*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỗng chốc bị Mục Vũ Phi chọc đến chỗ đau của mình, Hoa Nhu tức giận đến xanh cả mặt.
Cô ta run rẩy chỉ vào Mục Vũ Phi, "Cô...!Cô đúng là người đàn bà chanh chua!"
Mục Vũ Phi nở nụ cười.
Cô cười đến mức phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang (*), "Cho nên tôi mới hỏi cô, tôi có cần phải nể mặt cô hay không, hả? Cô đã biết tôi là người đàn bà chanh chua, vậy mà còn muốn tỏ vẻ ra oai ở trước mặt tôi như thế! Đầu óc cô bị cửa kẹp hay là giống như bị lừa đá rồi hả? Thừa dịp tôi còn chưa thay đổi chủ ý, cô hãy nhanh chóng cút xéo đi cho tôi, đừng có ép tôi đánh cô đến gương mặt hoa đào nở!"
(*) Phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang: Dịch nghĩa: Gió mây đổi sắc, Mặt Trăng Mặt Trời không còn ánh sáng.
Lương Ngọc Phi thật muốn đánh mình.
Việc kết luận quả nhiên không thể thực hiện quá sớm, đây chính là một người phụ nữ dữ dội và bạo lực!
"Đợi một chút!"
Vẫn luôn luôn chợp mắt, Phương Gián chợt nói chuyện.
Trong nháy mắt Hoa Nhu chợt dấy lên niềm hi vọng.
Thế nhưng nhìn đến biểu cảm lạnh nhạt của mọi người, cô ta mới giật mình.
Mọi chuyện không hề tốt
.