Không ngờ một ngôi nhà bề ngoài cổ xưa bên trong bố trí cầu kỳ như thế, Hứa Duy tấm tắc khen:
- Người sống trong căn nhà này, phải rất biết hưởng thụ cuộc sống. Chị, chị đoán xem chủ nhân ngôi nhà này là người thế nào, nhất định rất nho nhã phải không?
Hứa Tư chỉ cười, đây là niềm vui bất ngờ Trương Khác tặng cho cô.
Vừa rồi khi mới lên lầu Trương Khác len lén nhét chìa khóa vào trong tay Hứa Tư, cô vốn không muốn nhận, chẳng may để Hứa Duy và Trần Phi Dung nhìn thấy thì quá lộ liễu, nhưng không kìm nổi yêu thích với căn nhà này, nên vẫn nắm lấy trong tay.
Tuy căn nhà này đa phần thiết kế do nhà thiết kế làm, nhưng có thể nhìn ra Trương Khác bỏ ra bao nhiêu tâm tư, có điều trong lòng Hứa Tư có chút tiếc nuối, nơi này đẹp thì đẹp thật, chỉ là không vào ở được.
Trương Khác rủ mọi người:
- Trong này có gì đẹp đâu, chúng ta ra sân ngồi đi..
Bên ngoài sân phơi còn có một cái ghế gỗ dài được khảm vào tường, ngẩng đầu lên qua tán lá có thể thấy trăng sáng trên trời.
Hứa Duy và Trần Phi Dung hoàn toàn bị căn nhà đông tây kết hợp này thu hút, chỉ muốn xem thật kỹ, tận tay sờ từng chỗ một, đâu rảnh cùng Trương Khác và Hứa Tư ra ngoài sân đón gió hóng trăng, tiếp tục xuống lầu thăm quan.
- Chị có hài lòng không?
Trương Khắc khẽ nắm bàn tay Hứa Tư hỏi:
Hứa Tư gật đầu:
- Kinh ngạc, nhìn bên ngoài thì không thay đổi gì, bên trong hoàn toàn không nhận ra nữa...
- Em thì có nhắm mắt cũng nhớ như in đêm hôm đó.
Hứa Tư lườm Trương Khác một cái:
- Ai nói với cậu chuyện đó?... Sao bỏ thời gian làm việc này, tốn nhiều công sức lắm phải không?
- Cũng chẳng đặc biệt bỏ thêm thời gian, chỉ cần nhắm mắt lại, mơ ước xem có thể cùng chị nắm tay tâm tình ở chỗ thế nào, xem căn nhà chúng ta sống phải ra sao, mọi thứ cứ tự nhiên hiện ra trong đầu... Chi tiết đã có nhà thiết kế chuyên nghiệp giúp xử lý rồi.
Hứa Tư chăm chú nhìn đôi mắt không chút che giấu thâm tình của Trương Khác, nam nhân thế này dù chỉ chia sẻ một phần, cô cũng không cảm thấy nuối tiếc gì nữa.
- Thật mong được ngủ một đêm ở đây.
Hứa Duy đẩy cửa ra sân, cảm khái nói:
- Chưa bao giờ thấy một ngôi nhà đẹp như vậy.
- Có thể mà.
Trương Khác kịp thời buông tay Hứa Tư ra, nói rất tự nhiên:
- Kỳ thực đây là nhà của công ty, vốn chuẩn bị cho chị Vãn Tình và Chỉ Đồng, chị Vãn Tình hiện giờ ở Tân Cẩm Viên rồi, nơi này không có người ở nữa. Chị muốn ở cũng được, có điều ở xong phải khôi phục nguyên dạng, sau này còn đem đi bán.
Hứa Tư mỉm cười, nhìn mặt Trương Khác tuyệt đối không thể nhìn ra y đang nói dối, nếu không có cái cớ che dấu, cô thi thoảng muốn vào đây ở một lần cũng không thể.
- Hả, đây là nhà của công ty cậu?
Hứa Duy theo bản năng quay đầu lại, không thấy Trần Phi Dung theo, nói:
- Lúc ăn cơm cậu làm ra vẻ không liên quan gì, tên tiểu tử cậu phong lưu quá đấy, không phải là cũng có ý đồ với cả Phi Dung đấy chứ?
- Sao lại bảo là "cũng"?
Trương Khác làm bộ mặt đau khổ:
- Chẳng qua không muốn mọi người nghĩ nhiều nên mới không nói ra, lại còn rất nhiều việc liên quan tới chính sách, nói ra chị cũng không hiểu.
- Có gì mà không hiểu? Thành phố luôn muốn giải tỏa nơi này, công ty cậu lại lén lút mua nhà ở đây, đương nhiên không thể để người khác biết. Tôi chỉ thấy lạ, sao cậu lại ngầm đối đầu với chính phủ thành phố.
Trương Khác búng tay, chỉ Hứa Duy:
- Quả nhiên thông minh, còn vì sao, sau khi xem xong căn nhà này chị có nghĩ ra không?
- Nơi này nếu giải tỏa thì thật đáng tiếc, những tòa nhà cao tầng kia rồi sẽ tới một ngày nhìn chán, hơn nữa sống trong đó vĩnh viễn không cảm thụ được sinh thú của đình viện, chẳng lẽ vì thế mà công ty cậu làm trái chính sách thành phố?
Hứa Duy lắc đầu, tỏ ý không tin.
