Quan Lộ Thương Đồ

Chương 265




Chip giải mã mà Ái Đạt cần sẽ mua một nửa của TI, một nửa của C-Cube, vì dùng kỹ thuật của hai nhà sẽ phải đầu tư thêm kỹ thuật, cả hai công ty đều sẵn lòng mở cửa một số kỹ thuật ngoại vi giúp đỡ Ái Đạt. Còn Ái Đạt mua chip giải mã của C-Cube sẽ gạt đạt lý của C-Cube ở Hong Kong qua một bên.

Còn về cơ sở hợp tác giữa TI và Phillips không trách rời kỹ thuật của Ái Đạt, nhưng Trương Á Bình ngàn vạn lần không ngờ, Ái Đạt và TI lúc này đã mật mưu thay thế Phillips.

Lập công ty liên doanh với TI mà nói chỉ là đem kỹ thuật đọc ghi đĩa quang sắp đào thải ra cho công ty liên doanh khai thác phát triển, hơn nữa phương hướng nghiên cứu khác của công ty liên doanh là khai thác ứng dụng của chip giải mã TI trong máy hoàn chỉnh, mau chóng ứng dụng trên thị trường.

Tổng bộ TI nhanh chóng trả lời, cấp quyền Trần Tín Sinh hợp tác với Ái Đạt, tuyên bố với bên ngoài mỗi bên đầu từ một triệu USD tiến hành lập công ty nghiên cữu kỹ thuật đầu đĩa, mỗi bên chiếm 50% cổ phần.

Trương Á Bình cũng rất muốn Phillips được tham gia vào công ty liên doanh, hắn đầu ngờ dụng tâm độc ác treo đầu dê bán thịt cho của công ty liên doanh, Trương Khác sao có thể cho Phillips tham dự vào.

Thời đầu đĩa VCD không còn lâu nữa, cho dù trong thời gian này có đưa ra được mắt đọc hợp cách cũng không thể cạnh tranh được với Phillips, quan trọng nhất là để giảm giá thành đầu đĩa sau này, để Ái Đại có thể trụ lâu hơn trong thị trường đầu đĩa.

Thứ đến là Trương Khác muốn lợi dụng công ty liên doanh này theo sát thời đại DVD của TI, chiếm lấy một chỗ, để Ái Đạt có động lực mạnh mẽ liên tục phát triển.

Trương Khác không hề có ý cạnh tranh với mắt đọc của Phillips, rất hiểu tâm thái của Trương Á Bình, cuối cùng hình thành hiệp nghị trung hòa, Phillips mở cửa kỹ thuật ngoại tầng mắt đọc cho công ty liên doanh, song công ty liên doanh chỉ có thể nghiên cứu phát triển bán máy ra ngoài dựa vào chip giải mã của TI và mắt đọc của Phillips.

Đêm trước đại hội nhà phân phối kết thúc, trong phòng ăn nhỏ của khác sạn Tây Thanh chỉ có sáu người ngồi với nhau. Sáu ngườ này thoải mái thưởng thức món ăn của khách sạn, cũng thoải mái phân chia bàn tiệc thị trường đầu đĩa.

Người trong nghề mẫn cảm ý thức được ý nghĩa trọng đại của bữa ăn với sự tham dự bốn cự đầu sàn nghiệp đầu đĩa, trong đó Ái Đạt là doanh nghiệp lắp ráp máy duy nhất, lại nắm vai trò chủ đạo của bữa tiệc này ở mức nào đó.

Ngả Mặc có chút bi thương, nhưng nghĩ tới thời đại đầu đĩa sắp tới, bi thương này nhanh chóng bị quét sạch.

Trương Á Bình rất bình tĩnh, chỉ cần hình thành rào chắn kỹ thuật sẽ rất khó bị phá vỡ, mặc dù Tân Khoa đã ngả theo Sony, nhưng Tân Khoa chỉ là một công ty, đại đa số cá vẫn nằm trong lưới của hắn.

Trương Tín Sinh ung dung trấn định, chiếm được nửa giang sơn của C-Cube, tất nhiên có thể an tâm hưởng thụ bữa ăn này.

Tô Tân Đông hưởng thụ vui mừng thành công, có điều trong lúc thưởng thức món ăn, không thể không nghĩ tới lời phát biểu kết thúc đại hội ngày mai, Ái Đạt đề xuất tiền đảm bảo mới đầu khiến nhiều nhà phân phối tranh cãi, nhưng mấy ngày qua Ái Đạt liên tục ký hiệp nghị hợp tác với TI, Phillips, C-Cube, lại tuyên bố lập công ty liên doanh với TI, khiến tiếng tranh cãi lắng xuống.

Những nhà phân phối không có thực lực hoặc từ bỏ hoặc tìm nhà sản xuất đầu đĩa khác hợp tác, cuối cùng chỉ còn lại một phần mười đại biểu xí nghiệp ở lại tham gia ngày cuối cùng của đại hội.

Đại hội lần này cho giới truyền thông cái cớ tiếp tục nói về Tiêu Vương, chắc chắn là có ĐTH TW giựt dây đằng sau, Tô Tân Đông tin đại hội đấu thầu quảng cáo lần sau, ĐTH TW sẽ quan tâm đặc biệt tới Ái Đạt.

Tô Tân Đông đang lơ đãng, Trương Khác khẽ gõ mép bàn nhắc hắn chú ý.

Tô Tân Đông ngạc nhiên nhìn Trương Khác, những ngày qua Trương Khác dù ra mặt cũng rất ít khi phát biểu, tựa hồ thích nhường không gian biểu hiện cho người khác.

- Buổi trưa ngày mai thành phố mở tiệc mời các vị ở đây, anh hãy an bài cẩn thận.

