Quan Lộ Thương Đồ

Chương 397




Trương Tri Hành ngồi xuống xem, hơn một trăm trang, hỏi:

- Con thu thập nhiều tư liệu về Khổng Phủ Yến như thế làm gì?

- Bọn họ là Tiêu Vương đầu tiên, Ái Đạt là Tiêu Vương thứ hai, thành bại được mất của họ sao con chẳng quan tâm? Bản tư liệu tỉ mỉ này nếu đem ra bán cũng phải được 10 -20 vạn đấy.

Trương Khác nghiêm túc nói:

- Ngay sau khi Ái Đạt đoạt được Tiêu Vương, con vẫn sai phòng thị trường giám sát tình trạng vận hành kinh doanh của họ.

Trương Tri Hành không nói thêm nữa, bảo Trương Khác đi ngủ, ông ở lại xem tài liệu.

Trương Khác ngủ tới lúc trời tờ mờ sáng dậy uống nước, thấy đèn thư phòng vẫn bật, đi tới, cha đang ngồi trước cửa sổ suy nghĩ gì đó.

- Ba chưa ngủ à, tài liệu xem xong chưa ạ?

- À, xem xong rồi, chưa bao giờ thấy tài liệu nào tỉ mỉ như thế, con tốn công không ít nhỉ.

Trương Tri Hành cảm khái, thành công của con ông chẳng phải ngẫu nhiên, đúng như câu nói thành công nhờ 1% là thiên tài may mắn còn lại 99% là sức lao động:

- Xem xong không ngủ được, muốn gọi con dậy nói chuyện, nhưng thấy con ngủ say nên không nỡ gọi. Con xem xí nghiệp rượu Tân Vu có thể mô phỏng Khổng Phủ Yến không?

Nếu lịch sử không thay đổi, nhà máy rượu Tần Trì Sơn Đông mô phỏng Khổng Phủ Yến đoạt được Tiêu Vương, cũng có thành công lớn được cả nước chú ý, mô hình này có thể phục chế với bất kỳ một xí nghiệp rượu nào, đương nhiên có chút khác biệt nho nhỏ.

Trương Khác trầm ngâm:

- Qua hai lần Tiêu Vương đều đạt thành công lớn, cuộc cạnh tranh Tiêu Vương năm nay sẽ vô cùng khốc liệt, năm ngoái Ái Đạt bỏ gần 8000 vạn ra chiếm được Tiêu Vương còn là lời lớn, Tiêu Vương năm nay con đoán không thể thấp hơn 200 triệu, nếu chỉ đơn giản là phục chế mô hình của Khổng Phủ Yến thì không dễ thành công đâu..

- Đúng vậy, ba cũng đang nghĩ cái này, Tiêu Vương không tranh được rồi, chắc Tiêu Vương năm nay là cuộc tranh giành giữa các doanh nghiệp điện tử, Ái Đạt có tranh không?

- Nếu có khả năng nhất định sẽ tranh, còn không thì thôi, chính sách thị trường của Ái Đạt rất linh hoạt. Nhìn tình hình thị trường năm qua của Khổng Phủ Yến thì Tiêu Vương cũng không phải là vạn linh đan, Khổng Phủ Yến đối diện với thị trường đột ngột bùng nổ không có kinh nghiệm xử lý, sản lượng không theo kịp, chỉ đành mua các nhà máy rượu nhỏ, làm quản lý hỗn loạn, chỉ sản xuất được các loại rượu trung và thấp, hào quang Tiêu Vương tan đi, chất lượng không đủ đáp ứng, thị trường thu hẹp là điều tất nhiên... Ái Đạt tiếp thu giáo huấn của họ, trọng tâm năm nay kỳ thực không đặt vào marketing thị trường, cho dù không tranh Tiêu Vương cũng sẽ không lụi bại.

