- Hay là không nghe thấy.
Có giáo viên lên tiếng:
- Tôi tới văn phòng gọi ông ấy.
Rồi quay lại tìm, lúc sau Vương Viêm Bân xuất hiện.
Vương Viêm Bân cố trẫn tích hỏi:
- Sao thế, xảy ra chuyện gì.
Nghe mọi người báo cáo xong liền nói:
- Trước tiên đưa thầy Tào tới bệnh viện, để hai em học sinh về nhà đã, muộn lắm rồi, chuyện tới mai giải quyết.
Trương Khác thấy Đồ Phi đứng lỳ ra đó, còn chưa khôi phục lý trí hoàn toàn, kéo hắn rới đi. Tới khu ký túc xá hắn mới như hoàn hồn mở miệng nói:
- Đi, đi uống rượu với tao.
- Mặt đau không?
- *** mày, sao tát mạnh thế?
Trương Khác mặc xác ủy khuất của hắn:
- Biết đau là còn tỉnh táo đấy, mau gọi điện cho ba mày đi, Tào Quang Minh không chết cũng mất nửa cái mạng, mày cho rằng uống rượu là xong à?
Trương Khác bảo hắn đi rửa vết máu, sau đó tới ki ốt báo bên ngoài trường gọi điện về nhà Đỗ Phi, mẹ Đỗ Phi ở nhà, liền hỏi số điện thoại cầm tay của Đỗ Tiểu Sơn, gọi không được, gọi tới khu ủy Tây Thành, tổng đài không chịu chuyển lời giúp, đến khi Đỗ Phi quay ra mới gọi được cho thư ký của Đỗ Tiểu Sơn.
Khi Đỗ Tiển Sơn tới khuông mặt gầy gò đanh lại, môi mím chặt tới trắng bệch.
Đỗ Tiểu Sơn đang họp thường ủy, nội dung là điều chỉnh đường lối kiến thiết thành phố. Nhận được điện thoại của Trương Khác biết con trai xảy ra chuyện ngừng cuộc hợp có khả năng phải diễn ra rất lâu, cùng thư ký tới Nhất Trung.
Trên đường đi, ông ta đã được Trương Khác gọi điện kể đại khái sự việc một lượt, Đỗ Tiểu Sơn ở Hải Châu không có bối cảnh sâu lắm, nhưng ngồi lên được ví trí bí thư khu ủy, tất nhiên có chỗ hơn người.
Chuyện phải giải quyết ra sao cho ổn thỏa, quan trọng phải xem thủ đoạn của Đỗ Tiểu Sơn, nên Trương Khác không che giấu bất kỳ một tình tiết nào.
Xe cấp cứu đã đưa Tào Quang Minh đi, Đỗ Tiểu Sơn bảo thư ký tới thẳng bệnh viện, dùng tất cả khả năng không để Tào Quang Minh gặp sự cố ngoài ý muốn. Tào Quang Minh mà chết, Đỗ Tiểu Sơn có giỏi tới đâu cũng không gánh được hết cho con, còn một điều nữa không thể cho người ngoài tiếp xúc với Tào Quang Minh, cứu thì cứu nhưng không thể để ông ta tỉnh lại nói bừa.
Tào Quang Minh thuộc biên chế hành chính cục giáo dục, là cán bộ cấp phó khoa, không phải là người dân thường, bị học sinh đánh thảm như thế, đám quan liêu lại chẳng nổi lòng thỏ chết hổ thương? Cục giáo dục thành phố đâu phải mềm như bún? Chuyện mà rùm beng lên Đỗ Tiểu Sơn không vãn hồi nổi, nên phải khống chế thế cục trước.
Đỗ Phi lúc này mới biết sợ, đầu óc hơi hỗn loạn.
Trương Khác còn tưởng Đỗ Tiểu Sơn xuống xe sẽ cho Đỗ Phi một cước, không ngờ Đỗ Tiểu Sơn trầm mặc bảo y và Đỗ Tiểu Sơn lên xe rồi nói sau, xe rã vào một con đường, dừng nơi ánh đèn không chiếu tới. Đỗ Tiểu Sơn bảo lái xe tới trường tìm Vương Viêm Bân và Lý Chi Phương.
Lúc ông ta tới không đổi xe, nói không chừng có giáo viên trong trường nhận ra, khiến người ta liên tưởng, chỉ cần khống chế Tào Quang Minh, thương lượng với hai người đương sự kia mới là phương pháp ổn thỏa nhất.
Lái xe đi rồi, Đỗ Tiểu Sơn lấy thuốc lá ra, im lặng một lúc lâu đưa hộp thuốc cho Trương Khác:
- Hút không?
Trương Khác ngại ngùng lắc đầu.
- Cứ thoải mái đi, cháu khá lắm, không cần phải giấu diếm trước mặt chú, đàn ông con trai hút thuốc là chuyện bình thường.
Nếu không phải Trương Khác bình tĩnh xử trí, chẳng biết sự việc thành ra thế nào.
Trương Khác cười lấy một điếu thuốc, Đỗ Phi im thin thít thò tay lấy một điếu, không ngờ Đỗ Phi không phản đối, chỉ thở dài:
- Mày không làm ba mày bớt lo được à?
Đỗ Phi buồn bực không nói.
Trương Khác lấy làm lạ, nếu mình gây ra cái họa này không biết bị cha giáo huấn cho thế nào. Đỗ Tiểu Sơn đâu phải là người dung túng con cái, nếu không Đỗ Phi sớm thành tên hoàn khố ngang ngược rồi.
Ba người hút thuốc trong chiếc xe hẹp, chẳng ai nói tới chuyện mở cửa xe, cũng không ai nói chuyện, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng tuyết rơi trên nóc xe.
