Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 21: Đều là kẻ lập dị




Editor: Bánh Tai Heo

Sáng sớm Nhạc Cảnh Dư rời giường, mới vừa xuống lầu liền thấy một thân ảnh chạy xoẹt qua, Nhạc Cảnh Dư mặt dại ra, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

Đôi mắt lèm mèm đi tìm thân ảnh kia thì nhìn thấy Tư Dao đang chạy bộ, Nhạc Cảnh Dư tới gần người quay phim, bĩu môi ý bảo "Cô ấy chạy được mấy vòng rồi?"

Người quay phim đau khổ động đậy bả vai, lên tiếng sửa cách dùng từ của Nhạc Cảnh Dư "Chạy hai giờ rồi."

Miệng Nhạc Cảnh Dư miệng có dấu hiệu trật khớp, yên lặng nuốt nước miếng, sau đó thu hồi lại biểu tình thất thố "Chạy giỏi cũng không có tác dụng gì với đóng phim."

"Hai giờ chạy cũng hơn 10.000 mét rồi đấy." Người quay phim đem máy quay phim đổi sang bên vai khác "Có mấy ai làm như vậy được đâu?"

Nhạc Cảnh Dư câm miệng, hắn đích xác làm không được. Nhiếp ảnh gia cảm khái "Đúng là nhân tài giới giải trí a."

Tư Dao kết thúc vòng chạy, hít thở thật sâu điều chỉnh hô hấp, lau mồ hôi xoay người liền thấy Nhạc Cảnh Dư "Lê Tinh tỉnh rồi sao?"

Nhạc Cảnh Dư biểu tình quỷ dị nhìn Tư Dao, như đang nhìn quái vật "Chắc là rồi."

"Tôi đi tắm đã." Tư Dao nói xong liền hướng trong phòng tắm đi tới.

"Lê Tinh dù sao cũng là nam, chú ý danh tiếng một chút." Nhạc Cảnh Dư nhíu mày nhắc nhở.

Tư Dao mặc kệ Nhạc Cảnh Dư, tìm được phòng liền gõ cửa muốn vào, Lê Tinh mới vừa rửa mặt xong, bưng ly nước chuẩn bị uống. "Tư Dao, cô dậy rồi à."

Tư Dao lôi vali ra lấy quần áo để thay, chỉ vào cửa phòng nói thẳng "Tôi muốn tắm rửa."

Lê Tinh sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng, tay chân quắn quéo buông cái ly "Tôi đi ngay đây, cô cứ từ từ tắm."

Lê Tinh chạy trối chết, Tư Dao thong thả vào phòng tắm, chuẩn bị tắm sau khi tập thể dục buổi sáng.

Lê Tinh ngồi xổm dưới lầu đếm con kiến, đã chuẩn bị tốt tư thái chờ đợi khắc khổ, ai ngờ Tư Dao nhanh chóng bước ra. Lê Tinh nhìn Tư Dao đã thay một bộ đồ khác, có chút ngoài ý muốn "Tư Dao, cô tắm xong rồi hả?"

"Ừ." Tư Dao lau đầu tóc đang ướt, đôi mắt liếc nhìn chung quanh "Có thể ăn cơm chưa? Tôi đói quá."

"Bữa sáng trong phòng đều đã làm xong, bọn họ đều đang ăn cả rồi." Lê Tinh chỉ vào trong phòng nói.

Tư Dao quyết đoán ném khăn lông xuống, xoay người chạy vào trong phòng "Ăn cơm sao không kêu tôi."

Tư Dao cùng Lê Tinh chạy vào nhà, đám người Nhạc Cảnh Dư đều đang ăn, Tư Dao lại gần Mạc Thanh Thần ngồi xuống, tay cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Triệu Như Nguyệt liếc mắt nhìn Tư Dao, đáy mắt mang theo chút ý vị không rõ "Tối hôm qua ăn ngủ ngoài trời cảm giác thế nào?"

"Khá tốt, rất mát mẻ, có thể ngắm sao trời, lại không có muỗi cắn." Tư Dao trả lời thật sự, khiến người quay phim cùng đạo diễn đều vui vẻ.

Triệu Như Nguyệt biểu tình tức khắc có chút khó coi, khóe miệng hiện lên ý cười trào phúng "Nếu như vậy, đêm nay lại tiếp tục ăn ngủ ngoài trời thôi."

"Đương nhiên là vậy rồi, chẳng lẽ cô muốn đổi với tôi hả?" Tư Dao trợn tròn đôi mắt, nàng nhớ rõ thời gian quay ở đây tới năm ngày lận đó.