Trương Khác không giải thích, y được sống lại một lần, chuyện lợi ích không còn quá bận tâm nữa, đôi khi có thể giữ lại một số thứ tươi đẹp không thể phục chế càng quan trọng hơn. Tâm cảnh này chẳng thể giải thích với người khác.
Trương Khác nói lảng đi:
- Chị có muốn ở lại vài đêm cảm thụ thử không? Nếu muốn em bảo với thầy Hứa đề chìa khóa của thầy ấy cho chị.
- Đương nhiên muốn rồi.
Hứa Tư hào hứng đáp, song lại tỏ ra lo lắng:
- Nhưng có rắc rồi gì không? Nếu rắc rối thì thôi vậy.
- Chị Hứa Tư là nhân viên cao cấp của công ty mà, chị ấy có quyền lợi ở đây.
Trương Khác giang tay nói:
- Chị Vãn Tình không ở nửa, đương nhiên phải để nhân viên công ty hưởng thụ.
Hứa Duy không nghĩ nhiều, Tạ Vãn Tình quanh năm công tác ở Hải Châu, người ta là nhà quyền quý, chuẩn bị thêm một nơi ở cũng chẳng có gì là lạ, trong mắt cô chỉ có Tạ Vãn Tình mới đòi hỏi cao như thế.
Hứa Duy cao hứng chạy xuống lầu, hô to:
- Phi Dung, Phi Dung, đêm nay chúng ta có thể ở đây.
Nhìn em gái phấn khởi chạy đi, Hứa Tư nói:
- Cám ơn cậu, nếu không được ở lại đây một lần đã về Hong Kong, tôi sẽ rất nuối tiếc.
- Có trời làm chứng, em muốn cùng chị ở đây tới nhường nào.
Trương Khác nói đầy cam chịu, nhân lúc Hứa Duy không có mặt, khẽ hôn lên môi Hứa Tư.
Đêm có thể ở lại đây, bây giờ không cần tham quan thêm nữa.
Trương Khác cùng ba cô gái quay về tụ họp với mọi người, trạch viện phía trước cải tạo cũng khá đặc sắc, nhưng lại làm Trần Kỳ do dự, nếu ông ta chọn trạch viện làm quán ăn cũng sẽ cải tạo như thế, chỉ lo là ở trong một quán ăn quy cách cao như thế, mình không phát huy được trình độ cho xứng tầm.
Trương Khác biết lo lắng của ông ta:
- Khi cháu tới Bắc Kinh, thấy người ta muốn được ở cho thoải mái, muốn ăn cho thoải mái, không phải ở trong tòa nhà cao chọc trời, mà tìm đến những tứ hợp viện trong các con ngõ hẹp, người tây rất thích tới những nơi đó. Thức ăn chẳng phải cao cấp, nhưng mỗi quán ăn lại có món đặc biệt, tới đó ăn đều phải đặt chỗ trước cả ngày, ở Hải Châu còn chưa có quán ăn đặc sắc như thế, cháu thấy có thể làm một cái.
Đây là lần đầu tiên trong tối nay Trương Khác có một lời khẳng định chắc chắn.
Chu Phục cũng tán đồng:
- Nếu muốn mở tiệc, bày vẽ một chút người ta mới chọn nhà hàng Tây Thành, còn hai ba người bạn tụ tập liên hoan nhỏ với nhau, tới đó làm gì? Tôi thấy ở đây được đấy.
Trần Kỳ nhìn trạch viện, trong lòng cũng rất muốn mở quán ăn nơi đây, nghĩ nơi này nếu giải tỏa đúng là phí của trời.
Lưu Phân có lo lắng khác:
- Trạch viện cải tạo thế này hẳn phải đầu tư vào không ít, tiền thuê chắc không thể ít được.
- Chắc là sẽ không cao lắm đâu hả thầy?
Trương Khác dùng câu nghi vấn ám thị cho Hứa Hồng Bá.
- Cao sao được, cao thì ai thèm thuê?
Hứa Hồng Bá tiếp lời:
- Cái tên đầu tư vào nơi này nói thời gian đầu muốn bồi dưỡng thị trưởng, nói hay ho thế thôi, chứ tôi nói là đặt bẫy, đợi quán ăn thịnh vượng, thì tiền thuê không còn rẻ như vậy nữa đâu...
Mọi người nghe thấy thế đều nghĩ nơi này không giải tỏa nữa, nếu người ta không nắm chắc đã chẳng bỏ công sức cải tạo nơi này, thành phố đúng là không thay đổi kế hoạch, nhưng chỉ mắt thấy mới tin, nhìn tòa trạch viện hao tiền tốn của này, mọi người tăng thêm lòng tin không ít.
Trần Kỳ không còn do dự nữa, nói:
- Được, cứ chọn nơi này đi, khi nào thầy Hứa giúp chúng tôi hẹn người kia được?
- Đối với những người nghèo như chúng ta mà nói, đây là chuyện lớn bằng trời, chứ với người ta thì chẳng thèm ra mặt vì chuyện vặt vãnh này. Tôi giúp anh hỏi thử, nói không chừng người ta bảo anh liên hệ thẳng với công ty xây dựng...
Hứa Hồng Bá trình độ nói dối cũng chẳng kém cạnh ai:
- Cái công ty đó chính là của đứa con thứ hai nhà Tiết Quốc Hoa hay tới chỗ tôi đánh cờ ấy.