Vãn Tình nhìn Trương Khác cùng Hứa Tư đứng ở dưới đèn đường mới hỏi:
- Sao lại muốn đến nơi đây ăn cơm?
- Có gì không tốt sao? - Trương Khác cười hỏi.
- Không có gì không tốt.
Vãn Tình cười cười:
- Thỉnh thoảng có thể cùng nhau ở bên ngoài ăn bữa cơm, cảm giác cũng rất tốt, đây chính là đãi ngộ trước đó không có được.
Hứa Tư cười dịu dàng, nghe Vãn Tình nói như vậy, cũng hiểu dụng ý Trương Khác kiên trì đến Đan Tỉnh.
Có đôi khi che lấp hoặc có thể nói là bịt tay trộm chuông, nhưng có đôi khi nhất định phải làm ra hình dạng bịt tay trộm chuông, chí ít tại Hải Châu hai người đều phải tránh công khai xuất hiện cùng nhau.
Đường Học Khiêm rời khỏi Hải Châu, mọi người cũng đều như thở dài một hơi, tuy nói trên thực chất không quá khác nhau, trước đó chung quy là có thêm lời đồn như vậy -- có một số lời đồn là không thể biện giải.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �※※※※※※※※
Khi đi qua nhà hàng Bát Cẩm Trân, thấy được bên trong đã đầy khách, nhóm Trương Khác đi tới quảng trường nhỏ giao giới giữa phía nam và phía bắc của ngõ, chọn một quán cơm Tây để ăn cơm.
Quảng trường hình tròn, chiếm diện tích không lớn, vị trí ở giữa hơi lõm xuống, phía dưới mái che nắng đặt một số bàn màu gỗ thô, là một tiệm cafe ngoài trời. Sau khi ăn cơm xong, ba người tìm vị trí trên quảng trường uống cafe.
Rào chắn chạm chổ hoa, đèn đường tỏa ra ánh sáng êm dịu, góc bên này có ba bàn cafe, có hai cái bàn thì đang có hai cặp thanh niên nam nữ trông như người yêu đang ngọt ngào nói chuyện với nhau. Trương Khác cùng Hứa Tư, Vãn Tình đã chiếm một cái bàn, thản nhiên hưởng thụ buổi tối yên ả.
Ngoài quảng trường, ngoại trừ hai nhà hàng cơm tây, hầu như đều là các cửa tiệm xa hoa, tất cả đều rực rỡ ánh đèn.
Thế Kỷ Cẩm Hồ trong khi cải tạo ngõ Đan Tỉnh đã bảo lưu các kiến trúc vốn có với phạm vi lớn nhất, cho dù các kiến trúc yêu cầu xây dựng lại cũng bảo lưu ngói xà nhà, cột trụ làm vật liệu xây dựng, quảng trường nhỏ giao nhau giữa phía nam và phía bắc ngõ phần nhiều là các kiến trúc mới đều có thể phản ánh ra điểm đặc thù của thời đại, đương nhiên cũng bảo lưu lại phong cách của quần kiến trúc vốn có, làm cho trình tự kiến trúc của ngõ Đan Tỉnh càng phong phú thêm biến hóa.
Cho dù không phải là ngày nghỉ quốc khánh, vào ban đêm du khách ở ngõ Đan Tỉnh cũng rất nhiều, Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia hai tay xách đầy túi mua sắm đi qua đây cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy có chút bất ngờ.
- Hi, mọi người ở đây uống cafe hả...
Trần Tĩnh thấy được Trương Khác cùng Vãn Tình, Hứa Tư ngồi trong quán cafe ở quảng trường uống cafe nói chuyện, cô hơi mừng rỡ, cũng có phần bất ngờ... cũng có chút ước ao.
Vãn Tình nói thế nào cũng là chị họ của Tạ Tử Gia, chuyện Tạ gia ở riêng cô cũng nghe nói, cô cũng không phải là người cứng rắn, sự tình qua lâu như vậy, cô cũng cảm thấy mình mấy năm nay rất may mắn, cô cũng không muốn tính toán cái gì, tất cả đều theo ý của Trương Khác hoặc Từ Học Bình đi làm.
Đối với Tử Gia thì Vãn Tình càng không có thành kiến gì, thấy được Tạ Tử Gia còn có phần cao hứng, cô ra vẻ oán trách:
- Sao em ở Hải Châu mà không nói cho chị một tiếng?
- Nghe nói chị và Chỉ Đồng đang ở Kim Sơn mà.
