Quan Lộ Thương Đồ

Chương 491




- Kỳ thực chúng tôi đã có phương án kỹ thuật hoàn chỉnh chip giải mã đời 2, trước kia chúng tôi cung cấp cho TI phương án này để họ phân chia thị trường chip giải mã với C-Cube.

Trương Khác không giấu diếm gì:

- Trước đó, chúng tôi đã tìm hiểu thành quả và nỗ lực của ESS, sau khi Cẩm Hồ mua ESS rồi, vẫn tiếp tục công tác trước đó, mau chóng nghiên cứu phát triển chip giải mã đời 3 độc lâp...

Thành Kiến Chương cực lực tiêu hóa tin tức Trương Khác đưa ra, có một điểm làm người ta khó lý giải:

- Chẳng lẽ TI, C-Cube liên hiệp khai phát chip giải mã đời ba không có lợi ích của Cẩm Hồ?

- Có chứ?

- Vậy họ không có điều kiện hạn chế Cẩm Hồ sao? Đặt biệt biết rõ một khi Cẩm Hồ mua ESS hoàn toàn có khả năng độc lập phát triển chip giải mã đời ba, họ không hạn chế Cẩm Hồ mua ESS hay chuyển nhượng kỹ thuật cho bên thứ ba? Nếu các vị đã có cùng lợi ích, thì sẽ không thể chấp nhận một trong các bên tại lợi ích chung còn mưu cầu thêm lợi ích khác? Trừ khi hợp đồng cơ sở hở...

Công ty lớn như TI, C-Cube có thể ký một hợp đồng có sơ hở sao?

- Hợp đồng tất nhiên không có sơ hở.

Trương Khác cố trình bày tường tận hết mức có thể:

- Căn cứ vào hiệp nghị của chúng tôi, hạn chế Cẩm Hồ chuyển nhượng kỹ thuật cho bên thứ ba cùng tự khai phát sản phẩm liên quan, đương nhiên hạn chế này chỉ liên quan lĩnh vực chip giải mã đầu đĩa Siêu cấp VCD.

Ti, C-Cube có phải ngốc đâu, cho dù Trần Tín Sinh có muốn thiên vị Cẩm Hồ cũng không được, vì hợp đồng cuối cùng phải do tổng bộ TI xác nhận mới có hiệu lực.

Thành Hán Chương gần như nắm được ngay suy nghĩ của Trương Khác, vọt miệng hỏi:

- Vậy vì sao Cẩm Hồ muốn độc lập sở hữu chip giải mã đời ba?

- Hiệp nghị của ba bên không hạn chế Cẩm Hồ dựa cơ sở này phát triển chip giải mã cao hơn, hoặc dùng vào sản phẩm điện tử khác...

Trương Khác bình tĩnh trình bày:

- Dù từ góc độ tích lũy kỹ thuật mà nói, Ái Đạt cũng cẩm sở hữu kỹ thuật chip giải mã đời ba hoàn chỉnh.

Thành Hán Chương, Tiêu Tấn Thành im lặng một lúc, cuối cùng Tiêu Tấn Thanh nói:

- Thành công của Ái Đạt đúng là không phải may mắn, có Cẩm Hồ làm chỗ dựa, tôi tin Ái Đạt sẽ giữ được ưu thế kỹ thuật trong thời gian dài...

Hai người bọn họ không có nhiều lựa chọn, lối thoát tốt nhất bọn họ nghĩ ra được là bán ESS, nếu không chỉ còn cách tuyên bố phá sản đóng cửa, một năm nghiên cứu biến thành vô giá trị, với tình hình hiện giờ thành quả kỹ thuật này ngoại trừ Cẩm Hồ ra thì không có mấy giá trị với nơi nào khác.

Quan trọng là Cẩm Hồ trả giá bao nhiêu...

