Trải qua lần bị tập kích ở Mai viên lần trước, nam nhân rất lo lắng đến năng lực tự bảo vệ mình của Tống Việt.
Trong tâm trí, hắn vẫn luôn nhớ về hình ảnh oai hùng của một vị võ tướng trẻ tuổi uống gió ăn sương trên chiến trường. Giờ dù có muốn như xưa thì thân thể Tống Việt cũng bị bệnh tật quấn thân, khiến hình ảnh đó ngày càng cách xa hai người.
Trải qua thời gian dài điều trị, thân thể Tống Việt đã khôi phục giống như người bình thường, nam nhân mỗi ngày giúp y lưu thông mạch máu, hy vọng có thể giúp Tống Việt đả thông những kinh mạch bế tắc.
Quá trình rất gian nan, cũng vô cùng thống khổ.
Đối với nam nhân mà nói, đây là chuyện rất tiêu hao nội lực, còn với Tống Việt, mỗi khi dòng khí chí dương chí cương đó đưa vào cơ thể, y luôn có cảm giác sẽ bị nuốt chửng.
May mà hai người đều kiên trì tới cùng.
Qua hơn một tháng nỗ lực, nội công của Tống Việt đã khôi phục gần hai thành, tình cảm giữa hai người vẫn triền miên ấm áp như trước.
Nhưng khi Tống Việt biết được thân phận thật của hắn rồi, trong lòng vẫn có một khối tâm bệnh không thể bỏ được, vì sau lần ‘thẳng thắn’ đấy, Tống Việt không nghe được gì về quá khứ của mình nữa. Sự thỏa hiệp của hắn chỉ dừng lại ở điểm báo cho y biết thân phận trước.
Nói là hoài nghi hắn thì không đúng, nhưng tìm kiếm chân tướng sự việc gần như là một loại bản năng của con người. Dù mỗi lần nghi vấn của y đều bị hắn dùng lý do gì đó để đánh trống lảng, thì uẩn khúc này ngày một lớn dần lên trong lòng Tống Việt.
Cho đến sáng hôm đó, khi Tống Việt tỉnh lại, kinh hỉ phát hiện bản thân mình có thể nhìn thấy rồi.
Y nhìn quanh bốn phía, nơi mình nằm quả nhiên là Long tháp trong truyền thuyết.
Ngũ trảo phi Long được thêu rất sống động trên lụa vàng thượng hạng, bốn phía rủ mành vải mỏng, bên ngoài là cung đình nguy nga lộng lẫy, bất cứ đồ trang trí nào trong phòng đều là vô giá.
Nghe thấy tiếng động nhỏ bên trong, bọn nha hoàn phụ trách hầu hạ lập tức nối đuôi nhau mà vào.
“Công tử tỉnh rồi ạ? Ngài có muốn rửa mặt ăn sáng không?”
Tống Việt vẫn đang ngỡ ngàng khi thị lực vừa khôi phục, bỗng bị thị nữ cắt ngang, mới hồi lại chút thần.
Vì cách màn mỏng, người bên ngoài không rõ tình trạng của Tống Việt bây giờ, đương nhiên không biết được mắt Tống Việt đã có tiêu cự.
Tống Việt chỉ nâng người dậy hỏi, “Hoàng thượng đâu?”
“Hoàng thượng đã xuất tuần rồi, có lẽ đến bữa tối mới quay lại.” Thị nữ cung kính đáp lời.
Biết chuyện đôi mắt có lại ánh sáng không lừa được hắn lâu, nhưng vẫn là cơ hội tuyệt vời mà ông trời ban tặng, chí ít y có thể tự tra ra quá khứ của mình.
Để người bên ngoài không hoài nghi, Tống Việt vẫn theo thói quen cho thị nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu rồi dùng bữa.
Thị nữ chọn mùi hương mà Tống Việt vẫn thích nhất, pha cho y hồ trà.
Tống Việt sai những kẻ khác ra ngoài, chỉ để lại Tiểu Thúy.
Sau lần tạo cơ hội giúp Tống Việt và Triệu Đình Hạo giải vây thì đứa nhỏ lanh lợi này được hai người ưu ái hơn, địa vị cũng càng tiến thêm.
