Quan Lộ Thương Đồ

Chương 929




Diệp Kiến Bân cười lớn:

- Lưu Văn Đào có lẽ nhìn thấy chút hi vọng từ Khoa Vương, dù sao Tân Khoa Vương là con lai giữa Nhật và nội địa, hắn tuy không thể làm gì chúng ta, nhưng có khả năng thiên vị Khoa Vương.

- Có lẽ vậy.

Trương Khác ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm:

- Bản chất không thay đổi có hỗ trợ lớn đên đâu cũng chỉ làm đống hỗn loạn càng thêm hỗn loạn thôi.

- Cẩm Hồ không định làm hắc điện sao?

Thiệu Tâm Văn hỏi:

- Ái Đạt không làm, Hương Tuyết Hải cũng không làm?

*** Hình như mình giải thích rồi, người TQ thường phân điện gia dụng làm hai loại chính ( hiện là bốn loại), một là bạch điện: Nồi cơm điện, tủ lạnh, máy giặt những đồ phục vụ nâng cao cuộc sống. Còn hắc điện là TV, đầu video, dàn loa, máy quay phim, chụp ảnh v..v.v... Mấy thứ phục vụ giải trí.

- Trong hai năm tới chưa có ý định này, tuy đa nguyên hóa có thể tận dụng hết giá trị thương hiệu, nhưng vội quá không được, giá trị thương hiệu không thể dàn mỏng một cách vô tận.

Trương Khác lắc đầu:

- Tôi dự tính hắc điện đang đối diện với một cuộc ác chiến, trước khi cuộc ác chiến đó tới, Khoa Vương không có đủ thời gian chuẩn bị.

- Ái chà, giờ cậu lại còn lo lắng thay cho Khoa Vương à?

Diệp Kiến Bân trêu ghẹo.

- Tôi vốn tốt bụng mà.

Trương Khác nói xong cũng phải cười lớn:

- Thôi không nói tới Khoa Vương nữa, khỏi bị mang tiếng vui mừng trên đau khổ của người khác. Tôi luôn nghĩ tới việc Cẩm Hồ gia nhập thị trường hắc điện...

Diệp Kiến Bân từ lúc gánh trọng trách ở thương vụ Cẩm Hồ đã đá điện khí hoàn cầu Thịnh Hâm cho Thiệu Tâm Văn, Thiệu Tâm Văn lần này tới Hải Châu là để muốn nghe ý kiến của Diệp Kiến Bân và Trương Khác về bước phát triển tiếp theo của Thịnh Hâm.

Hai năm qua Thịnh Hâm được sự hỗ trợ của nguồn vốn lớn đang phát triển với tốc độ chóng mặt, các siêu thị điện máy mở rộng khắp toàn quốc, khiến quản lý tồn tài thiếu sót nghiêm trọng, Thiệu Tâm Văn đã tiến hành một số phương thức điều chỉnh quản lý, nhưng chuyện này cần thời gian.

Thiệu Tâm Văn vừa không muốn để lộ thiếu sót trí mạng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt với các chuỗi siêu thị khác, lại không muốn trì hoãn bước tiến.

Kiến nghị của Trương Khác rất trực tiếp:

- Tạm thời phải tránh trực tiếp cạnh tranh với các chuỗi siêu thị khác, lại phải không ngừng bước tiến, vậy Thịnh Hâm mở cửa hàng chuyên kinh doanh di động đi, hiện đa phần chuối siêu thị trong nước còn chưa coi trọng tiêu thụ di động lắm, làm cửa hàng chuyên kinh doanh di động có thể tránh được cạnh tranh, vẫn mở rộng được.

Diệp Kiến Bân thở dài:

- Cậu lúc não cũng không quên kiếm lợi cho bên mình nhỉ?

- Cho dù tôi có chút lòng riêng, nhưng anh có thể phủ nhận chủ ý của tôi là tệ không?

Trương Khác hỏi ngược lại.

Diệp Kiến Bân giang tay ra, hắn không có gì để đối đáp.

Tháng 10 ngăm ngoái, số hộ dùng di động trong nước qua 10 năm phát triển cuối cùng đột phá cửa ải lớn 10 triệu người dùng, nhưng chỉ trong vòng một năm, số hộ dùng di động đã tăng thêm 10 triệu, có thể thấy tốc độ bùng nổ của thị trường.

Hiện chính là thời kỳ hoàng kim tiến vào sản nghiệp di động, nên Thịnh Hâm khai thác nghiệp vụ chuyên kinh doanh di động là lựa chọn tốt.

Trương Khác thấy Diệp Kiến Bân, Thiệu Tâm Văn đều cau mày suy nghĩ, cười nói:

- Thôi đi, tôi không tin các anh chưa nghĩ tới vấn đề này, trong một năm qua, quầy di động trong siêu thị của Thịnh Hâm đã cống hiến lợi nhuận gần 300 triệu, có thứ đồ gia dụng nào bì được? Nếu chưa nghĩ tới vấn đề này, nhãn quang chiến lược của các anh không hợp cách.

Thiệu Tâm Văn cười:

- Trước mặt cậu đúng là khó đóng kịch được...

- Anh nói vấn đề cốt lõi đi, tôi chằng có thờ gian vòng vo với anh lâu vậy đâu, bí thư Lưu cũng diễn giảng được ba mươi phút rồi đấy...

Trương Khác giã đầu gãi tai, nhìn chiếc loa phóng thanh treo trên cao, chĩa về phía Ái Đạt:

- Không phải cố ý chứ?

- Cố ý cái gì?