Đương nhiên hai bên không thể quá vội vàng thảo luận vấn đề này, tới cuối Trương Khác nói:

- Mấy ngày này Hải Châu tương đối náo nhiệt hơn mọi khi, để Cẩm Hồ khoản đãi hai vị để thể hiện thịnh tình chủ nhà, đồng thời để hai vị hiểu sâu hơn về Cẩm Hồ...

Khi bọn họ kết thúc cuộc hội đàm thì Bát Cẩm Trân chỉ còn lại mỗi bọn họ là khách, phục vụ đã nghỉ hết rồi.

Trương Khác thấy Lưu Phân đứng đợi ở đại sảnh mới ý thức được đã muộn lắm rồi, áy náy chắp tay xin lỗi:

- Không cần đuổi, chúng tôi đi ngay đây... Không biết muộn thế này rồi, dì phải nhắc một chút chứ, cháu tới quán bar nói chuyện cũng được.

Lưu Phân đùa:

- Chúng tôi có ai có gan nhắc nhở Khác thiếu gia chú ý thời gian chứ?

- Dì nói thế là mắng cháu rồi.

Trương Khác xưng hô rất thân thiết, liếc thấy Trần Phi Dung môi hơi dùng sức mím lại, chắc vẫn nhịn cười, chuyện đó đáng cười vậy sao? Trương Khác hơi buồn bực, vốn định nói chuyện với cô một lúc mới về nhưng lại thôi.

Trở về Tân Vẩm Viên đã không còn mấy ngôi nhà sáng đèn nữa, cả nhà Tạ Vãn Tình cũng tắt đèn rồi.

Tường bao là do hàng rào sắt và cây leo chằng chịt bám vào tạo thành, mùa đông lá cây thưa thớt, có ánh sáng mờ mờ hắt ra, chắc là phòng khách bật đèn, Trương Khác lấy làm lạ: Lúc này trong nhà làm gì có ai?

Trương Khác đẩy cửa đi vào, thấy Tạ Vãn Tình nằm cuộn mình trên ghế sô pha, tay ôm trước ngực, khuôn mặt mỹ nhân trong giấc mộng, càng có mị lực khác biệt.

Phòng khách tuy có bật điều hòa, nhưng không gian quá lớn, không đủ ấm, nhìn Tạ Vãn Tình nằm cuộn tròn như thế, Trương Khác sờ tay cô, hơi lạnh, lắc đầu chạy lên lầu mang chăn tới đắp cho cô rồi mới vào nhà bếp mở tủ lạnh ra xem có gì ăn không.

Trương Khác đúng là hơi đói, chỉ vì ngại không nhờ Trần Kỳ chuẩn bị đồ ăn khuya, pha cà phê thêm đường và sữa, vậy là không sợ đêm đói tới không ngủ được rồi.

Nhìn thân hình mê người của Tạ Vãn Tình trên ghế sô pha, ngửi mùi cà phê thơm lừng, bốn bề tĩnh lặc, một đêm như thế này thực sự không tệ.

Trương Khác cầm cốc cà phê đi ra phòng khách, vừa đặt cốc cà phê xuống bàn ngồi xuống góc ghế sô pha thì Tạ Vãn Tình tỉnh lại, ôm lấy Trương Khác từ đằng sau, gác đầu lên vai y, bầu vú săn chắc cọ sát lên lưng y, mùi hương trên người cô át cả mùi thơm của cà phê, Tạ Vãn Tình ghé môi hồng ướt át sát tai y thì thầm những lời đầy khao khát:

- Chỉ Đồng hôm nay ngủ cung hai nha đầu nhà Lý Minh Du... Chị đợi em tới tận bây giờ...

o0o~~

- Á....

Tạ Vãn Tình chạm vào hạ thể dựng đứng của Trương Khác liền tỉnh lại, cười khẽ nắm lấy nó vuốt nhè nhẹ:

- Mấy giờ rồi?

Trương Khác cầm đồng hồ đặt ở đầu giường lên xem:

- Mới tám giờ, trước chín giờ tới trường thi là được.

