Quân Kĩ

Quyển 2 - Chương 3




Hỏa lô trong phòng cháy mạnh, tay chân vốn lạnh lẽo của Tống Việt cũng ấm dần lên.

Nghe nam nhân nói, việc qua lại giữa Thiên triều và Hung Nô rất náo nhiệt, bì thảo được đưa đến Trung Nguyên qua con đường tơ lụa dày hơn nhiều. Ngay cả đệm dưới thân y bây giờ đều được chuyển từ bên kia tới.

“Không chiến tranh quả là tốt, bách tính cũng được sống yên ổn.”

Uống vào trà sữa đã khử mùi tanh, đây là cách uống mà Triệu Đình Hạo y theo sự hướng dẫn của Thanh Ly mà chế.

Từ trước đến nay Tống Việt không thích mùi sữa, nhưng hôm nay khi bỏ trà vào cùng, đã có một loại mùi đặc biệt, làm cho y thích không buông.

“Đúng, thế đạo hảo thì sinh ý cũng thuận lợi.”

Tống Việt nhấp ngụm trà sữa, cả thực quản và dạ dày đều ấm áp lên.

“Ngươi thì chỉ biết đến tiền thôi, ngoài kiếm tiền ra còn biết làm gì chứ?”

Nam nhân đương nhiên không phục, xuất ra một một xấp giấy.

“Nhìn thế thôi chứ ta đây một bụng kinh luân, chỉ là không khoe khoang trước mặt đệ thôi.”

“Hửm?” Tống Việt không cho là đúng.

“Ở đây có mấy áng văn chương mà ta sưu tầm được, cũng không tệ, đọc cho đệ nghe được chứ?”

Tống Việt sắp chán đến mốc meo rồi, hận không thể tìm việc gì làm, đương nhiên lập tức gật đầu nhận lời.

Thanh âm của nam nhân êm tai đọc liền ba bài.

“Thế nào? Ba áng văn này nếu phân cao thấp, ai thắng ai bại?”

Tống Việt cúi đầu trầm tư một hồi.

“Ba bài này đều nhằm vào cách cải cách tác phong cai trị của Thiên triều. Bài thứ nhất thật sáng tạo, không chỉ đưa ra phương thức, mà còn lấy việc đề cao hiệu suất hành chính làm cốt lõi, đáng để đứng đầu. Bài thứ hai lại có ý tăng mạnh pháp chế làm chủ yếu, chủ trương dùng pháp lệnh ước thúc quan quyền cũng rất có ý nghĩa thực tiễn. Về bài thứ ba, so với hai bài trước thì văn chương hoa mĩ hơn, có thể thấy được tác giả có tri thức tỉ mỉ phong phú, nhưng tính thực dụng lại hơi ít, tầm nhìn hạn hẹp, nhưng vẫn có thể coi là một áng văn hay hiếm có.”

“Xem ra Việt Nhi của ta còn chưa kém đi đâu, không tồi không tồi.”

Tiếng trêu chọc của nam nhân ám muội phả bên tai Tống Việt.

Tống Việt dùng tay đẩy mặt nam nhân ra, “Có ghê tởm không, còn “Việt Nhi”, tại ngươi mà ta nổi hết da gà rồi.”

Tống Việt kéo y phục lộ cánh tay cho nam nhân nhìn.

Nam nhân thuận thế kéo tay y lại, hôn lên lòng bàn tay y.

Cảm nhận được đôi môi ấy, thân thể Tống Việt như bị điện giật, muốn rút tay lại, nhưng lại bị nam nhân giữ chặt, “Bây giờ còn muốn tránh ta? Hử?”

Gương mặt nam nhân sát lại, Tống Việt cảm thấy áp bách, trực giác muốn lui về sau né tránh.

“Vĩnh viễn đừng né tránh ta.”

Không đợi Tống Việt đáp lại, môi y đã bị nam nhân đặt lên nụ hôn thật sâu.

Đôi môi nóng ẩm của hắn vĩnh viễn bá đạo như vậy, chỉ muốn hôn y đến sắp không thở nổi mới chịu buông ra.