Diệp Kiến Bân không hiểu:

- Cái loa ấy, không phải muốn tẩy não nhân viên của Cẩm Hồ chứ?

- Chắc thế đấy, có lẽ bọn chúng biết hôm nay chúng ta ở Hải Châu.

- Thế mà cũng gọi là dằn mặt chúng ta à?

Trương Khác không nhịn được cười:

- Vậy lần này Thịnh Hâm làm to vào, coi như đáp trả bọn chúng. Thành thị loại hai trở lên Thịnh Hâm chưa khuếch trương tới còn bao nhiêu?

- Thế nào gọi là còn lại bao nhiêu?

Thiệu Tâm Văn đáp:

- Từ khu Hoa Đông ra, ở những địa khu khác, chỉ có siêu thị chính ở thành phố trung tâm, còn các thành phố khác chưa lan tới, còn hơn trăm cái...

- Vậy dựa vào siêu thị chính, khuếch trương cửa hàng chuyên doanh di động sang các thành phố xung quanh, soạn ra kế hoạch 100 cửa hàng.

Trương Khác phấn khích nói:

- Vì nghi thức treo biển hôm nay bọn chúng mời tới sáu bảy chục phóng viên, tôi thấy các anh cứ tuyên bố kế hoạch này đi, địa điểm tôi cho các anh mượn, kéo phóng viên tới trấn áp sĩ khí của bọn chúng.

Khoa Vương cho dù có được Hoa Hạ và NEC đầu tư cũng đừng vọng tưởng lay động được địa vị của Cẩm Hồ, hành động mang tính phá đám này của Trương Khác chẳng qua là để nhạo báng đám đứng sau lưng Khoa Vương, đương nhiên cũng là biểu thị bất mãn với việc Lưu Văn Đào vừa tới Hải Châu đã lên giọng phách lối.

- Hiện giờ phải thảo luận miệng một chút, không có phương án bằng văn bản, phóng viên hỏi tới thì làm sao?

Thiệu Tâm Văn hỏi:

- Anh cứ lên bục mà ba hoa, dù sao cũng chỉ là tuyên truyền thôi mà, trăm cái hay ngàn cái cửa hàng cũng được, tuyên truyền và thực thi luôn có chênh lệch, nước ta nó thế mà.

Nghe Trương Khác nói vậy đám Diệp Kiến Bân cười rộ lên, Trương Khác đúng là chỉ cố ý gây chuyện.

Diệp Kiến Bân đưa tay vỗ đầu:

- Với truyền thông mà nói, Ái Đạt rất có sức hấp dẫn, kế hoạch này không có chút liên quan nào tới Ái Đạt, mượn bên cầu mở họp báo có quái dị quá không?

Trương Khác chỉ mặt Diệp Kiến Bân cười lớn:

- Lòi cái đuôi hồ ly ra rồi nhé! Vòng qua vòng lại vẫn là muốn tính kế bên này vào.

Diệp Kiến Bân giang tay ra, tỏ vẻ rất oan ức:

- Tôi lo cho Tâm Văn thôi mà...

- Đúng là chúng tôi có suy nghĩ tới vấn đề cửa hàng chuyên doanh, chỉ là không tính tới đồng thời khởi động ở cả thành phố loại hai, kế hoạch sơ bộ mà tôi soạn ra nhỏ hơn nhiều, chỉ có 100 triệu, miễn cưỡng không tạo thành áp lực cho chuỗi tài chính của Thịnh Hâm.

Thiệu Tâm Văn thành thực bán đứng Diệp Kiến Bân:

- Anh Kiến Bân nhìn kế hoạch thư của tôi nói quy mô quá nhỏ.

- Tôi cũng không khoa trương tới mức đồng thời chiếm lĩnh tất cả thành phố cấp hai.

Diệp Kiến Bân không dấu nữa:

- Trăm thành trăm hiệu, nghe đã thật đấy, nhưng ít nhất phải cần 500 triệu, Thịnh Hâm lúc này nhiều lắm bỏ ra được 250 triệu, tôi bảo Tâm Văn lập kế hoạch 250 triệu, không ngờ cậu tự tin đến thế.

- Thiếu gần 300 triệu cơ à?

Trương Khác gãi đầu hỏi Trần Tín Sinh:

- Ái Đạt có số tiền này không?

Thương vụ Cẩm Hồ không thiếu tiền, nhưng đã lập nên một tiêu chuẩn đầu tư riêng, hệ thống vốn có của Cẩm Hồ cố gắng không chiếm dụng tài chính của thương vụ Cẩm Hồ, tránh gây áp lực tài chính cho thương vụ Cẩm Hồ.

Trần Tín Sinh ngẫm nghĩ:

- 300 triệu không phải là vấn đề lớn.

Diệp Kiến Bân xoa tay nói:

- Thế là thành kế hoạch hợp tác giữa Thịnh Hâm và Ái Đạt rồi, giới truyền thông có tiêu điểm để làm nóng, thế này, Tâm Văn, cậu sửa phương án một chút, cứ ứng phó với phóng viên đã rồi tinh xong.

Trần Tín Sinh hỏi lại:

- Thực sự là muốn mở họp báo à?

- Đương nhiên rồi.

Diệp Kiến Bân cười rất thiếu nghiêm túc:

- Thế nào cũng phải cho bọn chúng ăn không ngon ngủ không yên.

Trần Tín Sinh lắc đầu cười, gọi điện cho Dương Vân và Lỗ Khánh Sinh, có diễn trò cũng phải diễn sao cho thật giống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.