Tạ Tử Gia khi nói chuyện với Vãn Tình, nhưng lại nhìn chăm chú vào Trương Khác, Hứa Tư, quan hệ giữa Trương Khác cùng Hứa Tư hình như thành bí mật đã công khai rồi. Tạ Tử Gia cũng sớm nghe nói, chỉ là trước đó không chính diện nhìn thấy bản thân Hứa Tư, giờ nhìn thấy cũng thực sự là kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng Trần Tĩnh đã đủ đẹp, không nghĩ tới trên đời thật sự có phụ nữ xinh đẹp đến vậy.
- À, ngày hôm qua có việc nên trở về sớm. Chỉ Đồng còn ở Kim Sơn.
Vãn Tình nhận lấy túi mua sắm nặng trịch trong tay Tạ Tử Gia, cười nói:
- Thu hoạch của hai người ngày hôm nay cũng phong phú thật đấy...
Cô lại bảo Tử Gia cùng Trần Tĩnh qua đây ngồi.
Có Vãn Tình và Hứa Tư ở đây, Trương Khác còn có thể cùng bọn họ tùy ý vừa nói chuyện, giờ Trần Tĩnh cùng Tạ Tử Gia qua đây, bốn nữ nhân liền bắt đầu trò truyện, chỉ thuần túy là đề tài phái nữ. Trương Khác buồn chán uống cafe, nhìn du khách qua lại.
Sau một lúc lâu, Trương Khác nhớ tới một việc, bèn nói với Trần Tĩnh:
- Cuối tháng 9, tôi ở Bắc Kinh nghe phó bộ trưởng Dịch nói năm nay khả năng chỉ phát ba tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ ngoại tư, Vương Cao Khoa phải chờ tới sang năm mới có hi vọng -- mặt khác, tôi còn nghe nói Khoa Vương muốn tiếp nhận NEC cùng điện tử Hoa Hạ đổ tiền, đối với Khoa Vương Cao Khoa có ảnh hưởng gì sao?
- Tạ Kiếm Nam đề xuất muốn thu hồi quyền sử dụng nhãn hiệu của Khoa Vương, điều này có lẽ là một điểm then chốt trong đàm phán của họ.
Trần Tĩnh đúng sự thật nói với Trương Khác, thần sắc hơi ảm đạm, ai có thể nghĩ đến cô cùng Tạ Kiếm Nam trước đó còn là một đôi tình nhân kiểu mẫu:
- Có chút đau đầu...
Điện tử Hoa Hạ đổ tiền đối với Khoa Vương, sắp trở thành đại cổ đông của Khoa Vương, mà nhóm Trần Tĩnh vẫn cho Liên Tín dưới cờ của điện tử Hoa Hạ lấy nhãn hiệu sản xuất ĐTDĐ, tuy nói lúc trước ước định Khoa Vương Cao Khoa ở trong phạm vi nhất định có quyền hạn sử dụng nhãn hiệu Khoa Vương, nhưng Khoa Vương muốn thu hồi quyền hạn, nhóm Trần Tĩnh vẫn rất khó cự tuyệt, họ phải suy nghĩ đến áp lực từ điện tử Hoa Hạ.
Đương nhiên rồi, một khi bị Khoa Vương Cao Khoa bắt được giấy phép sản xuất ĐTDĐ, lấy nhãn hiệu của Khoa Vương tiêu thụ ĐTDĐ, sau đó Khoa Vương cũng không thể chen chân vào lĩnh vực sản xuất, tiêu thụ ĐTDĐ nữa, hơn nữa Khoa Vương tiếp nhận điện tử Hoa Hạ, NEC đổ tiền, sau đó nhất định phải làm ra hàng loạt đại động tác, tăng giá trị của nhãn hiệu cũng cho Khoa Vương Cao Khoa sự hưởng dụng không ràng buộc, điều này quả thật sẽ làm cho Tạ Kiếm Nam cùng với kế hoạch NEC, điện tử Hoa Hạ đổ tiền vào nắm giữ Khoa Vương rất không cam lòng.
=============
Bất kể Khoa Vương hay là điện tử Hoa Hạ, Trương Khác cũng sẽ không coi nó là đối thủ cạnh tranh tương lai của Cẩm Hồ, nhưng lại không thể phủ nhận điện tử Hoa Hạ cùng với NEC có Bộ Thông tin làm chỗ dựa, Khoa Vương có điện tử Hoa Hạ đổ tiền vào quả thật có thể tạo cho Cẩm Hồ chút phiền phức.