Hành vi thân mật đó phát sinh giữa hai người không biết bao nhiêu lần, nhưng gương mặt y vẫn luôn không thể tự khống chế mà thiêu đốt, may mà nam nhân luôn đúng mực dừng lại, không tiến thêm một bước mà mạo phạm y.

Y biết đó là sự tôn trọng mà hắn dành cho mình, khi y chưa gật đầu, hắn sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khác.

Biết nam nhân chịu đựng đến khổ sở, nhưng từ trước đến giờ da mặt y vẫn mỏng, lại chẳng làm sao mở miệng chủ động yêu cầu nam nhân chuyện đó, liền cũng cứng rắn áp chế dục vọng của mình xuống.

Nam nhân vén những sợi tóc lộn xộn, sửa lại mái tóc dùm y.

“Ta ở bên ngoài có chút việc, đi xử lý đã.”

Biết nam nhân cần tạm thời lảng tránh, y có chút do dự, nhưng rồi cũng gật đầu.

Nghe được tiếng thở dài rất khẽ kia, trong lòng Tống Việt có phần đau đớn.

Nghe thấy tiếng y phục sột soạt khi nam nhân đứng dậy rời đi, y không nhịn được mà bắt lấy tay áo hắn.

“Sao vậy?”

Nam nhân quay đầu lại.

“Ta… Ngươi…”

Tống Việt cắn cắn môi dưới.

“Không có gì, ngươi đi làm đi…”

Buông ra vạt áo đang nắm trong tay, lòng y khó tránh dâng lên cảm giác thất lạc.

Nam nhân không nói thêm nữa, rời khỏi phòng.

Ngoài cửa sớm đã có người chờ lâu, thấy Triệu Đình Hạo ra ngoài liền quỳ xuống.

Triệu Đình Hạo dùng ánh mắt ý bảo người nọ đi xa ra, để không quấy nhiễu đến Tống Việt trong phòng.

Thượng Quan Vân hiểu ý, liền theo Triệu Đình Hạo rời khỏi.

Triệu Đình Hạo đưa tờ giấy trong tay qua.

“Trình tự tam giáp năm nay đã định, cứ dựa theo danh sách này đăng bảng, nói với Ti Lễ giám một tiếng, an bài bọn họ vào kinh diện thánh đi.”

“Vâng.” Thượng Quan Vân nhận lấy danh sách.

Sau khi Triệu Đình Hạo đăng cơ, Thượng Quan Vân nghiễm nhiên trở thành nhân vật số một trong triều, là quyền thần tâm phúc của Cảnh Đức Đế, cũng là một trong số ít những người biết được quan hệ của Triệu Đình Hạo và Tống Việt.

Thượng Quan Vân và Triệu Đình Hạo luôn đặt quan hệ quân thần  lên hàng đầu, nhưng đồng thời lại có một loại tình bằng hữu hiếm có, cho nên Thượng Quan Vân lén “thân mật” khá là can đảm với Cảnh Đức Đế có long uy rất nặng này.

“Hoàng thượng, đây chính là ‘Hoàng hậu nương nương’ của chúng ta khâm định tam giáp bài danh?”

Quả nhiên Thượng Quan Vân nhận được một đao mắt bay tới.

Thượng Quan Vân nhịn xuống nụ cười sắp phun ra, cả khuôn mặt đều phải biến sắc.

Triệu Đình Hạo ho khan vài tiếng, che giấu không khí có phần ngại ngùng.

“Cũng không hẳn, trình tự tam giáp mà Tống Việt đưa ra cũng trùng với ý ta, coi như ý của ta đi.”

Thượng Quan Vân chắp tay nói, “Chúc mừng Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương đã đến cảnh giới “tâm linh tương ứng”.”

Dù bị trêu chọc nhưng trong lòng Triệu Đình Hạo vẫn rất hưởng thụ, nhưng nghĩ đến Tống Việt đến nay còn không hoàn toàn giao mình cho hắn, liền có chút tự phủ định mình.

Thượng Quan Vân ăn lộc nhà vua, tự nhiên phải chia sẻ nỗi lo, thấy thần sắc Triệu Đình Hạo khẽ biến, đương nhiên biết vấn đề ở chỗ nào.