Tô Tân Đông gật đầu, nếu công bố nhà đầu tư của Ái Đạt còn đang học cao trung thì quá kinh động, nên trừ bữa tiệc hệ trọng như hôm nay thì Trương Khác thường không tham gia.

Trương Khác áy náy nói:

- Mấy ngày qua không có cơ hội mời ba vị du ngoạn Hải Châu, tôi nghĩ mọi người có cảm giác thời gian trôi vùn vụt, hận không thể ăn xong bữa này về nhà ngay, tôi không giả dối giữ ba vị ở lại thêm nữa, ngày sau còn dài, tương lai tươi sáng vẫn ở phía trước, ai rảnh rỗi tới Hải Châu, đều là quý khách của Ái Đạt. Đương nhiên nếu tôi có cơ hội tới địa bàn của các vị cũng mong được tiếp đãi như quý khách.

Ngả Mặc có sự hào sảng của người phương tây, cười ha hả nói:

- Nhất định sẽ trải thảm đỏ tiếp đãi, mặc dù lần này bị Ái Đạt chiếm lợi lớn, nhưng tôi phải thừ nhận ông Trương rất biết làm ăn...

Ông ta không cần nói tiếng phổ thông ngọng ngịu nữa, vì tiếng Anh đối với những người ở đây không có vẫn đề gì, Trương Khác còn chưa có cơ hội thể hiện trình độ tiếng Anh trước mặt Tạ Vãn Tình và Tô Tân Đông, lúc mở miệng còn làm họ giật mình.

Ngả Mặc lại nói:

- Ông Trương nhớ cùng ông Tô tới làm khách, tôi và ông Tô là bạn cũ, tôi cứ tưởng ông ấy còn làm việc ở công ty Vạn Yến.

Kỹ thuật chip giải mã đời đầu thực tế là Cty Vạn Yến ủy thác C-Cube phát triển, Tô Tân Đông tham gia vào công tác tương quân, nên quen Ngả Mặc.

Tan tiệc Trương Khác lái xe đưa Tạ Vãn Tình về biệt thự Tiểu Cẩm Hồ.

Tạ Vãn Tình uống vài ly rượu vang, gò má trắng trở nên hồng hào, kiều diễm vô song, Trương Khác giúp cô mở cửa sau, nhìn đôi mắt hơi mơ màng của cô, lo cô va đầu vào cửa, nhẹ nhàng đỡ cô vào chỗ ngồi mới ngồi vào chỗ lái xe.

Trương Khác đặt tay lên ghế phụ, quay đầu lại nhìn đằng sau, lùi xe khỏi bãi đỗ.

Tạ Vãn Tình hơi say, cơ thể nóng nực, chăm chú nhìn vào đôi mắt Trương Khác, cảm thấy hấp dẫn ngoài sức tưởng tượng:

- Trương Khác, em như có đôi tay kỳ tích vậy, bao nhiêu chuyện khó tin như vậy em chạm vào đều trở nên dễ dàng, chị thấy có rất nhiều người cũng có cảm giác giống chị.

- Thế sao?

Trương Khác nhìn Tạ Vãn Tình cười:

- Kỳ thực mọi người đều nỗ lực mà.

Tạ Vãn Tình nói xong lời kia có chút hối hận, mặc dù trong lòng cô đúng là nghĩ như thế, nhưng bình thường tuyệt đối không khen ngợi Trương Khác thẳng thắn như vậy, nói lời đó, khác gì coi y thành nam nhân cô sùng bái.

Đúng thế, không chỉ ỷ lại vào y, mà là rất sùng bái, ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, Tạ Vãn Tình cảm thấy sợ hãi, cố ép mình không nhìn vào mắt Trương Khác, chỉ sợ nhìn thêm một cái không nỡ rời ánh mắt đi.

Cho dù không nhìn, nhưng đôi mắt thấm thúy đó vẫn lởn vẩn trong ý thức, xua thế nào cũng không đi, Tạ Vãn Tình không hiểu hôm nay mình bị làm sao, người nóng vô cùng, bấc giác khép chân lại...

Mỗi lúc đêm khuya thanh vắng, Tạ Vãn Tình đều cảm thấy cô đơn vắng lặng tràn ngập cõi lòng, là nữ nhân thành thục cô rất hiểu sức hấp dẫn của bản thân, nhưng dung mạo cô có xinh đẹp hơn chăng nữa, vóc dáng có gợi cảm hơn trong nữa, nhưng thiếu đi nam nhân cũng chỉ là đóa hoa chờ vận mệnh khô héo kéo tới.

Tạ Vãn Tình mới qua tuổi ba mươi, chính độ hoàng kim rực rỡ nhất của nữ nhân, cũng là thời khao khát tình cảm tình dục, nhưng hoa nở rộ thì còn tươi được bao lâu, hoa nở rồi hoa tàn, làm cô không khỏi thương tâm.

Thế nhưng với thân phận địa vị của mình bây giờ, Tạ Vãn Tình những người đến với cô không đủ chân thành, sợ họ nhắm vào thứ khác của cô chứ không phải bản thân cô. Sinh ra trong gia tộc phức tạp, lại gả vào gia đình quan lớn, làm cô luôn cảnh giác không dễ dàng tin vào người khác.

Vả lại cô không phải chỉ có một mình, cô còn Chỉ Đồng.

Chỉ có y....

Tạ Vãn Tình vô thức đưa tay vuốt lên ngực, cảm giác đê mê từ đầu vú lan đi, cảm giác sảng khoái khiến người ta không cưỡng lại được lan tỏa khắp toàn thân, mau chóng cảm thấy giữa hai chân có chút ướt át, đó là cảm giác lâu lắm rồi mới trào dâng trong lòng.

Khao khát nguyên thủy đó khiến người ta không thể kìm nén…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.