“Tiểu Thúy…”
Nha hoàn đang nửa quỳ trên mặt đất bóp chân cho Tống Việt đáp lời.
“Ngươi có biết Thượng thư phòng ở đâu không?”
Tiểu Thúy không chút suy nghĩ liền đáp, “Đương nhiên biết ạ, lần trước chính ta đưa công tử đi mà, công tử quên rồi sao?”
Tống Việt nhấp ngụm trà.
“Hôm nay ta muốn tới lần nữa, được chứ?”
Tiểu Thúy nghe vậy liền che miệng khẽ cười nói, “Công tử lại muốn làm đồ ngon cho Hoàng Thượng sao? Nhưng đến bữa tối Hoàng thượng mới về cơ, giờ đi có phải hơi sớm không?”
Tống Việt bị Tiểu Thúy trêu chọc vậy, mặt liền đỏ bừng, buồn bực mà gõ nhẹ lên đầu tiểu cô nương một cái.
“Này thì ba hoa. Dù sao ở đây mãi cũng chán. Chi bằng tới chỗ đó đợi hắn.”
Tiểu Thúy lập tức cầu xin tha thứ, “Công tử nhân từ tha cho ta đi, Hoàng thượng nói hiện giờ võ công của Người đã khôi phục hai thành rồi, gõ đầu người ta là đau lắm đấy!”
Tống Việt bị Tiểu Thúy nói đến không còn cách nào, đành làm bộ làm tịch, “Rốt cuộc có đi không đây?”
Tiểu Thúy đứng lên, phù Tống Việt đang ngồi trên ghế dậy.
“Lời công tử nói, Hoàng thượng nghe được còn chẳng khác nào thánh chỉ, nô tỳ còn dám nói không sao?”
Tống Việt mù lâu như vậy, biết hành vi của một người mù là như thế nào, dù giờ có khôi phục thị lực thì giả bộ một chút cũng vẫn có thể dọa người rồi.
Tiểu Thúy đưa Tống Việt đi Ngự Thiện phòng trước, mang theo giỏ trúc tinh mỹ giúp Tống Việt chọn vài món điểm tâm, còn để vào một bình rượu, chuẩn bị xong rồi mới dẫn Tống Việt đi Thượng thư phòng.
Trong Hoàng cung thực sự rất rộng, chỉ đi qua đi lại một hồi cũng đã hết một canh giờ.
Trước hành vi lề mề lan man của Tiểu Thúy, Tống Việt dù rất sốt ruột nhưng không thể nói gì, đành phải mặc nàng làm xằng làm bậy.
Vất vả lắm mới tới được Thượng thư phòng, chờ tạp vụ ra ngoài hết rồi, Tống Việt mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi tất cả rời khỏi phòng, nhãn thần như tro tàn kia lập tức khôi phục thanh minh. Y bắt đầu cẩn thận mở thư tịch và tấu chương, hy vọng có thể tìm được tư liệu lịch sử ghi chép lại.
Tiếc là nơi này tàng thư quá nhiều, Tống Việt lại không phải là quan viên chuyên môn chỉnh lý nên chẳng rõ mấy ký hiệu phân loại sách này, chỉ có thể mỗi cuốn đều xem một lần, làm lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Xem tầm một canh giờ, trong đống tấu chương cao như núi kia, đều là những chuyện quốc gia đại sự, không bản nào đề đến tên Tống Việt hay Phiêu Kỵ tướng quân cả.
Tống Việt làm sao biết được, trong lòng bách tính và quân thần thì Phiêu kỵ tướng quân Tống Việt trước đây đã chết dưới thủ đoạn tàn độc của Triệu Bảo Thành. Hơn nữa, người sáng suốt đều biết hai chữ ‘Tống Việt’ chính là nỗi đau trong lòng Hoàng thượng, ai đương yên đương lành lại nói đến một người đã xuống mồ? Về chuyện Tống Việt sau được cứu tỉnh, chỉ có một số người trong thâm cung mới biết được, lại càng không cần nhắc đến.
Đang mải lật tung tấu chương, Tống Việt bỗng nghe thấy ngoài phòng có động tĩnh.