“Từ trước đến nay Hoàng thượng vẫn nắm lấy toàn bộ thiên hạ trong tay, nhưng đối với Tống tướng quân, vì sao lại để mọi chuyện phát triển ngoài dự liệu như thế?”

Triệu Đình Hạo nhíu mày, “Ý ngươi là muốn ta dùng kế với Tống Việt?”

“Lời ấy sai rồi.” Thượng Quan Vân xua tay nói, “Đó không thể gọi là ‘kế’ được, chỉ có thể nói là dùng chút tiểu xảo dẫn ra chân tình thực sự trong lòng Tống tướng quân thôi. Nếu như Tống tướng quân vô ý với Ngài thì sẽ không mắc lừa, nhưng nếu trong nhà chưa tỏ, thì lúc đó còn gì phải nói nữa.”

Nghe Thượng Quan Vân một phen khuyên giải an ủi, trong lòng Triệu Đình Hạo thoải mái không ít, vỗ vỗ bờ vai hắn, đi khỏi.

Ngày hôm sau, Triệu Đình Hạo mời Tống Việt tới Hoán Thủy các nghe khúc.

Trải qua thời gian tĩnh dưỡng này, Tống Việt đã có thể xuống giường bước đi, nhưng chỉ có thể đi được một quãng ngắn trên đất bằng mà thôi.

Ở trên đài cao chừng hai tầng bằng gỗ đó, Triệu Đình Hạo muốn ôm y lên như trước, nhưng bản thân Tống Việt là người không chịu thua kém, chuyện mình có thể tự làm được quyết sẽ không nhờ người khác.

Tống Việt tự mình mò mẫm vịn tay cầm, thử lên lầu.

Triệu Đình Hạo cũng không phản đối, nghĩ để Tống Việt luyện tập chút cũng tốt, liền đứng ở bên nhìn theo.

Khi Tống Việt chậm chạp sắp lên tới bậc thang cuối cùng rồi thì dưới lầu, Thượng Quan Vân bỗng nhiên phát công đánh nát bậc thang dưới chân Tống Việt.

Cầu thang đứt đoạn, Tống Việt không nhìn thấy, chỉ cảm thấy một bước vào khoảng không, cả người sắp rơi xuống rồi.

Sự phát đột nhiên, Triệu Đình Hạo theo bản năng kéo Tống Việt vào trong lòng.

Vốn dĩ với võ công của hắn, chỉ có hai tầng lầu, tuyệt đối có thể bảo vệ mình và Tống Việt chu toàn, nhưng trong nháy mắt ấy, hắn liễn nhớ tới cuộc nói chuyện hôm nọ với Thượng Quan Vân, liền thu công về, dựa vào chính thân thể mình giúp Tống Việt giảm xóc.

Hai người lăn tròn xuống, cuối cùng khi tới mặt đất rồi, Tống Việt không mất một cọng lông dựa vào trên người Triệu Đình Hạo.

Triệu Đình Hạo làm đệm bằng thịt, lại không vận công hộ thể, trên người nhiều chỗ bị thương, trán vì đụng vào góc sắc mà tạo ra một lỗ không nhỏ.

Máu nóng rơi xuống.

Tống Việt xoa xoa cái đầu choáng váng, một hồi mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, luống cuống dùng tay mò mẫm, muốn biết Triệu Đình Hạo thương thế ra sao.

Một bên Thượng Quan Vân đương nhiên rõ tâm tư chủ tử, liền ở một bên ồn ào, “Phủ chủ, phủ chủ! Ngài có sao không? Đầu Ngài toàn là máu thôi! Làm sao bây giờ chứ?”

Tống Việt nghe người bên cạnh nói vậy, hoảng hốt vô cùng, tự trách mình tùy hứng, cứ cố chấp, rõ ràng đi lại không tốt, còn sĩ diện nhất định phải tự lên lầu, hiện giờ liên lụy Triệu Đình Hạo bị thương, không biết thương thế ra sao rồi.