Triệu Như Nguyệt bị nghẹn lại, Lê Tinh che mặt nhịn cười, Mạc Thanh Thần gắp trứng gà cho Tư Dao, mắt lộ ý cười nói "Đừng nói chuyện nữa, nhanh ăn cơm đi." Còn nói nữa, có khi lại cãi nhau.

Tư Dao hạnh phúc lột trứng gà, vị ngon như dầu diesel, nếm qua đồ ăn ở địa cầu, Tư Dao cảm thấy cô có chết cũng không muốn lại uống xăng dầu nữa.

Đợi các minh tinh dùng xong bữa sáng, đạo diễn công bố nhiệm vụ, rút thăm chia tổ dựa theo nội dung trong túi gấm, tìm mua 10 loại đồ ăn vặt, sau đó đem đưa tới chỗ giao nhiệm vụ, mỗi tổ có 500 nghìn tiền mặt.

Nhưng trong lúc làm nhiệm vụ, sẽ có ' thích khách ' đuổi bắt cướp bóc, minh tinh cần phải bảo đảm đồ ăn an toàn, nếu không liền sẽ phải đi mua lại lần nữa.

Kết quả rút thăm liền có, Nhạc Cảnh Dư cùng Triệu Như Nguyệt một tổ, Phùng Dự, Lê Tinh, Lăng Kỳ một tổ, Mạc Thanh Thần và Tư Dao một tổ. Nhận 500 nghìn tiền mặt, Tư Dao mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm, Mạc Thanh Thần cười đem tiền giấu trong túi "Tiền này không thể xài bậy được đâu."

Tư Dao dẩu miệng xoay người đi, cô không có tiêu tiền bậy bạ, cô có cách trộm tiền từ các hành tinh khác a!

Tư Dao cùng Mạc Thanh Thần đi trên đường, trong đầu nghĩ ngày nào đó sẽ đi cùng lão Diêm tới đây, lão Diêm thấy cô tội nghiệp khẳng định sẽ mua đồ ăn ngon cho cô.

Mạc Thanh Thần cân nhắc thực đơn trong túi gấm viết, toàn những cái tên cổ quái hiếm lạ, Mạc Thanh Thần cũng cảm giác có chút ngốc. Muốn hỏi ý kiến Tư Dao, nhưng lại thấy Tư Dao ánh mắt mờ mịt, như đã đi vào cõi tiên cmnr.

Mạc Thanh Thần xoa mi tám, bất đắc dĩ chắn trước mặt Tư Dao lắc lắc "Đừng chơi nữa, phải làm nhiệm vụ."

Tư Dao mơ hồ tiếp nhận thực đơn, mặt ngây thơ nói cho Mạc Thanh Thần cô đọc xem không hiểu. Mạc Thanh Thần hoàn toàn từ bỏ đồng đội heo này, xoay người chuẩn bị nhờ người qua đường giúp đỡ.

Mạc Thanh Thần rốt cuộc là tai to mặt lớn, fan khắp nơi, bằng cách cầu xin fan giúp đỡ, Mạc Thanh Thần nắm Tư Dao đi nhanh chóng tìm được mục tiêu, là quầy hàng làm kẹo hoa quế.

Tư Dao mắt trông mong nhìn, Mạc Thanh Thần thấy thú vị, liền nói chủ quán muốn xin một viên để ăn, lắc lắc viên kẹo trước mặt Tư Dao "Muốn ăn sao?"

Tư Dao hồ nghi nhìn Mạc Thanh Thần, Mạc Thanh Thần tiếp tục lừa gạt "Đi theo tôi ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, chờ nhiệm vụ kết thúc, tất cả những thứ chúng ta mua đều cho cô ăn."

"Ta chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Tư Dao nhanh chóng đứng thẳng tiếp nhận mệnh lệnh.

Mạc Thanh Thần vừa lòng đem kẹo hoa quế đút cho Tư Dao, Tư Dao thỏa mãn híp mắt, bộ dáng ngu ngốc chọc cười Mạc Thanh Thần.

Trả tiền rồi nhận kẹo hoa quế, Mạc Thanh Thần không dám đưa cho Tư Dao cầm, hắn sợ đến lúc giao nhiệm vụ, kẹo hoa quế cũng chỉ còn cái hộp.

Mạc Thanh Thần cùng Tư Dao trước sau đi tới, một thân ảnh lén lút chậm rãi tới gần hai người, ngay lúc khoảng cách giữa hắn và Mạc Thanh Thần gần lại, đột nhiên hướng Mạc Thanh Thần đánh tới.