Y lập tức để mọi thứ trong tay về chỗ cũ, không lâu sau lập tức nghe thấy thái giám ngoài cửa hô báo, “Hoàng thượng giá lâm–“
Tống Việt nhanh chóng hồi phục ánh mắt lặng như nước, đứng yên trong cung điện rộng lớn.
Nam nhân vội vàng đẩy cửa bước vào, trên mặt lộ nét cười hăng hái, thấy Tống Việt trong phòng rồi, hai chữ hài lòng càng thêm đậm nét.
Dù có giả mù nhưng đây vẫn là lần đầu Tống Việt trông thấy tướng mạo của hắn. Quả nhiên giống như những gì y tưởng tượng, thần công rìu đục, mắt như thu tinh, phi mi nhập tấn.
Một thân phủ Long bào rực rỡ, còn thêm kim lưu ngọc quan, hắn đã hoàn toàn hiển lộ một luồng đế vương khí không thể nghi ngờ.
Khi Tống Việt còn đang đờ ra, y đã bị hắn kéo vào trong lòng, không kịp nói gì đã bị đoạt đôi môi.
Bị nụ hôn cường thế đó làm cho sắp không thở nổi, Tống Việt chỉ có thể dùng hai tay khẽ vỗ vào sau lưng nam nhân, lúc này hắn mới vương vấn mà buông y ra.
Thắt lưng bị hắn ôm chặt, hạ thân hai người dính vào một chỗ.
Vất vả lắm mới cách nam nhân ra được một chút, Tống Việt hỏi, “Không phải bảo bữa tối mới về sao?”
Nam nhân khẽ chọc chọc vào mặt y, “Ta nghe Tiểu Thúy đưa tin, nói khó được hôm nay đệ nhớ ta, còn cố ý muốn sang đây chờ ta, ta hận không thể lập tức bay về cùng đệ, cho nên mau chóng xử lý đám việc vớ vẩn kia liền về, có vui không?”
Tống Việt chỉ có thể kêu khổ trong lòng.
Giơ tay giúp hắn sửa sang lại đầu tóc, “Không biết ngươi hài lòng cái gì, thân là Hoàng đế hẳn là lấy quốc gia địa sự làm trong, sao lại có thể vì ta mà làm bậy làm bạ được…”
Nam nhân khá khó chịu khi nghe Tống Việt lải nhải, liền quyết định dùng chính sách cường ngạnh, lập tức ôm y lên.
Tống Việt cả kinh nói, “Làm gì…”
Còn chưa nói xong đã phát hiện mình bị đặt trên Long ỷ rồi.
Tống Việt nhích nhích thân mình, “Không được, đây là Long ỷ mà…”
Nam nhân hôn lên cổ y, “Mặc xác nó, thứ gì của ta mà không phải của đệ chứ…”
Bàn tay không an phận của hắn đã mở vạt áo Tống Việt, ngón tay tham nhập y phục, xoa bóp đôi hồng anh trước ngực Tống Việt.
Tống Việt sợ đến muốn cắn đứt đầu lưỡi, “Không phải ngươi muốn ở chỗ này…”
Khi y vừa nói đến đấy thì hắn đã kéo hết y phục trên người y xuống rồi.
Đôi môi hắn kề sát một đóa hồng anh nói, “Đôi khi đổi chỗ cũng không sai…”
“Ngươi điên rồi!”
Tống Việt giãy dụa muốn dậy, kéo lại chỗ y phục đã bị hắn mở ra.
Tống Việt phản kháng lại càng khơi mào dục vọng của hắn, chỉ loạt xoạt hai tiếng, hắn đã xé nát toàn bộ y phục của Tống Việt, khiến y chẳng thể tìm thứ gì để che đậy thân thể.
“Ngươi, thực vô lại!”
Tống Việt không biết làm thế nào với hắn, hai tay còn bị giữ chặt.
Nam nhân đã rất quen thuộc với thân thể y, chỉ vài động tác đơn giản đã có thể châm ngòi dục hỏa của y rồi.