Nghe Trần Tĩnh nói điện tử Hoa Hạ cùng Khoa Vương đều đang gây gây áp lực muốn họ bỏ quyền sử dụng nhãn hiệu của Khoa Vương, Trương Khác cau mày suy nghĩ một lát mới nói:
- Như vậy đi, tuy nói năm nay Bộ Thông tin sẽ không cấp giấy phép sản xuất ĐTDĐ đối với xí nghiệp nội tư, cũng không phải nói không thể trình báo, năm nay Khoa Vương Cao Khoa cứ đệ trình tài liệu đi, làm cho Khoa Vương Cao Khoa tại lĩnh vực sản xuất, tiêu thụ ĐTDĐ sở hữu quyền sử dụng nhãn hiệu Khoa Vương, tại nội bộ bộ Thông Tin coi là sự thực cam chịu, tôi sẽ nói một tiếng với phó bộ trưởng Dịch...
Trần Tĩnh gật đầu, ở trước mặt Hứa Tư, cô cũng không tiện lộ ra cảm tình mãnh liệt đối với Trương Khác.
Hàn huyên thêm một lúc, qua 10 giờ, tuy nói quán cafe, quán bar vẫn còn rất náo nhiệt, các cửa hàng đều lục tục kết thúc một ngày kinh doanh, trên đường còn có thanh niên nam nữ đang tản bộ, dòng người chen chúc khi vào đêm đã tiêu tán không gặp, thấy Trương Khác cùng Hứa Tư còn có Vãn Tình cũng không có ý muốn ra về, Trần Tĩnh thầm cảm thấy khó hiểu, cũng không nói thêm gì, liền cùng Tạ Tử Gia cáo từ ra về.
Khi đi Trần Tĩnh còn nhìn nữ nhân yêu mị tuyệt mỹ Hứa Tư thêm một lần, nghĩ thầm ban đêm Trương Khác chắc ở cùng với cô ta, trong lòng lại nổi lên tâm tình dị dạng.
Sau khi Trần Tĩnh cùng Tạ Tử Gia rời khỏi, Trương Khác cùng Vãn Tình, Hứa Tư cũng tính tiền ra về. Căn nhà của Hứa Tư nằm ở phía bắc ngõ, phía bắc ngõ chủ yếu tập trung dân cư, nhà bảo tàng cùng lữ xá, đường phố đều giữ lại dáng dấp của quan trạch thời Thanh Mạt.
Mở cửa viện, bên trong lại là phong cách nhà ở rất thích hợp với cuộc sống hiện đại, cảm giác giống như bước vào một thế giới khác.
Cả tiền đình là ao nước cạn, trong ao đặt vài tảng đá trắng, trôi mấy lá bèo, còn có mấy con cá vàng đang nằm im trong nước không nhúc nhích, hình như đang ngủ say dưới ánh đèn đường êm dịu. Ba người Trương Khác, Hứa Tư, Vãn Tình đi vào vẫn không làm chúng nó giật mình tỉnh giấc.
Góc tường trồng một bồn thúy trúc, cửa viện cùng phòng khách có bậc thang làm bằng đá cẩm thạch. Đi vào phòng khách, đều tắt hết đèn bên ngoài đi.
Ánh trăng từ ô cửa sổ hình vuông hắt vào, chiếu lên thảm trải dưới đất trong phòng khách, trông rất đẹp mắt.
Bật đèn trong phòng khách, Trương Khác thấy trong phòng chỗ nào trông cũng giống như thời gian rất lâu rồi chưa có người quét dọn, thử nhìn sang thư phòng, bàn học còn có một quyển sạch đang lật chưa đọc xong, y quay đầu hỏi Vãn Tình:
- Hôm qua chị và Hứa Tư ở nơi này?
- Đúng vậy, hai nữ nhân không có người thương yêu còn có chỗ nào có thể đi chứ?
Vãn Tình cố ý làm vẻ mặt vẻ mặt đau khổ oán than:
- Đi dạo phố đi chơi mệt mỏi, đương nhiên ở chỗ này thuận tiện nhất rồi.
Hứa Tư muốn đi vào trong, Trương Khác liền nắm lấy tay cô, cười nói:
- Chị còn nói ở đây rất lâu rồi không có người quét dọn, không thể ở được, chị đang lo lắng cái gì?
Hứa Tư đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Chị có lo lắng gì đâu? Chị có nói như vậy sao?
Trương Khác lúc đầu còn chưa ý thức được cái gì.
Hứa Tư cùng Vãn Tình lên lầu tắm trước, thấy họ còn muốn tách ra tắm, Trương Khác nói:
- Hai người là nữ nhân thì tắm chung đi, nữ nhân tắm tốn thời gian nhất đấy...
Hứa Tư, Vãn Tình cũng không cảm thấy hai nữ nhân cùng nhau tắm có cái gì, phòng tắm trên lầu hai cũng đủ rộng, nói thật chứ, bồn tắm đó ba người đồng thời ngồi vào cũng không biết cảm thấy chật. Hai người liền tiện tay kéo nhau lên lầu.