- Nói từ góc độ chính phủ mà nói, chắc chắn là thành công cực lớn, Khổng Phủ Yên chỉ riêng năm 95 nộp thuế gần 400 triệu, cho dù năm năm có sụt giảm, cũng thu lợi thuế chừng 200 triệu... Nếu tài chính Tân Vu có thêm số tiền đó, sẽ làm được rất nhiều việc.

Nói tới đây Trương Tri Hành không khỏi hâm mộ:

- Dù sao cũng có cống hiến lớn cho địa phương.

Ái Đạt được hưởng đủ các loại ưu đãi thuế và chính sách, dù năm nay kiếm được lợi nhuận hơn một tỷ từ thị trường, nhưng cống hiến cho tài chính địa phương kém Khổng Phú Yến rất nhiều.

Trương khác thấy cha cau mày lại, hỏi:

- Ba có tính toán gì.

- Ba nghĩ rồi, thành phố để ba chủ quản công tác cải cách là xem trọng thành tích của Cty cổ phần Hải Châu, nhưng kinh nghiệm ở Hải Châu hoàn toàn không phù hợp với tình hình ở Tân Vu, mà ở đây ba không có hậu thuẫn đủ mạnh, chỉ có thể một mình phấn đấu. Muốn cải cách quy mô lớn là không thể, quá trình cải cách đầy xung đột lợi ích, sẽ thành chướng ngại với giai tầng được lợi kia. Mà bí thư Giang, thị trưởng Lưu đều không đủ quyết tâm, một mình ba chẳng làm được mấy việc.

Trương Tri Hành nhận thức rất rõ tình cảnh của mình ở Hải Châu, những sự kiện vừa qua giúp ông có thể đứng vững chân ở Hải Châu, không có nghĩa là có thể đụng chạm vào lợi ích của của ai đó, hoặc giai tầng nào đó.

Trương Khác nghe cha có suy tính này trong lòng thở thảo, y sợ cha mình cố chấp đi đấu tranh với giai tầng lợi ích đó, nhưng bất kể cha quyết định ra sao, y là con sẽ toàn lực giúp đỡ.

Trương Tri Hành tiếp tục nói:

- So với tham gia vào phân tranh thành phố, chẳng bằng nâng đỡ thật tốt một hai xí nghiệp, kéo kinh tế Tân Vu lên... Ba nghĩ, nếu ba tự nguyện đem quyền lực của mình hạn chế trong một hai xí nghiệp, lực cản sẽ ít đi nhiều, có thể làm được nhiều việc thực tế hơn. Trong địa phận Tân Vu, điều kiện phát triển kinh tế quy mô lớn là không có, nhưng điều kiện tự nhiên rất tốt, nếu không muốn phá hỏng thiên nhiên để lại cho đời sau, những nghành công nghiệp hao năng lượng không thích hợp ở Tân Vu. Nhà máy rượu Tân Vu là lựa chọn phù hợp, nhưng chỉ sản xuất loại rượu trung và thấp, tiêu thụ giới hạn ở vùng lân cận, giờ có tư liệu này, suy tính trong lòng ba đã dần hoàn thiện, có lẽ ba có thể tìm ra con đường đột phá cho kinh tế Tân Vu...

Hiện chuyện thu hút nhất ở Tân Vu là điều tra đê bao và tập đoàn Long Hoa, chuyện này chắc chắn liên quan tới rất nhiều phương diện ở Tân Vu, cứ giao cho Giang Thượng Nguyên và Lư Tước làm là hơn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Khác cũng hi vọng cha có thể tạm thời né tránh mâu thuẫn chủ yếu ở Tân Vu, dùng con đường khác làm nên thành tích thực sự, sức người có hạn không nên để tiêu hao trong đấu tranh vô cùng vô tận. Nghe ba có cân nhắc này, Trương Khác tất nhiên hết sức ủng hộ.

