Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 410: Có Việc Hay Là Không Có Việc Gì




Ông cụ Âu nhìn thấy Âu Văn Phú liền nổi giận dễ sợ.

Ông cụ giơ chiếc quải trượng lên liền quật vào nơi bắp đùi của anh, miệng còn nói vẻ cực kỳ tức giận: "Anh bây giờ trưởng thành rồi, có đủ năng lực rồi, ở chỗ nào cũng có thể đánh người dễ dàng có phải không?"

Âu Văn Phú vốn cũng không hề nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đều không thể tránh thoát nổi pháp nhãn của ông nội như vậy.

Nhưng mà anh chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện ông nội sẽ đến nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới ông nội thế nhưng lại còn chủ động giúp cho bọn họ kết hôn như thế! Âu Văn Phú nở nụ cười, ôm lấy bả vai của ông nội như hai anh em, một bộ dáng nũng nịu nói để lấy lòng: "Tính cách nóng nảy như thế này, còn có thân thủ nữa, chẳng phải là cũng đều giống như ông nội đấy thôi! Cháu đây không khoe khoang một chút chẳng phải là sẽ làm cho người ta chê cười hay sao?"

Ông cụ Âu lườm Âu Văn Phú trắng mắt.

Lần trước ở nhà họ Âu, nếu như Âu Văn Phú không quyết tuyệt tiêu sái bỏ đi như vậy, mà anh thật kiên trì khơi thông cùng với người nhà của mình, thì những gì ở trong cái túi tài liệu kia cũng đã được giao đến trong tay anh rồi.

Lần này lúc trước chẳng qua là ông cụ Âu muốn nhìn xem thằng cháu nội của mình đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ hay không, cũng cho ông một cái bậc thềm.

Thế nhưng mà thằng cháu nội này của ông đã làm cho ông phải tức giận.

Cái bộ dáng nhõng nhẽo này của nó quả nhiên là đã làm ông tức chếtđi được! Cũng may ông cụ đã đến đây trước tiên rồi, bằng không nếu như bị người khác nhìn thấy cái bộ dáng lúc này của ông cụ, về sau nét mặt già nua của ông cụ sẽ phải để vào chỗ nào được đây?

Ông cụ Âu nhìn sang Xuân Nguyệt mắt đã hóa đá rồi, híp mắt cười hề hề cầm lấy tay cô, "Chào cháu, chúng ta đã gặp nhau lần trước rồi nhỉ! Ta là ông nội của Văn Phú, xin chào, xin chào."

Xuân Nguyệt thực hoài nghi là mình đã nghe lầm rồi, còn lần đầu gặp mặt là bao giờ nhỉ? Trên phương diện tình cảm, ông cụ đã thử cô, nhưng lại không muốn để cho Âu Văn Phú biết, Xuân Nguyệt chỉ biết cười khổ mà nói: "Ông nội, ngài khỏe không ạ?"

Ông cụ Âu vuốt râu vẻ vừa lòng, vỗ vỗ bả vai Xuân Nguyệt, nói đầy vẻ ý vị thâm trường: "Bao dưỡng nó thì có thể, nhưng mà ở rể hả, thì miễn đi!"

Xuân Nguyệt xấu hổ liên tục nói "Dạ, dạ…” Khom thắt lưng xuống muốn thành tiêu chuẩn 90 độ.

Xuân Nguyệt muốn rơi lệ rồi.

Mình ở bên cạnh ông nội của Âu Văn Phú thế nhưng lại dám công nhiên kêu gào muốn để cho Âu Văn Phú ở rể! Chuyện này xấu hổ đến cỡ nào đây.

.

.

Sau khi Xuân Nguyệt gả cho Âu Văn Phú rồi, thì những ngày sau này mới thực thần kỳ làm sao.

Cô không thể tưởng được nhà họ Trương vậy mà lại không hề phản đối cuộc hôn nhân của cô.

Mặt khác lại vẻ mặt đối với cô cũng rất ôn hoà! Xuân Nguyệt nhất thời đều có chút kinh sợ vì sự cưng chiều này rồi ! Hơn nữa cha của cô cũng không có bị nhà họ Trương làm cho khó xử.

Sau khi Xuân Nguyệt kết hôn thì cha của cô liền thoát khỏi sản nghiệp của gia tộc, trải qua những ngày sống nhàn vân dã hạc (*), không ngày nào là không vui vẻ.

(*) Nhàn vân dã hạc: ý nói cuộc sống tự do thoải mái, không bị ràng buộc, quản thúc.”

Âu Văn Phú vẫn còn là chưa nói cho Xuân Nguyệt biết tình hình thực tế.

Cho dù là thời điểm nhà họ Âu gặp cô dâu thì cũng đều được sắp xếp ở khách sạn, thỉnh thoảng người trong nhà mới có thể đến nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ một chút.

Cuộc sống tân hôn của hai vợ chồng bọn họ bây giờ đều trải qua những ngày tuyệt vời.

Xuân Nguyệt cũng tiếp nhận lời đề nghị của nhà họ Âu, cô đã giao hội sở lại cho một người tín nhiệm quản lý.

Mỗi tháng chính là đi đến để kiểm tra sổ sách một chút.

Cô được rảnh rỗi không phải trông nom lo lắng gì.

Cũng may do thành tích của Xuân Nguyệt nổi trội xuất sắc, nên thi đỗ được vào đại học A, sau đó lại càng có nhiều thời gian để trải nghiệm cuộc sống trường học.

Nhưng mà điều làm cho Xuân Nguyệt cảm thấy vô cùng bất an chính là việc Âu Văn Phú lại càng ngày càng bận rộn hơn rồi.

Có đôi khi cả một khoảng thời gian dài anh cũng không trở về nhà, mà sau khi về nhà rồi thì cũng chỉ là ở nhà một chốc một lát để nghĩ ngơi hồi phục.

Rồi sau đó anh lại nói có nhiệm vụ liền vội vàng rời đi.

Xuân Nguyệt luôn luôn lo lắng anh vẫn làm cái gọi là công việc phụ vì lý do muốn mang lại cho cô một cuộc sống tốt đẹp, cho nên thường thường liền khuyên anh, hay là không cần làm cảnh sát nữa.

Âu Văn Phú đối với việc này cảm thấy rất là lệ rơi.

Anh giao cho Xuân Nguyệt thẻ tiền lương của chính mình cùng một tập thẻ tiết kiệm.

Ở bên trong đó là anh tất cả gia tài của anh hiện nay.

Đương nhiên số tiền ở trong thẻ đó cũng là nhiều đến kinh người.

Nhưng mà Xuân Nguyệt lại vẫn không hề động đậy gì đến tiền của anh.

Ngay cả việc điều tra cô cũng không chịu làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.