Trương Khác lại không thể mặt dày đi theo, y đến thư phòng mở máy vi tính lên, muốn dành chút thời gian xử lý một chút mail trong mấy ngày nay.
Căn phòng phía bắc thư phòng vốn là phòng khách, tương thông với hậu viện. Giữa thư phòng không có cửa, nhưng vì tăng cường không gian thông thấu, đã xây thêm nửa bức tường. Trên nửa bức tường khảm kính mờ thấu ánh sáng.
Trương Khác ở trong thư phòng xuyên thấu qua kính mờ nhìn một chút phía sau, cảm giác kỳ quái. Đi vòng qua phòng sinh hoạt nhìn mới biết, phòng khách đã bị Hứa Tư đổi thành phòng vẽ tranh rồi.
Trương Khác cuối cùng cũng hiểu Hứa Tư đang lo lắng cái gì: cả gian nhà chỉ có một phòng ngủ có giường.
Trương Khác hứng lên, rón ra rón rén bước lên cầu thang, nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, y khẽ vặn nắm cửa, cửa đã bị khóa trái từ bên trong. Tiếp theo chợt nghe thấy cửa bị vật gì đập vào từ bên trong, rồi truyền đến tiếng cười ha ha của Vãn Tình và Hứa Tư, hai nữ nhân đồng thời vào phòng tắm rồi, nhưng lại nhốt y ở bên ngoài.
Trương Khác đi xuống lầu, hơi khô miệng. Đồ trong tủ lạnh cũng không ít, y cầm một lọ nước khoáng đến ban công trên lầu hai, dự định ngồi trên ghế đợi Hứa Tư, Vãn Tình tắm xong đi ra. Nhưng Trương Khác không nghĩ đến Hứa Tư cùng Vãn Tình lại quên kéo lại rèm cửa giữa phòng tắm và lầu hai. Ngoài ban công có một hàng rào chắn bằng gỗ cao hai thước, không cần lo lắng tính kín đáo —— bọn họ không nghĩ đến Trương Khác sẽ bước lên ban công.
Nhìn thấy tất cả đôi người ngọc ngồi trong bồn tắm, Trương Khác thiếu chút nữa muốn lòi cả tròn mắt ra ngoài.
Tuy nói Vãn Tình cùng Hứa Tư đều đang ngâm mình trong nước, chỉ có từ vai trở lên mới lộ ra ngoài, nhưng làm cho người ta kích thích về cảm quan lại hoàn toàn khác. Lúc này Vãn Tình đang quay lưng qua, hình như là muốn Hứa Tư giúp cô kỳ lưng. Hứa Tư quỳ ở trong nước, lộ ra đôi gò bồng đảo to tròn.
Trương Khác cũng là quá nóng lòng, không chú ý tới chậu hoa dưới chân, muốn dựa sát vào cửa sổ thủy tinh để nhìn rõ hơn, y giẫm một chân lên chậu hoa, ai ngờ bị vấp ngã xuống đất, trán va vào bệ cửa sổ, ngoài đau đớn không thấy được động tĩnh trong phòng tắm nữa. Sau một lúc lâu, thấy Hứa Tư cùng Vãn Tình bọc khăn tắm vội vội vàng đi ra.
Trán bị rách toạc, Trương Khác đưa tay sờ lên, có vết máu, cảm giác đau rát, cẳng chân cũng đau, có lẽ bị mảnh vỡ chậu hoa làm rách chân rồi.
Trương Khác chột dạ không dám kêu khổ, Vãn Tình, Hứa Tư đưa y về phòng, xách hòm thuốc tới giúp y rửa vết thương, cũng may vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ đơn giản xử lý chút băng gạc cầm máu là được.
Trương Khác chột dạ, để Vãn Tình cùng Hứa Tư giúp y xử lý vết thương, không dám nói gì. Đợi xử lý vết thương xong, Vãn Tình thu dọn đồ, nghiêng đầu nhìn y:
- Sao không nói gì, bản thân cũng cảm thấy mất mặt rồi sao?
Trương Khác thầm than, đâu có thể nghĩ đến ai lại đặt chậu hoa dưới bệ cửa sổ, thực sự là một năm không may. Hứa Tư đứng ở một bên cười thầm.
Trương Khác giơ giơ cẳng chân trái cho Hứa Tư:
- Lát nữa làm sao em tắm?
- Một ngày không tắm chết ai?