Cuộc sống của y thật là thư thái, như đám Đường Thanh trước 6h45 đã phải tới trường ôn tập sáng rồi.

Trương Khác quay sang bắt gặp ánh mắt phơi phới xuân tình của Tạ Vãn Tình, không nói một lời, trở mình đè lên người cô, tham lam hôn cánh môi đỏ, rồi trượt dần xuống, vùi đầu vào giữa hai chân của cô, chiếc lưỡi ma quái thành thạo đường đi lối về, khích thích điểm nhạy cảm nhất cơ thể Tạ Vãn Tình.

Tạ Vãn Tình người run rẩy, hơi thở gấp gáp, tay vò tóc Trương Khác, đùi kẹp lại như muốn mãi mãi giam giữ nam nhân này chỗ đó, nhưng lý trí chưa mất hết, chỉ dám hưởng thụ chốc lát, đẩy người Trương Khác ra:

- Hứa Tư nói 8 giờ 30 sẽ tới, đừng nhịch nữa...

Trương Khác cắn dái tai Tạ Vãn Tình, nói nhỏ:

- Tập thể dục buổi sáng 15 phút là đủ rồi...

- Hứ, em thật tham lam...

Tạ Vãn Tình cong hai chân lên, đưa tay nắm lấy con quái vật gân guốc của Trương Khác, dẫn dắt nó tiến vào cơ thể chật chội ẩm ướt của cô, cảm giác hạ thân lấp kín, căng chặt đó làm cô lịm đi trong khoái lạc, đột nhiên ý thức được gì đó, giữ lấy Trương Khác, không cho y cử động:

- Lúc này không cho em nghĩ tới con yêu tinh Hứa Tư đâu đấu.

- Á.

Trương Khác nhìn đôi mắt mê ly của Tạ Vãn Tình, vốn y đâu nghĩ gì, lúc này nghĩ được gì mới là quái, đột nhiên nghe Tạ Vãn Tình nói thế, kích thích dữ dội, hất chăn ra, đôi chân trắng muốt lộ ra giữa ánh sáng mặt trời, giữa mép thịt hồng hồng, giọt châu lóng lánh nhỏ xuống, Trương Khác như con ngựa thoát giây cương, tiến vào cơ thể Tạ Vãn Tình một cách điên cuồng mạnh mẽ, Tạ Vãn Tình không rú lên tiếng kêu dài đầy nhục dục...

Hai tấm thân lại lần nữa quấn vào nhau không còn màng giờ giấc gì nữa.

Bị kích thích như thế, Trương Khác rất nhanh trở nên vô dụng khoái cảm dồn dập tràn tới, y nhắm mắt lại kêu một tiếng khoan khái, hạ thể tê đi không kìm chế được nữa, không ngờ Tạ Vãn Tình còn thất trận sớm hơn, Trương Khác cảm thấy dòng nước ấm ào ào tuôn ra, cũng đồng thời xối xả tuôn dịch thể vào cơ thể Tạ Vãn Tình.

Kiệt sức nằm xuống, ôn nhu vuốt ve cơ thể còn nóng hổi của Tạ Vãn Tình, Trương Khác hỏi:

- Hôm nay sao chị lợi hại thế, hơn 40 cái đấy..

- Đáng ghét, còn tâm tư mà đếm cái đó à?

Tạ Vãn Tình lườm y, cao trào vừa qua, dư âm vẫn còn, ánh mắt cô cực kỳ say lòng người:

- Hôm qua em quá hung, sáng cơ thể tất nhiên là mẫn cảm...

Tuyệt đối không chịu thừa nhận có nguyên nhân khác.

Mặc dù người mềm nhũn, Tạ Vãn Tình vẫn phải ngồi dậy trở về nhà, cho dù Hứa Tư không tới, giúp việc nhà cô lát nữa cũng tới dọn dẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.