Quân Mạc Vũ

Chương 12




Dưới ánh mắt của hắn, ta lâm vào trầm tư, lại một lần nữa hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi ta đi vào thế giới này, cuộc sống bình thản của mẫu phi ở Khánh Trữ cung, sự bình yên sau sinh thần yến của phụ hoàng cùng với hai tháng nay ở Kiền Dương điện, từng ngôn ngữ, cử chỉ, ánh mắt của phụ hoàng. Hành động của phụ hoàng, nếu là ở gia đình bình thường cũng không có gì đáng nói, thế nhưng đây là đế vương gia, thật khiến người khác bất khả tư nghị. Nếu chỉ là tình phụ tử thông thường, phụ hoàng cũng không cần thiết phải sủng ta đến mức này, như vậy còn có thể là được nữa? Còn có thể là gì được? Chỉ có là như vậy thôi sao? Chuyện này sao lại phát sinh trên người ta? Nhưng là………. chỉ có đáp án này mới có thể lý giải được hết thảy, ta sao có thể tự lừa mình dối người được nữa. Hơn nữa, bản thân là người đến từ xã hộ hiện đại, vậy nên ta hẳn là càng rõ ràng mới phải, tục ngữ không phải nói chưa từng ăn thịt heo cũng nên nhìn thấy heo chạy sao? Huống chi, chuyện này cũng không phải là chuyện quá khó tiếp nhận, không phải sao?

Hơn nữa, hắn cũng không hoàn toàn được tính là phụ thân ta, mà cho dù có là phụ tử loạn luân thì đã sao, nhân sinh bất quá ngắn ngủi vài thập niên, tội gì phải ủy khuất bản thân. Quân mạc vũ, quân không rằng thấy Ngọc Hoàn Phi Yến kia cũng đều về trần về thổ cả sao[1]? Vô luận thế nhân ca tụng hay lên án lại có thể lưu lại được gì? Nếu đã vậy, vì sao cần phải câu nệ, vì sao cần phải để ý?

Nhưng là, phần tình cảm này vì sao lại sinh ra trong lòng phụ hoàng, phụ hoàng là như thế nào nhận định tình cảm này, phân tình này trong lòng hắn có bao nhiêu trọng, lại có thể duy trì được bao lâu? Những điều này ta không biết, cũng không thể khẳng định. Ta tuy là người tư tưởng cởi mở, nhưng về phương diện này ta lại phi thường bảo thủ. Nếu phụ hoàng thực sự giao ra chân tình, đương nhiên cũng muốn ta phải thật tình đáp lại, mà ta vốn bảo thủ về tình cảm, vậy nên một khi đã giao ra chân tình, ta cũng yêu cầu sự chung thủy lâu dài. Nhất thưởng tham hoan, nói là hưởng thụ, không bằng nói là thương tổn, là thứ thuốc phiện dần mê hoặc bản thân. Trong cuộc sống ngắn ngủi này, ta chỉ yêu cầu một tình yêu vĩnh hằng…………

Ta biết trong khoảng thời gian ở chung, ta đã yêu mất sự ôn nhu của phụ hoàng, yêu chỗ dựa vững chắc này, xem ra đây là do phụ hoàng an bài đi. Ta không để ý hắn đã dùng bao nhiêu kế sách, ngược lại, ta còn thực thưởng thức phân chấp nhất này. Nhưng ta vẫn cần thời gian đế xác nhận lại tâm của mình, để cảm thụ tình yêu của phụ hoàng. Hiện tại ta còn nhỏ, tương lai cam đoan sẽ có đủ thời gian cho ta nghiệm chứng.

Ta không nghĩ phụ hoàng có luyến đồng chi phích, bởi lẽ trong cung chưa từng xuất hiện một nam sủng hay luyến đồng nào, như vậy, hẳn là phụ hoàng đã nhìn thấy được “ta” bên trong thân thể hài đồng này đi, là một linh hồn đến từ hiện đại.

Nếu hắn đã biết, vậy thì ta cũng nên nói thẳng thắn về lai lịch của mình. Liếc mắt nhìn phụ hoàng, tuy rằng trong mắt hắn tràn ngập sự tự tin trời sinh, nhưng ta lại bắt được rất nhiều những khẩn trương. Ảm đạm cười, ta thả lỏng thân thể dựa vào phụ hoàng, chậm rãi mở miệng: “Phụ hoàng cũng phát hiện đi, ta không giống một đứa trẻ.”

Phụ hoàng không trả lời, nhẹ nhàng gật đầu. Ta nói tiếp: “Nếu ta nói ta chuyển thế sống lại, linh hồn đến từ một thế giới khác, mang theo cả trí nhớ kiếp trước, phụ hoàng tin không?”

