Quân Mạc Vũ

Chương 20




Đại Hiên là thế lực lệ thuộc hoàng đế, chuyện này chỉ có hoàng đế kế nhiệm mới có thể biết được. Đây cũng là nơi hoàng đế bồi dưỡng ám vệ. Từ trước đến nay, Hiên chủ Đại Hiên đều là do hoàng đế tuyển ra từ trong Hiên, trở thành Hiên chủ, cũng có nghĩa là phải tiếp nhận chức vụ thống lĩnh ám vệ. Thế nhưng phụ hoàng cũng không tuân theo truyền thống này, Thời không đến từ Đại Hiên, hắn là thủ lĩnh thế lực do chính tay phụ hoàng bồi dưỡng nên. Khi phụ hoàng hoàn toàn tiếp chưởng ngôi vị hoàng đế sau liền đem hai thế lực sáp nhập làm một, thời đương nhiên tiếp tục đi theo phụ hoàng ở trong cung nhậm chức. Tiêu Nhạ chân chính xuất thân từ Đại Hiên bị phụ hoàng nhâm mệnh vi Hiên chủ, sau đó phụ trách công việc thu thập các tin tức tình báo trên giang hồ cùng hoàn thành một số nhiệm vụ ám sát. Nhiều ngày như vậy bọn họ đã thực thành thục, bởi vì là sát thủ, vậy nên dục vọng đối với quyền lợi cũng không mãnh liệt, kể từ khi bắt đầu xung đột giữa hai người cũng không được tình là phi thường kịch liệt, cho đến hiện tại bọn họ đã phối hợp rất ăn ý, cũng không còn vấn đề gì khúc mắc, mọi chuyện lại phải dựa vào bọn họ đi xử lý. Bất quá, không biết Tiêu Nhạ nhìn thấy Thời đến đây sẽ có biểu tình như thế nào? Ha ha, Thời vẫn luôn rất tưởng niệm hắn ni………..

Đang lúc ta dần dần buồn ngủ, cửa lại bị đẩy vào từ bên ngoài, gió lạnh phiêu tiến vào trong phòng nhưng không được bao lâu liền bị che lại. Cảm nhận được cước bộ cùng khí tức của phụ hoàng, ta cũng không miễn cưỡng mở mắt ra. Sau một hồi, phụ hoàng cũng thoát hạ ngoại bào đi đế bên giường, nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng.

“Sầm nhi ngủ sao?” Tiếng cười khẽ nhẹ nhàng phất qua tai ta, mang theo một trận gợn sóng.

Quay cái lỗ tai tránh né hắn, ta chậm rãi mở đôi mắt mông lung phủ đầy sương, vươn tay ôm lại hắn, gương mặt cọ cọ lồng ngực ấm áp của phụ hoàng, rầu rĩ hỏi: “Ân ~~ Đều xử lý xong rồi sao?” phụ hoàng thật muộn mới trở về phòng, lại phát sinh phiền toái gì sao?

“Ha ha, vô sự, ngày mai còn muốn nghỉ ngơi một ngày cùng Sầm nhi cho nên xử lý muộn một chút. Sầm nhi của trẫm là chờ sốt ruột sao?” Phụ hoàng nhéo nhéo chóp mũi của ta, trong mắt lóe ra quang mang mị hoặc………..

Chớp chớp mắt mấy cái, sau đó mới nhìn thấy rõ ánh mắt phụ hoàng, quả nhiên trong mắt lòe lòe quang mang, tựa như tinh quang lấp lánh sáng trên bầu trời đêm thăm thẳm. Ta bất đắc dĩ thở dài. Nguyên bản vốn không muốn hắn quá mệt nhọc, nhưng nếu hắn đã tích cực như vậy, hơn nữa còn an bài chu đáo hết thảy, vậy thì ta cũng không có lý do gì cự tuyệt. Thân là nam tử, tự nhiên cũng sẽ có dục vọng, huống chi là ngày ngày lại cùng người mình yêu ở cùng nhau. Không có thời gian để băn khoăn, thêm nữa, ta cũng không muốn ủy khuất bản thân, hơi thả lỏng thân thể, ta nghiêng người chủ động hôn lên khóe mắt phụ hoàng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm qua hàng mi của hắn.

Phụ hoàng dường như thật không ngờ ta sẽ làm ra hành động này, dù sao trải qua mấy lần tính sự, ta tuy rằng có đáp lại, nhưng lại chưa từng chủ động ngay từ đầu. Một người luôn luôn lãnh đạm như ta đột nhiên lại tỏ ra “nhiệt tình” như thế khiến cho phụ hoàng có chút ngoài ý muốn mà ngây người, những cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, sau đó, ý cười doanh mãn hai mắt hắn, vẻ an tâm cũng tràn ngập trên gương mặt, khóe môi dật ra một nụ cười nhạt, phụ hoàng đáp lại nụ hôn của ta, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhìn thấy phụ hoàng nhắm mắt đón nhận nụ hôn của ta, đột nhiên trong lòng ta tràn đầy cảm động, cũng vì một tia an tâm của phụ hoàng mà cảm thấy ảo não. Ta vẫn là suy nghĩ không chu toàn, vốn luôn cho rằng phụ hoàng sẽ hiểu được tâm ý của ta, cho dù ta không biểu thị ra tình cảm mãnh liệt hay nhiệt liệt hồi báo lại phụ hoàng cũng sẽ hiểu được. Nhưng, giờ thì ta biết, cho dù trong lòng hiểu được thế nào đi nữa, nếu không có ngôn ngữ xác nhận cũng sẽ khiến cho đối phương nảy sinh nhiều nghi ngờ, cho dù sự nghi ngờ này có nhạt nhòa đến đâu đi chăng nữa, nhưng nó xác thực vẫn tồn tại, ngẫu nhiên nó cũng sẽ xông ra nhiễu loạn tâm tình của phụ hoàng. Úc, không, không, thực xin lỗi, Tử Cẩn. Đúng, Tử Cẩn, để ta dùng cách xưng hô đến nhắn giùm những lời trong lòng ta đi. Có lẽ ta có nhiều chỗ sơ ý, nhưng chỉ là do ta không biết cách biểu đạt mà thôi, thỉnh không cần hoài nghi tâm ý cùng tín niệm của ta. Thực xin lỗi, Tử Cẩn, không nghĩ đến việc này lại khiến ngươi lo lắng nhiều như vậy, trong khoảng thời gian này, sự mỏi mệt tích tụ trong mắt ngươi có hay không có phần do ta gây ra………

Trong mông lung, bất tri bất giác, ta vươn tay ôm lấy cổ phụ hoàng, hôn lên môi hắn, thanh âm ta khàn khàn mang theo điểm nghẹn ngào: “Ta yêu ngươi, Tử Cẩn, thỉnh không cần lo lắng nữa…………… ” Đúng vậy, không cần phải lo lắng nữa, khi nào có nghi hoặc thỉnh hãy nói cho ta biết, không cần phải lo lắng sẽ nhận được một đáp án tàn khốc, điều đó sẽ không xảy ra, vĩnh viễn!

—–

Đọc đến đây các tình iêu có dự cảm được gì không? Chương sau……….. H đấy, hí hí (thỉnh yên tâm, lần này là H đúng nghĩa, không phải nửa mùa như lần trước đâu)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.