Nhạy bén nhận thấy được nguy hiểm, Tư Dao nhanh chóng túm chặt cổ áo Mạc Thanh Thần, đem hắn túm đến phía sau lưng bảo hộ, sau đó xoay người xuất ra mấy cú đá.

Cảm giác người đánh lén không có uy hiếp, Tư Dao thả chậm lực đạo, bàn chân vững vàng ngừng trước mặt hắn. Người đánh lén vẫn còn duy trì tư thế công kích, trừng mắt nhìn bàn chân cách mặt mình 2 cm, ừng ực nuốt nước miếng.

Mạc Thanh Thần hoàn hồn, nhanh chóng chạy tới đem Tư Dao giữ chặt, nhíu mày giúp cô sửa sang lại váy "Đồ ngốc, mặc váy còn dám đá chân, không sợ bị thấy hết hả?"

"Ta không sao." Tư Dao xác định kẹo hoa quế bình yên vô sự, sung sướng trả lời.

Mạc Thanh Thần ánh mắt quỷ dị đánh giá Tư Dao "Cô có học Tae Kwon Do hả."

Tư Dao ngơ ngác ' Tae Kwon Do là gì? Một loại vũ khí sao? '

"Chắc đây là thích khách mà đạo diễn nói." Mạc Thanh Thần nhướng mày cười như không cười.

Thích khách cứng đờ, Mạc Thanh Thần nhẹ nhàng trêu đùa "Thích khách không khủng bố, mục tiêu biết võ mới khủng bố a."

Đem kẹo hoa quế an toàn đưa đến chỗ giao nhiệm vụ, sau đó đi tìm món đồ ăn khác, có Tư Dao hộ giá, tô Mạc Thanh Thần một đường chém giết thật sảng khoái.

Mạc Thanh Thần cùng Tư Dao đứng ở góc đường ăn kem, biểu tình y hệt nhau làm 2 người quay phim cảm khái, xem ra《 Theo chân Thần tượng 》 có couple rồi a.

"Tôi đã xem qua ảnh chụp trong phim trường 《 Tiên Đạo 》, rất xinh đẹp cũng có kỹ thuật diễn." Mạc Thanh Thần tìm đề tài nói chuyện với Tư Dao. "Mv trong album của tôi cũng là cô đóng, rất phù hợp với kỳ vọng trước đó của tôi."

Tư Dao chuyên chú liếm kem, Mạc Thanh Thần tiếp tục hỏi Tư Dao "Cô như thế nào mà lại tiến vào giới nghệ sĩ thế?"

"Không biết, mơ mơ màng màng liền vào." Tư Dao gãi lỗ tai, mặt than lúc này nhìn có chút ngốc.

"Phong Thần nguyện ý nâng đỡ cô, khẳng định là xem trọng tiềm lực của cô rồi." Mạc Thanh Thần cười nói.

Tư Dao mờ mịt "Tôi muốn kiếm tiền, muốn đi khắp nơi ăn đồ ăn ngon."

Mạc Thanh Thần cắn kem, vạch hắc tuyến rớt xuống đất. "Võ Tae Kwon Do của cô rất lợi hại, cô chắc khổ luyện lắm nhỉ?"

Tư Dao trong đầu thao tác máy tính tìm tòi hiểu Tae Kwon Do là gì, tìm thấy đáp án, Tae Kwon Do là các chiêu thức võ thuật, nhưng võ thuật của cô đều là từ thực chiến luyện ra. "Đúng vậy."

"Nhìn cô gầy yếu thế này, không nghĩ tới lại là cao thủ Tae Kwon Do đấy." Mạc Thanh Thần vui đùa.

"Tôi gầy nhưng tôi có thể ăn rất nhiều đó, tuy rằng ăn rất nhiều nhưng lại không béo, mà quan trọng nhất là tôi yếu chỗ nào?" Tư Dao cảm thấy bị kêu yếu ớt chính là sự vũ nhục đối với một người chiến sĩ.

"Những lời này mà truyền ra, chắc chắn sẽ kéo tới một đống thù hận a." Mạc Thanh Thần dở khóc dở cười.

"Người thường chính là người thường." Tư Dao nhả hột táo trong que kem, mặt lạnh lùng rầm rì nói.

Mạc Thanh Thần ăn kem xong gói lại ném vào thùng rác "Đạo diễn người thắng nhiệm vụ cuối cùng, có thể đưa ra một yêu cầu đó."

Mạc Thanh Thần vừa dứt lời, Tư Dao nháy mắt tinh thần phấn chấn "Có thể lấy di động về được không?"