Tống Việt đã động tình, hai chân vốn ép chặt cũng thoáng mở ra. Bàn tay linh hoạt của hắn lập tức thừa thời cơ tiến vào, xoa nắn nơi nhuyễn huyệt tiêu hồn, chuẩn bị tiền diễn để tiến vào.
Ngay trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng thông báo.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, có hai mươi tám văn kiện khẩn từ Giang Chiết và Lưỡng Quảng gửi tới, xin thẩm duyệt!”
Lại nói, tên truyền lệnh binh này vốn vội vàng đưa văn kiện khẩn vào cung, nhưng lại lãng phí không ít thời gian vì tầng tầng thủ tục kiểm soát, đến khi có thể đưa lên được thì Hoàng thượng đã ra ngoài tuần tra rồi, chẳng thể làm thế nào khác đành ngồi chờ ngoài cung.
Sau lại nghe thái giám truyền tin cho hay Hoàng thượng về sớm, liền vội vàng cuống quýt trình lên văn kiện.
Cảnh Đức Đế trị quốc nghiêm minh, thực hiện cải cách mạnh mẽ đối với chế độ quan lại, khiến hiệu suất của toàn bộ bộ máy hành chính của Thiên triều được tăng tiến vô cùng. Công văn cũng chia làm trọng, cấp, bình, hoãn, cũng quy định ngoài tấu chương, những văn kiện khẩn phải lập tức được trình báo.
Bình thường vừa báo là có văn kiện khẩn cấp liền được Cảnh Đức Đế lập tức triệu vào, nhưng không hiểu lần này vì sao, tên truyền lệnh binh quỳ ngoài cửa một hồi cũng không thấy động tĩnh gì, chả hiểu ra làm sao nữa.
Vốn tưởng Hoàng thượng chưa nghe rõ, tên kia liền to gan báo lại một lần.
Lập tức trong phòng truyền ra tiếng lách ca lách cách vô cùng kỳ quái, dường như còn kèm theo tiếng thở dốc ám muội.
Tên lính kia dù ngu đần cỡ nào, đến lúc này có lẽ cũng biết hình như mình đã phá hoại chuyện tốt của Hoàng thượng rồi, lập tức đổ mồ hôi lạnh, nghĩ cái đầu dường như cũng đã chào bái biệt cái cổ.
Nhưng quân lệnh như núi, dù biết khó nên lui, nhưng tội có văn kiện khẩn không báo chắc chắn cũng bị định tội, lính truyền lệnh đáng thương chỉ có thể đần ra ngoài cửa, chờ xử lý.
Một lát sau liền nghe thấy tiếng Cảnh Đức Đế tức giận vang lên.
“Vào đi!”
Tên lính nghe thấy thánh dụ, đầu không dám nâng liền bước vào, dâng lên hai mươi tám văn kiện khẩn.
Tên lính kia cũng là tuổi trẻ mới vào, lần này đột nhiên có chuyện khiến hắn phải truyền công văn, cho nên cũng không hiểu lắm chuyện trong cung.
Tên trẻ người non dạ này từ xưa đến nay chỉ được nhìn Cảnh Đức Đế uy vũ tôn quý từ xa, nhưng cũng nghe được trước giờ Cảnh Đức Đế không ham sắc dục, cũng không sủng hạnh cung phi, hôm nay làm sao lại để hắn đụng phải “chuyện tốt” này chứ? Vốn dĩ bước vào thượng thư phòng, không có thánh dụ của Hoàng thượng thì không được nhìn Long nhan, nhưng trong lòng hắn lại hiện lên vô số hình ảnh mỹ nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Hắn thực sự không tưởng tượng được, rốt cuộc mỹ nhân thế nào có thể hấp dẫn được một Cảnh Đức Đế vốn dĩ đạm bạc là vậy. Cho nên, tên lính liền đánh bạo, len lén liếc mắt ngó một cái.
Thấy trên Cảnh Đức Đế đang ngồi trên Long ỷ, chỉ mặc nội bào, ngoại bào đang trùm trên một người khác.
Trời ơi! Người kia có thể khoác lên mình tấm Long bào tượng trưng cho Thiên tử! Không cần nghĩ cũng biết được sủng ái đến mức nào.
Lén lút xem dung mạo người kia, lại càng sợ hãi không thôi.
