lăng Thiếu Phong nhẹ cười, săn sóc gắp thịt cua đặt ở trong bát cô ấy. “Ngoan ngoãn cho anh, ngày ngày đều có đối xử đặc biệt.”

“……….”

Nếm thử một miếng cháo trứng muối thịt nạc đưa lên, Đường Minh Lân vừa lòng nheo mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được bắt bẻ. “không nấu ngon bằng Ân Ân!”

đang uống tách trà, anh ta vừa nói như thế, Úc Tứ Ân nhất thời sặc!

“Khụ khụ……….” một hớp nước trà sặc ở trong lỗ mũi, đau đến mức lệ nóng doanh tròng!

Đối diện bàn, hai bóng người gần như đồng thời đứng lên, đang muốn cất bước đi tới bên này, Thẩm Bùi Bùi xuống tay trước, khẩn trương vỗ lưng cho Úc Tử Ân. “Uống nước nhanh như vậy làm gì, lại không ai giành với cậu!”

Vừa vỗ, vừa quay đầu liếc nhìn bóng dáng đứng dậy, giống như là nắm được chuôi của hai nhân vật lớn, nhẹ cười cười. “Thế nào, hai vị đang khẩn trương vì ai đó?”

“……………..” không khí trong phòng nhất thời lúng túng, Dịch Khiêm và Đường Minh Lân liếc nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng, mặt căng cứng ngồi lại chỗ.

Lập tức làm giảm khí thế của hai người đàn ông này, Thẩm Bùi Bùi nhất thời tìm về cảm giác thành tựu, lúc này mới xòa tay ra phía hai người bọn họ. “Hôm nay ăn cũng sắp xong rồi, từ đâu tới về chỗ nào đó, chúng ta cũng trở về thôi!” Lôi kéo Úc Tử Ân đứng dậy, Thẩm Bùi Bùi nháy mắt hướng Lăng Thiếu Phong. “Anh yêu, giấy tính tiền!”

“Tôi thanh toán!” Đứng dậy từ trên ghế ngồi, Dịch Khiêm nhàn nhạt nhìn Úc Tử Ân một cái, xoat người dẫn đầu ra khỏi phòng.

Cửa đại sảnh, Dịch Khiêm tính tiền xong, đưa tay qua ngăn lại Úc Tử Ân từ trong tay Thẩm Bùi Bùi, gương mặt tuấn tú kiêu căng ưu nhã bình tĩnh mà thong dong, lễ phép không nhìn hướng Thẩm Bùi Bùi mở miệng nói: “Thẩm tiểu thư, tôi có lời muốn nói với Ân Ân, xin thành toàn.”

“Tại sao…….” Thẩm Bùi Bùi còn chưa nói hết, Lăng Thiếu Phong bên cạnh đã đưa tay kéo cô ấy vào trong lòng, thở dài bất đắc dĩ. “Bùi Bùi, chuyện giữa họ em cũng đừng nhúng vào, chúng ta đi về trước đí”

nói xong, mặc kệ Thẩm Bùi Bùi có đồng ý hay không, bá đạo ôm cô ấy nhét vào xe đi về nhà.

đi vài bước xa, Lăng Thiếu Phong cúi đầu nhìn qua người phụ nữ trong ngực không vui, nhẹ cười cười. “Dịch thiếu đã cho em mặt mũi rồi, em còn muốn như thế nào? Vừa nãy ở trong phòng bao riêng, nếu không phải nể mặt Úc Tử Ân, cậu ấy có thể để em tùy ý làm loạn? Bảo bối, có chừng có mực là được, người ta đã cho em lối thoát, em cũng nên nhận lấy! Chuyện hai người bọn họ, nói thế nào chúng ta đều là người ngoài, không nhúng tay vào được.”

“Nhưng cũng không thể để tùy bọn họ khi dễ Ân Ân!”

“Em vẫn còn coi Úc Tử Ân là chim non dễ khi dễ à?” Xì khẽ một tiếng, Lăng Thiếu Phong dở khóc dở cười vì người phụ nữ đơn thuần của mình. “Người phụ nữ Úc Tử Ân kia…………. cô ấy cũng không dơn giản như em nghĩ, giả trư ăn cọp hiểu không? cô ấy mới thật sự là cao thủ, đừng tưởng rằng cô ấy dễ khi dễ, người ta cũng chỉ không muốn chấp nhặt với em mà thôi. nói với em rất nhiều lần rồi, chó sủa thì không cắn người, không sủa mới lợi hại!”

“Anh nói ai là chó! Có thể ví dụ hay không! Còn nói tốt nghiệp nhiều nước, tìm từ cũng không biết!” Mới nghe đến từ hình dung này, Thẩm Bùi Bùi nhảy dựng lên, bộ dáng bao che cho con làm Lăng Thiếu Phong một bụng nước chua.

“Được được, ví dụ của anh không được! đi thôi, đi về!” Mở cửa xe, Lăng Thiếu Phong thật vất vả mới dụ dỗ cô ấy lên xe.

Cuối cùng giải quyết chiến tranh trong hòa bình, anh ấy còn lo lắng sẽ bị cô ấy náo loạn, hôm nay ai cũng không xuống đài được, không ngờ Dịch Khiêm cho Úc Tử Ân mặt mũi nên không nói câu nào, thật đúng là khiến anh ấy lau mắt mà nhìn!

Ngồi ở trong xe, Úc Tử Ân khẽ nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, trong xe an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng động cơ.

“Anh nhét bọn họ vào trong phòng, cũng không sợ thất lễ à.” Qua một lúc lâu cô nhìn ngoài cửa sổ xe chờ đèn đỏ đầu đường, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Nếu là thất lễ, hôm nào anh sẽ tự mình tạ lỗi. Những thứ kia đối với anh mà nói đều không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là anh muốn cho em một lời giải thích.” Quay đầu đi, anh an tĩnh nhìn gò má lạnh lùng của cô, giọng nói êm ái: “Ân Ân, nguyện ý nghe anh giải thích chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.