Tống Việt xoa trán Triệu Đình Hạo, quả nhiên cảm nhận được dịch thể dính dính, mùi sắt thoang thoảng nói cho y biết, Triệu Đình Hạo chảy không ít máu rồi.

“Mau giúp hắn cầm máu đi!” Tống Việt hướng về phía tùy tùng quát.

Bàn tay vuốt trán hắn khẽ run, trước phản ứng này của Tống Việt, Triệu Đình Hạo vô cùng thỏa mãn.

Không muốn Tống Việt phải lo lắng tự trách, Triệu Đình Hạo nắm lấy tay y.

“Đừng lo, ta không sao, chỉ chóng mặt chút thôi.”

Tống việt dùng tay áo mình bịt kín vết thương cho hắn.

“Xin lỗi, ta…”

Triệu Đình Hạo áp vào tay Tống Việt an ủi nói, “Không sao đâu, chắc tại cầu thang bị mọt thôi…”

Còn chưa nói xong, đại phu đã được tìm tới.

Khúc không nghe được, Tống Việt tràn đầy áy náy về phủ cùng Triệu Đình Hạo.

Khó được Tống Việt chủ động quan tâm chiếu cố, Triệu Đình Hạo hận không thể tự mình thêm nhiều bệnh nằm liền mười ngày nửa tháng, nhưng bất đắc dĩ thân thể hắn vốn hảo, thương cũng mau lành.

Nhưng mắt Tống Việt không nhìn thấy, muốn giấu giếm sự thực cũng không khó.

Vì vậy Cảnh Đức Đế bỏ mấy ngày lâm triều, chỉ vì tạo ra biểu hiện bệnh tình chưa lành trước mặt Tống Việt.

Vì liên lụy Triệu Đình Hạo bị thương, Tống Việt an phận rất nhiều, không kêu muốn ra ngoài đi lại nữa, cả ngày chỉ ở bên người hắn thôi.

Triệu Đình Hạo là kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, nếm được ngon ngọt thì lại càng muốn nhiều.

“Việt Nhi, cho ta quả táo.”

“Việt Nhi, ta xem sổ sách phát chán rồi, nói chuyện với ta đi.”

“Việt Nhi…”

Mãi đến khi Tống Việt thở dài nói, “Ta thấy tinh thần ngươi tốt lắm, sao còn ở lại không đi?”

Biết đại sự không ổn, Triệu Đình Hạo mau chóng giả chết.

“Đầu ta chẳng đau nữa, nhưng vết thâm tím trên đùi còn chưa tiêu đâu!”

“Hử?”

Tống Việt nhíu mày.

“Sao lại thế? Không phải đại phu đã kê cho ngươi thuốc trị bầm tím rồi sao?”

Nam nhân ôm thắt lưng y, trong giọng mang theo ý nũng nịu.

“Thuốc kia bôi rồi còn phải xoa bóp mới được, ta thì lười biếng, lại không muốn ai chạm vào, cho nên mặc kệ luôn.”

Tống Việt bực bội nói, “Làm sao được, lúc bức ta uống thuốc thì đàng hoàng lắm, đến lượt mình thì làm như không có chuyện gì là sao?”

Thấy Triệu Đình Hạo đuối lý không nói lời nào, Tống Việt thở dài, “Đưa thuốc đây, ta xoa dùm cho.”

Nhận thuốc từ tay hạ nhân, Tống Việt kéo lên trường bào của Triệu Đình Hạo, bắt đầu xoa bóp cho hắn.

Đối với Tống Việt “hầu hạ” thế này, Triệu Đình Hạo đương nhiên rất hưởng thụ, còn hừ hừ mấy tiếng, động tác trên tay Tống Việt liền nhẹ nhàng chậm rãi không ít.

Chỉ chốc lát sau, Tống Việt vì cố sức mà trên trán đã toát ra mồ hôi, tóc đen mơn trớn gương mặt, chu sa giữa mi gian tiên diễm mê người, trường bào rộng thùng thình có chút lộn xộn, lộ ra vùng da trơn nhẵn trước ngực.

Triệu Đình Hạo hô hấp dần nặng nề hơn, nhìn “Xuân sắc vô biên” trước mặt, ngay cả tiếng ư hừ cũng biến mất.