Một lúc sau qua cửa sổ có ba bóng người đi về phía này.
Vương Viêm Bân và Lý Chi Phương chui vào xe, lái xe đứng ở bên ngoài.
Thần sắc Vương Viêm Bân coi như còn bình thường, Lý Chi Phương thì cúi gằm mặt không dám nhìn ai, dù là hai đứa học sinh.
- Đỗ bí thư, gây thêm phiền phức cho ngài rồi.
Giọng Vương Viêm Bân rất khàn.
Đỗ Tiểu Sơn không trả lời, Trương Khác biết ông ta đợi tình hình bên phía bệnh viện rồi mới quyết định định xử lý thế nào.
Vương Viêm Bân nói với Trương Khác:
- Thư ký trưởng gọi điện tới trường học...
Trương Khác nhớ ra mình nói về nhà ăn cơm, giờ sắp 8 h tối, cha mẹ nhất định lo sốt vo rồi, gọi điện thoại tới trường tìm mình chắc là đã gọi cho Tạ Vãn Tình hỏi hành tung của mình trước.
Đỗ Tiểu Sơn đưa điện thoại cầm tay cho Trương Khác.
Trương Khác chẳng ngại người khác, gọi thẳng về nhà, là mẹ nhận điện:
- Cái thằng nhóc này, bảo về nhà ăn cơm sao chạy tới trường, Thanh Thanh đợi con nửa ngày rồi đấy, mọi người tới giờ vẫn chưa ăn cơm chỉ vì mỗi con...
- Trong nhà còn ai nữa ạ?
Trương Khác hỏi.
- Con đang ở chỗ Đỗ Phi à?
Giọng Trương Tri Hành chen vào:
- Tin tức truyền nhanh thế sao?
Trương Khác ngạc nhiên hỏi, chuyện xảy ra chưa được 2 tiếng. Trong xe yên tĩnh, mọi người đều nghe được tiếng từ điện thoại phát ra, Đỗ Tiểu Sơn hơi ngả người tới.
- Ba vừa nhận được điện thoại kể về chuyện này.
- Con đang ngồi trong xe chú Đỗ, khả năng muộn chút nữa mới về được.
- Vậy cả nhà ăn cơm trước, không đợi con nữa.
Trương Tri Hành không hỏi kỹ hơn, nếu dặn dò gì đó có khi làm Đỗ Tiểu Sơn nghe thấy sinh khoảng cách, Trương Khác xử lý thì ông yên tâm. Hơn nữa lúc này cũng chẳng thể nói gì với Đỗ Tiểu Sơn, ai biết hậu quả có nghiêm trọng không?
Trương Khác trả điện thoại cho Đỗ Tiểu Sơn.
- Bí thư Đỗ, những giáo viên kia...
Vương Viêm Bân cũng không ngờ tin tức truyền đi nhanh như thế.
Đỗ Tiểu Sơn trấn tĩnh nói:
- Không sao, chuyện thế nào cũng chẳng giấu nổi, hơn nữa kẻ đợi tôi bị bẽ mặt nhiều lắm.
Lại trải qua quãng thời gian im lặng gian nan, khi điện thoại lần nữa vang lên thì đã là 9h30.
Là điện thoại của thư ký của Đỗ Tiểu Sơn gọi điện từ bệnh viện nhân dân, Tào Quang Minh được cấp cứu, không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng xương gò má trái bị nứt, sống mũi gẫy, xương ống chân phải gãy, thương phần mềm nhiều chỗ, đầu chấn thương.
Cái chân gãy đại khái do Tào Quang Minh đang xem
"phim sống
" say sưa thì bị Đỗ Phi đá cho ngã xuống lầu, nếu không đã chẳng bị Đỗ Phi đánh cho thảm như vậy mà không chống đỡ được.
Khi Đỗ Phi phát điên đánh Tào Quang Minh thì Vương Viêm Bân hoảng loạn trốn đi, không nhìn thấy cảnh hắn đánh người. Nghe kể lại thương tích của Tào Quang Minh, hít một hơi khí lạnh:
" Đám con cái cán bộ đúng là không coi mạng người ra gì.
"
Lý Chi Phương mặt trắng bệch, miệng há ra nhưng chẳng biết nói gì.
Trương Khác cũng không hiểu sao Đỗ Phi đánh Tào Quang Minh như thế, cùng lắm đá cho ông ta ngã xuống lầu là đủ. Hỏi nhưng Đỗ Phi không nói, hình như đánh thế vẫn chưa hả giận.
May là tính mạng Tào Quang Minh không đáng lo, chuyện gì cũng có thể thương lượng, lòng nhẹ đi, lấy một điếu thuốc châm lửa hút.
Lý Chi Phương thấy Trương Khác ngang nhiên hút thuốc, theo bản năng nhướng mày lên định mắng, rồi cúi đầu xuống, ánh mắt ảm đạm.
- Bí thư Vương, chuyện này phải xử lý ra sao?
Vương Viêm Bân dè dặt hỏi, ông ta ngồi im trong xe gần 2 tiếng rồi, Đỗ Tiểu Sơn chỉ nói đúng hai câu, sắp tới ngưỡng áp lực tâm lý ông ta có thể chịu đựng rồi.
Trương Khác gõ tàn thuốc vào gạt tàn:
- Còn làm thế nào nữa, chân tướng đã truyền khắp nơi rồi còn gì.
- Nhưng...
Vương Viêm Bân ấp a ấp úng, ông ta đương nhiên hi vọng mọi chuyện kết thúc như vậy:
- Tào Quang Minh sẽ không để yên như thế..