Thần sắc phụ hoàng không có chút nào khiếp sợ, xem ra hắn ít nhiều cũng đã đoán được chút gì đó.

“Đúng như lời phụ hoàng nói, nguyên nhân phụ hoàng đối với ta như vậy ít nhiều gì ta cũng có chút sáng tỏ, phụ hoàng nhìn đến hẳn là linh hồn của ta đi. Trước khi nghe ta trả lời, phụ hoàng có hứng thú nghe một chút chuyện về thế giới mà ta từng sống không?” Không đợi phụ hoàng trả lời, ta tiếp tục nói: “Nơi đó không giống với nơi này, bất kể là cách sống, hay tư tưởng, ta không muốn dùng quy phạm của nơi đó yêu cầu con người nơi đây, bản thân ta cũng không phải thực hoài niệm nơi đó, chỉ là còn một số việc ta vẫn không thể buông tay được.”

“Kiếp trước ta là một người mang tâm tật (bệnh tim), là một loại bệnh rất khó chữa, từ khi ta sinh ra đã mang theo nó, bởi vậy thân thể ta rất yếu, cũng không có dư thừa thời gian đi đàm luận chuyện ái tình, cho nên đối với chuyện tình cảm ta không hiểu biết lắm. Thế nhưng ta hiểu được, một khi ta yêu thượng người nào đó, sẽ dùng quy phạm của thế giới kia để yêu cầu đối phương.”

Ta liếc mắt nhìn phụ hoàng, hắn ra hiệu cho ta tiếp tục: “Quy phạm của thế giới kia yêu cầu chỉ có nhất phu nhất thê, tuy rằng cũng có những người không thể làm được như vậy, nhưng trong lòng ta tuyệt đối không cho phép. Hơn nữa ta hy vọng một tình cảm ổn định mà lâu dài. Mấy lời thề như là thiên trường địa cửu gì đấy ta không tin, nhưng ta tin tưởng tình cảm chân thành có thể tồn tại lâu dài, có thể vượt qua mọi khảo nghiệm.” Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa? Đối mặt với một yêu cầu ‘hoang đường’, ‘vô lý’ như vậy, phụ hoàng, liệu ngươi còn muốn giao chân tình ra không? Làm một đế vương, ngươi có thể trả giá như vậy được không? Chúng ta có thể không cần luân lý, không cần ánh mắt thế nhân, nhưng liệu chúng ta có đủ năng lực và can đảm để trả giá cho phân tình cảm này hay không? Có đủ năng lực để gánh vác hậu quả mà nó mang lại không?

Ngươi cùng ta đều là người không chấp nhận bản thân mình có nhược điểm, ngươi không cho phép có một ai đó có thể tùy ý đả động đến cảm xúc của ngươi, mà ta cũng không thích người khác làm vướng bận ta. Nếu giao ra chân tình, chúng ta sẽ trở thành nhược điểm của đối phương, đó không phải là chuyện mà chúng ta hiện tại có thể thừa nhận. Vì đối phương mà thay đổi bản thân? Chuyện như vậy có thể làm sao? Ít nhất hiện tại ta không thể, tin chắc rằng phụ hoàng cũng không thể………

—–

Chú thích:

[1] nguyên cả câu: “Quân mạc vũ, quân bất khán, Ngọc Hoàn Phi Yến giai trần thổ”, nguyên văn: 君莫舞,君不见,玉环飞燕皆尘土, đây chính là câu ở đầu truyện, phần văn án, ta không hiểu lắm nó có nghĩa là gì nên đành để nguyên Hán Việt vậy. Ta có lên Google tra nghĩa của chữ “mạc”, thật là vật vã, nó cho ra cả đống nghĩa, cơ mà ta thử ghép tất tần tật nghĩa của nó vào câu thì lại chẳng có cái nào dùng được. Các nàng cứ tạm hiểu nôm na đoạn đấy là: “Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, cuối cùng rồi tất cả cũng về với bụi đất mà thôi, khi đó cho dù người đời có ca tụng hay phỉ báng thì có thể làm được gì đây?” Còn về cái câu “Quân mạc vũ”, nếu ta hiều đúng thì nó dịch ra là “xin trời đừng mưa (?!?)”

Aiz, cả Trung văn lẫn Việt văn của ta đều rất có hạn, nếu có chỗ nào không đúng mong các nàng chỉ bảo giúp.

Còn về Ngọc Hoàn với Phi Yến thì chắc các nàng cũng quá quen thuộc rồi, đi đến đâu mà chẳng nhìn thấy câu Hoàn phì Yến sấu. Còn nếu không, các nàng cứ lên bác Gúc gõ Ngọc Hoàn với Phi Yến vào đấy là nó ra cả đống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.