Tống Việt xoa nắn rất tỉ mỉ, sợ mình không nhìn được, lại bỏ quên chỗ nào, nên không ngừng thay đổi vị trí.

“Chỗ này bị thương sao?”

“Ừ.”

“Còn đây?”

“Ừ.”

Đến khi hai tay Tống Việt chuyển đến gần nơi tận cùng bắp đùi rồi, Triệu Đình Hạo mới đột nhiên nhảy dựng lên.

Túm lấy tay Tống Việt, Triệu Đình Hạo nói, “Được rồi, xoa thế thôi.”

Tống Việt có phần không hiểu, cảm giác được Triệu Đình Hạo muốn đứng dậy rời đi, lập tức muốn kéo hắn lại.

“Làm sao thế, mới bóp được một lúc…”

Nói đến đây thì không ra lời nữa.

Vì tay Tống Việt, vừa lúc chạm vào vật nóng hùng khởi của Triệu Đình Hạo, hai người lập tức ngượng ngùng.

Thấy Tống Việt như bị bỏng rút nhanh tay về, Triệu Đình Hạo trong lòng như bị kim đâm.

Hắn khẽ cười khổi, trong lòng đại thán khổ nhục kế dường như chẳng thể thực hiện được, liền định rời khỏi Tống Việt để giải quyết vấn đề.

Ai biết vừa động liền phát hiện vạt áo bị thân thể Tống Việt đè lên.

Triệu Đình Hạo giật nhẹ vạt áo, ý bảo Tống Việt tránh một chút, ai ngờ Tống Việt như bị choáng váng, cứ ngồi đó không nhúc nhích.

Triệu Đình Hạo thở dài, ôm Tống Việt sang một bên, cũng tiện kéo vạt áo ra.

Vừa đi thì phát hiện vạt áo lại bị kéo lấy.

Lúc đầu còn tưởng bị mắc ở chỗ nào, Triệu Đình Hạo có chút tức giận quay đầu xử lý.

Khi quay lại thấy thứ đè vạt áo mình chính là tay Tống Việt, bảo không kinh hồn là không thể nào.

“Việt Nhi, đệ…”

“Ngươi… đi đâu…” Nhỏ như muỗi kêu.

“A…”

Trong nhất thời Triệu Đình Hạo không biết nói thế nào mới được, trực tiếp thì xấu hổ vô cùng, dùng cớ khác thì dường như hắn lại coi Tống Việt như kẻ ngu si.

“Ngươi… Thực ra… Có thể…”

Làn da tái nhợt của Tống Việt nhuốm lên màu đỏ ửng.

Triệu Đình Hạo nghe vậy như bị sét đánh.

“Đệ… đệ chấp nhận?”

Người đang yêu luôn là kẻ dại khờ, lời nói đó không sai chút nào.

Vị cửu ngũ chí tôn của Thiên triều, Cảnh Đức Đế vang danh sử sách tài đứt sáng suốt, thánh đức vang rền, trước tình ái cũng biến thành người mà Thanh Ly vẫn nói, “Bộ tộc não ngắn”.

Tống Việt cắn môi dưới.

“Ngươi… Không phải nói… Chúng ta là… Thì… Tình nhân…”

Triệu Đình Hạo nghe vậy có phần kích động đến mức không biết giờ nói có được không nữa.

Bỗng nhiên, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt Tống Việt trắng bệch.

“Chẳng lẽ ta hiểu sai…”

Không đợi y nói nhiều, thân thể đã rơi vào vòng tay nóng cháy của hắn.

Cự vật dưới thân nam nhân chạm vào y, cái loại cảm giác này, thì, kỳ quái.

Kéo tay Tống Việt xoa cự vật dùm mình.

Nóng như muốn bỏng.

Theo bản năng Tống Việt muốn rút tay lại như lần trước, nhưng bị nam nhân gắt gao đè lại.

Đầu lưỡi ấm áp của hắn lướt qua tai y.

“Đệ đáp ứng rồi, không thể nào ta lại để cho đệ chạy đâu.”