Vãn Tình khẽ vỗ lên cẳng chân trái của Trương Khác một cái:
- Trên người em có bẩn có hôi, đối với hai chị cũng không có ảnh hưởng gì? Em cứ nghĩ làm sao ngày mai ra ngoài gặp người ta đi. À, nghe nói hồi trước em từ trong phòng Lý Hinh Dư đi ra cũng mặt mũi bầm dập, nghe nói tình huống còn thê thảm hơn lúc này, chắc không phải mưu đồ còn xấu xa hơn lần này đấy chứ?
Hứa Tư ngoảnh mặt đi cười, cô cười đến đỏ mặt. Sau đó Hứa Tư chạy xuống lầu lấy khăn chống thấm nước buộc vào cẳng chân Trương Khác để tránh vào nước:
- Như vậy thì không cần sợ thấm nước nữa rồi, cậu đừng gội đầu trước, đợi lát nữa chị giúp cậu tắm...
Nếu như chỉ có Vãn Tình hoặc là chỉ có Hứa Tư, Trương Khác cũng có thể mặt dày bảo họ tắm giúp mình, đáng tiếc hai nữ nhân ở cùng nhau, Trương Khác chỉ có thể ôm cẳng chân bị thương vào phòng tắm.
Tắm qua loa, tuy nói tắm không gội đầu không có gì đáng kể, nhưng cho dù đầu không bị thương, Trương Khác cũng sẽ không cự tuyệt Hứa Tư giúp y gội đầu —— đáng tiếc chỉ tắm có một mình.
Tắm xong, Vãn Tình cùng Hứa Tư muốn đuổi Trương Khác xuống dưới lầu. Trương Khác đưa chân cản không cho họ đóng cửa, tươi cười nói:
- Cùng nhau trò chuyện đi, vết thương hơi đau, cũng ngủ không được —— để em trải chăn nằm dưới đất, tốt nhất trải dày một chút, em sợ sàn nhà cứng quá.
Vãn Tình, Hứa Tư cũng đâu nhẫn tâm đuổi y xuống lầu, bèn giúp y trải chăn lên sàn nhà cạnh giường. Lúc đầu Trương Khác cũng thành thật, ngủ ở trên sàn nhà. Vãn Tình cùng Hứa Tư ngủ trên giường, tắt đèn rồi, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào, gian phòng giống như bị thấm trong nước trở nên trong suốt.
Trong nhất thời vẫn chưa buồn ngủ, ba người tùy ý trò chuyện, cũng nói đến Lý Hinh Dư. Vãn Tình hỏi Trương Khác:
- Em gạt Lý Hinh Dư trốn đi, SamSung không có ai đến tìm nó sao? Hay là họ cho rằng nỗi nhục của SamSung rồi không thể xóa nhòa, cũng cam chịu rồi?
- Sao nói là gạt được, đâu có ai hạn chế tự do của cổ.
Trương Khác thở dài một hơi:
- Hai chị không tin em sao?
- Em nói dối vụng về quá. Mà cảm thấy em có nói dối, cũng sẽ không nói dối vụng về như vậy. Lạ thật đấy.
Vãn Tình nghiêng người hẩy cánh tay Hứa Tư:
- Em tin tiểu tử này không?
- Em hả?
Hứa Tư nằm sát trên mép giường nhìn Trương Khác đang ôm đầu nằm trên sàn nhà, cô có cảm giác rất kỳ lạ. Khi đêm khuya người tĩnh sẽ nghĩ đến người này, nghĩ đến khắc cốt minh tâm, nhưng loại nhớ nhung này sẽ không dây dưa làm cho sinh hoạt và công việc không thể tiếp tục. Cô cũng không muốn khống chế y, không có ý nghĩ dây dưa bên cạnh y, cho dù nghe được mấy chuyện tình yêu của y. Cô cũng không có tâm lý đố kỵ mà nữ nhân nên có. Thực sự là khó hiểu.
Thấy được khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mắt thâm thúy trong suốt của y, cô có cảm giác trong suốt, giống như cuộc đời trở nên tươi đẹp. Cái này tới cùng có thể coi là loại tình cảm nào?
Nói cảm tình nhạt sao, hai ba ngày một cuộc điện thoại như cũng đã đủ. Nhưng khi đêm khuya người tĩnh, ngoại trừ người này không ai có thể đi vào trong lòng mình. Nói cảm tình sâu đậm sao, một cuộc điện thoại nói giọng nhẹ nhàng cũng coi như đủ an ủi, lại không có tình yêu nam nữ tầm thường dây dưa không ngớt, thấy Vãn Tình đang lấy cánh tay hẩy mình, Hứa Tư thản nhiên cười:
- Em mặc kệ tiểu tử này nói dối hay không!