Làn da trắng như tuyết, tóc đỏ như lửa, ngũ quan tinh xảo, tuy rằng hai mắt vô thần, nhưng giữa hàng mi lại điểm một dấu chu sa đỏ như máu, cộng thêm sắc dục ửng hồng vừa rồi chưa tan, mang đến một cảm giác quyến rũ bất tận.
Tên lính đang nhìn đến ngây ngốc, bỗng bị một cây bút lông đánh tới.
Ăn đau, lúc này hắn mới nhận ra mình đang ‘nhìn trộm’, lập tức quỳ gối thỉnh tội.
Nhất thời tham luyến mỹ nhân, xém chút nữa là bị lão Hoàng đế móc hai mắt làm thành nhân côn.
Nếu không có mỹ nhân tóc đỏ cầu tình, có lẽ tên trẻ tuổi kia đã có vào mà chả có ra nữa rồi.
Bị Cảnh Đức Đế nghiêm trọng cảnh cáo một phen, tên lính mang theo một thân đầy mồ hôi lạnh lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại nam nhân và Tống Việt.
Vì chuyện tốt bị cắt đứt, nam nhân đương nhiên phát nộ. Tống Việt cũng căm tức hành vi động dục bừa bãi của hắn, nhưng vì y phục rách tươm, lại không thể khác Long bào đi lung tung, chỉ có thể ngây ra ở chỗ này.
Nam nhân ôm thân thể đang được bọc trong Long bào lên đùi.
“Đừng giận, ta ngoan ngoãn xem công văn là được chứ gì?”
Tống Việt điên tiết, “Vốn dĩ là ngươi phải xem rồi!”
Nam nhân thở dài, “Một lũ chết tiệt, sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc này lại… Còn hai mươi tám bản! Ta thấy bữa trưa cũng khỏi ăn, nhìn đống này đủ no rồi.”
Người ta bảo sủng phi lầm quốc, nhưng Triệu Đình Hạo lại thấy chả đúng tí nào.
Nếu phi tử đó có một nửa sự “hiền lành” của Tống Việt, thì Hoàng đế đừng nghĩ lầm quốc, đến cả lỡ một lần lâm triều cũng khó nữa là!
Nam nhân có khổ không nói nên lời, đành phải cầm bút chu sa bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Hắn vỗ vỗ Tống Việt nói, “Ta bảo bọn chúng đưa đệ về nhé? Ở đây chán lắm.”
Tống Việt vừa nghe thấy hắn bảo phê đống tấu chương này sẽ rất lâu, cũng đau lòng hắn. Trong thư phòng trống trải này, chỉ có mình hắn cô quạnh, bảo có bao nhiêu lạnh lẽo.
Thảo nào người ta nói, Đế vương khó làm.
Tống Việt thở dài, “Không sao, ta ở đây với ngươi, ta không sợ chán.”
Bàn tay to của hắn vuốt tóc Tống Việt, không nói gì.
Sáng nay Tống Việt dậy sớm, qua một hồi liền mệt mỏi.
May mà Long ỷ đủ lớn, Tống Việt co chân cũng nằm xuống được, liền gối trên đùi hắn chợp mắt một lát.
Trước giờ Tống Việt thiếp đi sẽ không hơn một canh giờ, lúc tỉnh lại thì số tấu chương chỉ còn hơn phân nửa.
Quả là đã qua ngọ thiện.
Vì Giang Chiết và Lưỡng Quảng cách Biện Kinh khá xa, văn kiện khẩn nhất định phải mau chóng được phê duyệt, nếu không trong thời gian truyền thư nhất định lỡ không ít việc.
Nhớ đến mấy món điểm tâm mà Tiểu Thúy đưa còn chưa động, Tống Việt liền tìm đến.
Nam nhân rất yên tâm với Tống Việt, cũng không xem Tống Việt đang làm gì, chỉ vùi đầu khổ đọc.
Tống Việt chọn bánh xốp hạt dẻ mà hắn thích ăn, đưa đến bên miệng hắn.
Hắn ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Tống Việt.
Thấy gương mặt ửng đỏ của y, cũng không nói gì, há miệng liền ăn.