Lời nói của nam nhân khiến thân thể Tống Việt run lên từng trận.

Nụ hôn của hắn rơi xuống gáy y.

Không chỉ là hôn, mà giống như sự bá đạo trước nay vẫn vậy, trong đó luôn có cả cái cắn dịu dàng liếm láp.

Đai lưng đã sớm bị cởi ra, trường bào giản đơn đã không có đai lưng ràng buộc, cứ thể mở rộng ra.

Tay nam nhân mở ra y bào, vũ lộng xuất phát từ eo, lướt từ trên xuống dưới, khi tay hắn xoa nắn hồng anh trước ngực Tống Việt thì y không thể kìm được tiếng rên rỉ.

Tống Việt đưa lưng ngồi trên đùi nam nhân, toàn bộ thân thể đã sớm bị rút sạch khí lực, chỉ có thể tựa ở trước ngực nam nhân.

Vì đôi mắt không còn thấy gì cả nên các giác quan khác càng thêm rõ ràng, đối mặt với sự trêu đùa từ cao thủ phong nguyệt, Tống Việt làm sao không động lòng.

“Sao vậy, như thế thôi đã không chịu được rồi?”

Nghe được thanh âm tự mình phát ra, Tống Việt thấy thật mất mặt. Đối với lời trêu chọc tràn ngập ý tình kia, xấu hổ chỉ có thể cắn chặt răng, để tiếng rên đáng xấu hổ kia không vang lên nữa.

Ngón tay linh xảo của nam nhân kẹp lấy đầu nhũ y, “Đừng kìm lại, ta thích nghe thanh âm của đệ.”

Tay Tống Việt vô lực thả xuống, “Ưm, mất… mất mặt lắm…”

Lần đầu tiên thấy một mặt khả ái như thế cuẩ Tống Việt, đầu nam nhân như muốn nổ tung.

Thả Tống Việt xuống giường, y bào vướng bận giữa hai người liền tan thành mảnh nhỏ.

Bị nam nhân trêu chọc, Tống Việt đã động tình từ lâu, thứ kia dưới thân cũng dâng trào.

Nam nhân dùng tay chơi đùa vỗ về, vật nhỏ thành thực liền chảy ra chất lỏng trên đỉnh đầu.

Trước khi mất trí nhớ, Tống Việt luôn tuân thủ nghiêm ngặt chủ nghĩa cấm dục, khi gặp dưới tình huống bất đắc dĩ phải tìm người giải quyết vấn đề sinh lý cũng qua loa cho xong, đâu có làm tiền diễn phiến tình như hôm nay.

Bị dục vọng dằn vặt không nói thành lời, Tống Việt bất chấp xấu hổ khốn quẫn, phần eo khẽ mở mà tác cầu càng nhiều.

Trước một Tống Việt như thế, nam nhân càng yêu điên cuồng, một người chưa từng làm thế này với bất cứ ai, lại cúi đầu ngậm lấy thứ kia dưới thân Tống Việt.

Hạ thân bị khoang miệng ấm áp bao quanh, khoái cảm như điện lướt qua cột sống xông thẳng lên não, toàn bộ thân thể Tống Việt đều cong lên.

Rất nhanh liền trong miệng nam nhân tiết ra, Tống Việt hư thoát ngồi phịch ở trên giường thở hổn hển.

Nam nhân dùng tinh dịch trng miệng liếm tới bụng y, dùng đầu lưỡi vẽ nên thứ đồ án nào đó.

Cảm giác thứ phun ra của mình bị người ta liếm láp như vậy, ngay cả ngón chân y đều cong lên.

Thanh âm khàn khàn của nam nhân lại vang lên.

“Biết tiếp theo ta muốn làm gì không?”

Trong đầu trống rỗng, Tống Việt lắc đầu.

Cảm thấy nam nhân nâng lên rồi mở rộng hai chân mình, ngón tay hơi thô ráp chạm vào một chỗ.

Có lẽ ngón tay hắn dính chút hương du, Tống Việt có thể rõ ràng cảm nhận được hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy vào cơ thể mình.

Nói không kinh hoàng là không thể nào.