Thu nhập tài chính của Tân Vu một năm chưa tới 600 triệu, nếu trong thời gian ngăn có thể nâng đỡ một hai xí nghiệp có khả năng nộp thuế trên 100 triệu sẽ là thành tích chói lọi, Trương khác nói:

- Chuyện kinh doanh tuyển người, dùng người là quan trọng nhất, giai đoạn hiện nay muốn kinh doanh không bị thành phố quấy nhiễu, ba đành ra mực trực tiếp, con không thể đầu tư vào Tân Vu, nhưng có thể bày mưu tính kế cho ba, làm ra thành tích, ba phải giữ chắc lấy không nhường cho người khác.

Thầm nghĩ:" Nếu trong hai ba năm có thể giúp Tân Vu lập nên một hai xí nghiệp đầu đàn nộp thuế trên trăm triệu, chắc có thể đưa ba vứng vàng lên ghế thị trưởng."

Trương Tri Hành gật đầu:

- Được, vậy trước tiên con giúp ba thu thập tài liệu mấy nhà máy rượu quốc doanh toàn quốc, tiếp xúc với người phụ trách của họ, ba nghĩ phương án tổng thế, có thời gian con xem giúp ba..

Hai cha con ngồi trong thư phòng nói chuyện rất lâu, nghe thấy tiếng xe ô tô trước nhà, đẩy cửa sổ ra thấy chiếc xe Jetta của Địch Đan Thanh, cô ta và Vệ Lan đang từ trong xe chui ra.

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ hơn khe ngực trắng muốt như ngọc của Địch Đan Thanh, Trương Khác nghĩ thế này không biết mình còn cầm cự nổi bao lâu, vẫy tay gọi:

- Sao đến sớm thế?

Mặt trời đằng xa mới nhô ra một nửa, nhìn chiếc đồng hồ treo tường còn chưa tới 6 giờ 30, Đường Thanh và Trần Phi Dung đều chưa dậy.

Mẹ Vệ Lan ra khỏi xe, ngẩng đầu lên nói:

- Tới làm bữa sáng, sợ đến muộn làm lỡ thời gian, tôi có mua một vài thư, không biết có hợp ý mọi người không?

Ăn sáng xong, mọi người lên xe tới Thiên Vân Sơn.

Toàn bộ tỉnh Đông Hải là bình nguyên đồi nùi gập ghềnh, ngay thượng du Tiểu Giang cũng chảy qua ngọn núi đồi thấp liên miên, ở đây núi cao hơn 500 mét so với mực nước biển rất hiếm có. Ở trung bộ tỉnh có Thiên Vân Sơn đột nhiên cao vút lên hình thành hình bán nguyệt chọc thẳng tới mây xanh, khiến Tiểu Giang đi qua địa phận Tân Vu phải lượn vòng.

Khí hậu dễ chịu đông ấm hè mát của Tân Vu là được hưởng lợi từ thành phố nằm sau lưng Thiên Vân Sơn, đây cũng là thắng cảnh du lịch hiếm có trong tỉnh, nhưng chưa được quy hoạch và khai thác rốt, lại hạn chế bởi điều kiện giao thông, nên chưa thành khu phong cảnh hạng một.

Trương Khác tới Thiên Vân Sơn du ngoạn vài lần, nên chẳng xa lạ gì, đương nhiên không thể quen thuộc bằng người bạn địa như nhóm Địch Đan Thanh.

Nghe Địch Đan Thanh giới thiệu, lịch sử làm rượu của Tân Vu có từ thời Tây Hán hơn 2000 năm trước, trên Thiên Tân Sơn còn đào được hai di tích xưởng làm rượu từ thời Tây Hán, hiện là một điểm du lịch của Thiên Vân Sơn, xưởng rượu lâu đời nhất của Tân Vu còn có thể truy cứu tới thời vua Hàm Phong nhà Thanh, nhà máy rượu Thiên Vân Trì thậm chí còn giữ được di dích từ thời đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.