“Đệ cũng ăn đi.” Trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hắn nhớ ra Tống Việt cũng chưa dùng bữa, liền bảo y cùng ăn chung.
Tống Việt chọn quế hoa cao, y thực sự thích hương vị nhẹ nhàng ấy.
Huynh một miếng đệ một miếng, không biết bao lâu sau thì chỗ điểm tâm trong cặp lồng đã được hai người ăn xong.
Đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng hắn.
Nam nhân cắn bánh, còn ngậm luôn ngón tay dính vụn bánh của Tống Việt vào miệng.
Dường như muốn trả thù việc Tống Việt uy hiếp dùng “Không phê tấu chương thì một tháng không được lên giường ta”, hắn liền dùng “Nếu như phê xong tấu chương thì để ta muốn làm gì thì làm” trao đổi, nhận được Tống Việt thỏa hiệp.
“Phê xong rồi.”
Tống Việt hiểu rõ ý của hắn, cổ đều đỏ lên.
Muốn rút ngón tay lại, nhưng không ngờ ngón tay lại bị nam nhân khẽ cắn, không kéo ra được.
Nam nhân thấy được động tác của Tống Việt, đầu lưỡi tràn đầy tình sắc lướt qua đầu ngón tay, khiến y chợt rùng cả mình.
Nam nhân ôm Tống Việt, làm y khóa hai chân trên đùi mình, mặt đối mặt.
Bàn tay nam nhân tà ác tham nhập trong chiếc Long bào rộng thùng thình, thưởng thức vật nhỏ dưới thân Tống Việt.
Tống Việt bị nam nhân trêu chọc đến thở dốc liên tục, ngón chân cũng co quắp lại.
Nhưng lúc này nam nhân lại phát lệnh, “Người đâu, mang văn kiện khẩn truyền đi.”
Thủ lĩnh thái giám bên ngoài nghe lệnh, lập tức vào phòng tiếp nhận.
Dù cho không nhìn không xem thì mùi vị tình dục trong phòng cũng đủ làm người xấu hổ tim đập bình bịch.
Tống Việt cắn môi dưới, không cho mình phát ra tiếng rên rỉ đáng xấu hổ trước mặt người khác. Nhưng động tác của nam nhân càng quá đáng, thậm chí còn đưa ngón tay tham dò nơi hậu đình của y, nhẹ nhàng quấy rối.
Thật vất vả mới chờ ngoại nhân ra ngoài, đôi môi Tống Việt lập tức bị hôn lấy.
“Đừng cắn, muốn làm ta đau lòng chết sao?”
Tống Việt vô lực nói, “Không phải ngươi cố ý muốn ta khó xử ư…”
Nam nhân không phủ nhận, chỉ cười nói, “Sợ gì, ai dám nói đệ chứ. Đệ cứ kêu ra đi, ta thích tiếng của đệ lắm…”
Nói rồi lại bỏ thêm hai ngón tay vào bên trong Tống Việt.
Tống Việt hít sâu phối hợp động tác của nam nhân. Y phải để nam nhân mở rộng, nếu không thì lúc sau y lại càng khổ hơn.
“Hôm nay sao lại ngoan thế, hả?”
Tống Việt vùi mặt vào cổ nam nhân, “Ngươi… Ngươi biết rõ còn cố…”
Nam nhân thuận thể tựa vào cái cổ đỏ bừng của Tống Việt nói, “Sớm biết đệ để tâm đám tấu chương này như thế, ta đã mang chúng đến uy hiếp đệ nhiều lần nhiều lần rồi…”
Tống Việt vốn định phản bác, lại bị những ngón tay ra vào nơi hậu đình làm cho nói không nên lời.
Bị tiền hậu giáp kích, một trận tê dại chạy dọc sống lưng nhập thẳng vào óc, Tống Việt liền tiết ra trên tay nam nhân.
Nam nhân lấy dịch đó làm trơn, xoa vào bên trong Tống Việt.