Chứng mất trí nhớ của Tống Việt rất triệt để, ngay cả phương thức tình dục giữa hai nam nhân cũng quên sạch.

Cảm nhận mồ hôi nóng bỏng rơi xuống người mình, nam nhân lại hỏi y, “Còn một cơ hội cuối cùng, đệ còn có thể cự tuyệt ta.”

Tới thời khắc như vậy rồi, nam nhân còn áp chế dục vọng của mình, tốn rất nhiều tự chủ mới hỏi được câu như thế.

Bảo không sợ là không thể nào.

Tuy nam nhân rất tốt với y, nhưng sau khi y tỉnh lại tất cả đều xa lạ, ngay cả quan hệ giữa bọn họ trước đây như thế nào y cũng không nhớ nữa, càng đừng nói tình sự.

Tất cả đều bắt đầu từ con số không, Tống Việt nghĩ mình phải tự khắc phục trở ngại này.

Nghĩ đến nam nhân vẫn luôn chiếu cố, nỗ lực cùng ẩn nhẫn, y quyết định lần này không hề trốn tránh.

Y cố gắng, đưa hai chân bị kéo xa kẹp chặt thắt lưng nam nhân.

Nhận được lời chấp thuận ngầm ấy, ngón tay nam nhân càng đẩy mạnh.

Cảm thụ được tràng bích ấm áp, thấy sắc mặt Tống Việt khảng khái kiên quyết, nam nhân càng đau lòng.

“Đừng sợ, sẽ không làm đệ đau đâu.”

Nghe nam nhân nói vậy, thân thể vốn dĩ căng thẳng đến cứng nhắc có chút thả lỏng.

Một tay nam nhân luôn có quy luật theo y xoa bóp phần eo, những ngón tay ở nơi tư mật cũng thong thả, y dần thích ứng.

Y không ngừng được hôn, hồng anh trước ngực và thứ đó dưới thân cũng bị trêu chọc, khoái cảm tràn tới từ những nơi khác thế chỗ cho cảm giác không khỏe ở hậu đình.

Khi thân thể Tống Việt đã mở rộng thích đáng, thứ đó của nam nhân cũng không còn lưu tình mà tiến quân thần tốc.

Huyệt khẩu bị nong rộng, khi cự vật như bàn ủi đóng vào cơ thể, y không ức chế được mà phát ra tiếng kêu đau đớn.

Tuy trải qua đủ tiền diễn và mở rộng, nhưng thứ kia của nam nhân quả là lớn vô cùng, y chỉ cảm thấy mình sắp bị xé rách rồi.

Móng tay họa hồng ngân trên lưng nam nhân, hắn cắn răng xin lỗi.

“Xin lỗi, nhưng…”

Nhưng hắn không nhịn được.

Tống Việt biết chứ.

Tay vòng qua cổ nam nhân, thắt lưng hắn liền nhanh như cắt động trở lại.

Cảm nhận được nam nhân cuồng tiến nơi hạ thân y, mỗi lần rời khỏi rồi cường thế nhập vào đều muốn thịt mềm nơi hậu đình trở ra ngoài, đau đớn và khoái cảm ào ào kéo tới.

Nam nhân Từ trước đến nay vẫn lãnh tĩnh là vậy, giờ phút này đã bộc phát ra toàn bộ nhiệt tình.

“Việt Nhi, nói cho ta biết, đệ không hối hận, không hối hận.”

Nhiệt dịch nóng hổi của nam nhân phun trong thân thể y, thể xác hơi hư nhuyễn phủ trên người y.

Cảm nhận được sự bất an của hắn, Tống Việt mệt mỏi nâng cánh tay, ôm lấy người nam nhân tưởng như mạnh mẽ mà nội tâm lại yếu đuối vô cùng.

“Ta không hối hận.”

“Thật chứ?”

Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào.

“Vâng.”

Nam nhân không hề lên tiếng, nhưng thứ đang chôn sâu trong cơ thể y bỗng nhiên lại lên tinh thần.

“Ngươi!”

Không đợi y có chút phản ứng nào, liền bị nam nhân điên cuồng cuốn vào thế giới tình dục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.