“Ở đây không có dầu, dùng tạm cái này thay thế vậy… Hay là sau này cứ mang theo chai dầu bên cạnh được rồi…”
Tống Việt hung hăng nhéo vành tai nam nhân một cái, “Ngươi… Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước…”
Chút đau nhức đó chẳng đáng kể gì với nam nhân, hắn ôm Tống Việt đặt xuống Long ỷ.
Chiếc Long bào đang trùm lên Tống Việt được mở ra, trải dưới thân y.
” Đừng… bỏ Long bào ra đi… Đừng làm bẩn…”
“Đừng để ý, ta thích nó bị nhiễm mùi vị của đệ…”
Bó tay trước tính tùy hứng của nam nhân, Tống Việt đành phải tiếp tục thuần phục dưới thân hắn.
Nam nhân dùng rượu trong giỏ trúc đổ vào trước ngực Tống Việt.
Bị dịch thể băng lãnh kia kích thích, Tống Việt co lại.
“Ngươi…”
Đầu lưỡi hắn nương theo rượu chảy xuống, đi đến đâu châm lửa đến đấy, làm cho lý trí của Tống Việt bị thiêu đốt sắp không còn.
Có thể vì thay đổi hoàn cảnh khiến người ta bị kích thích, phản ứng của Tống Việt càng mãnh liệt hơn lúc ở hậu cung, lại càng động lòng người.
Nam nhân liếm qua vành tai y, “Bây giờ đổi tư thế khác, được không?”
Dù là câu hỏi, nhưng Tống Việt biết mình không có cơ hội lựa chọn, đành di chuyển theo động tác của nam nhân.
Nam nhân để y nằm nghiêng, nâng lên một chân y.
Thân thể tráng kiện của hắn sáp nhập giữa hai chân Tống Việt, để đầu khấc của vật thể to lớn kia nhẹ nhàng ma sát quanh huyệt khẩu.
Ngón tay nam nhân xoa nắn ngọc khí của Tống Việt khiến y phát ra tiếng tiếng thở nặng nhọc.
Ma sát một hồi, Tống Việt không chịu được sự trêu chọc ấy, vô cùng cam chịu cầu xin nói, “Ngươi… Ngươi đừng động nữa… Mau… Mau vào…”
Thân thể Tống Việt sớm bị nam nhân cải tạo triệt để, lúc này cơ thể thành thực kêu gào, khát cầu nam nhân mau tới.
“Như đệ muốn.”
Nam nhân bá đạo đẩy mạnh, vật nóng hổi to lớn nong hậu huyệt nóng ấm tới cực hạn.
Trong lúc động tình, nam nhân không quá chú ý nhãn thần của Tống Việt, nhưng đây là lần đầu tiên y thấy được hình ảnh làm tình cùng hắn.
Tư thế nam nhân chọn càng giúp Tống Việt có thể nhìn thấy rõ ràng nam nhân đang ra vào hậu đình của mình, cảm quan càng thêm kích thích, nội bích cũng co rút rõ ràng hơn.
“Trời ạ… Đệ chắc chắn là khắc tinh của ta…” Nam nhân bị hậu đình của Tống Việt kẹp đến muốn xuất, ngay cả miệng cũng không kiềm chế được.
Vận động càng mãnh liệt, dưới thế tiến công mạnh mẽ như thế, vì tư thế này mà Tống Việt không thể nào ôm cổ nam nhân như trước, khiến cho y giống như lục bình càng thêm vô lực.
Nam nhân như cảm giác được tâm tình của y, liền đỡ thân thể y lên, đổi thành tư thế ngồi, để Tống Việt khóa trên người hắn.
Tay Tống Việt lập tức vòng qua cổ nam nhân, gương mặt dán trên vai hắn.
Thấy Tống Việt nhu thuận như thế, tình dục thêm bừng bừng phấn chấn, hắn càng cảm thấy không thể nhịn được.
Cánh tay mạnh mẽ của nam nhân nắm lấy thắt lưng Tống Việt, giúp thân thể y thuận thế chuyển động.
Vì thể trọng mà dương v*t của nam nhân càng tiến vào sâu hơn.
Dù đã mệt muốn chết, nhưng Tống Việt không hề cầu xin tha thứ như trước kia.
Có lẽ, thỉnh thoảng để cho nam nhân tận hứng, cũng không tệ…