Mạc Thanh Thần trầm mặc, ý anh là nhắc nhở Tư Dao phải đòi phòng ở, thời gian thu hình còn tận 3 đêm nữa, không thể để cô cứ ăn ngủ ngoài trời.

Mạc Thanh Thần vừa định nhắc lại cho Tư Dao hiểu, liền nhìn thấy Phùng Dự cùng Lê Tinh bị thích khách đuổi theo đầy đường, Lê Tinh trong tay bưng canh nóng hầm hập chạy, bị bỏng còn ngao ngao kêu to m không chịu ném đi.

Mạc Thanh Thần thở dài, quả nhiên, trừ bỏ Nhạc Cảnh Dư còn hơi bình thường, nghệ sĩ Phong Thần quản lý đều là kẻ lập dị a.

Nhạc Cảnh Dư cắn bánh hoa hồng chạy qua, vừa chạy vừa thét to "Tôi ăn hết rồi, đừng đuổi theo nữa mà."

Mạc Thanh Thần sờ sờ che mặt, hắn thu hồi lại lời vừa nói, người trong tay Phong Thần đúng là cmn không có ai bình thường.

Tư Dao liếm liếm môi "Sao phải đánh qua đánh lại như vậy, bọn họ không thấy nóng sao?"

"Là đội chúng ta qua quá nhẹ nhàng thôi." Mạc Thanh Thần cười.

"Tôi không đánh trả, tôi cũng chạy nhưng bọn họ đều đuổi không kịp mà." Tư Dao thực vô tội.

Mạc Thanh Thần thờ ơ tỏ vẻ khinh bỉ, cô xoay người liền trèo tường, ai có thể đuổi kịp cô, làm đồng đội cô anh ta đều thấy tội nghiệp cho thích khách.

"Đi thôi, chúng ta đi giao nhiệm vụ." Mạc Thanh Thần chờ Tư Dao ăn kem xong nói.

Mạc Thanh Thần cùng Tư Dao không ngoài ý muốn thắng được, nhưng nếu muốn ghi hình hiệu quả, Tư Dao cần phải có khuyết điểm. Dù sao cũng là chương trình giải trí, phải có khúc hay khúc hài, nếu Tư Dao cứ vô địch như vậy, cuối cùng không biết phải biên tập thế nào đây.

Làm người thắng, Tư Dao cùng Mạc Thanh Thần có thể đưa ra yêu cầu, Tư Dao vừa định nói muốn di động, Mạc Thanh Thần nhanh chóng đem nàng túm lại, cầm lấy khối bánh mì nhét vào miệng cô "Nói là muốn có phòng."

Tư Dao gặm bánh mì, nói mơ hồ không rõ "Tôi muốn di động với túi tiền."

Tào Nguyên Huy cầm lấy viên kẹo quả quýt tức tối ném Tư Dao, Tư Dao vững vàng tiếp được, Tào Nguyên Huy mặt đen quát lớn "Nghiêm túc cho anh, không được hồ nháo."

Thấy Tào Nguyên Huy bùng nổ, Tư Dao phồng má nín thở, nàng không sợ Tào Nguyên Huy mắng, nàng là sợ Tào Nguyên Huy đi mách Diêm Tử Ký.

Đạo diễn ánh mắt nhìn qua người quay phim, người quay phim lập tức hiểu ý, đem máy quay phim dời đến người Tào Nguyên Huy, quay cảnh hắn trấn áp Tư Dao.

Lê Tinh tới gần Tư Dao thấp giọng nói "Trong vali của ta có sữa chua thạch trái cây, đợi lát nữa đưa cho ngươi ăn."

Tư Dao kỳ quái liếc mắt Lê Tinh "Có phải cậu trộm đồ ăn vặt của Phong Thần không."

"Nào có trộm a!" Lê Tinh trừng mắt phản bác. "Đó là anh Phong Thần cho tôi."

"Tự dưng làm chuyện tốt không phải kẻ gian cũng là phường trộm, cậu lúc nào cũng khiến Phong Thần tức điên." Tư Dao nghiêm túc ngẫm lại. "Chẳng lẽ là thực phẩm hết hạn, vứt đi thì tiếc nên liền đưa cho cậu ăn?"

"Anh Phong Thần thích ăn như vậy, sao có thể để đồ ăn vặt hết hạn được chứ." Lê Tinh thở hổn hển.

' Này, sao đề tài của hai người lạc sang đâu vậy? ' Nhạc Cảnh Dư đỡ trán. Hy vọng Phong Thần sau khi xem chương trình này, có thể bỏ qua cho hai cái tên ngu xuẩn trước mắt.

Mạc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn trời, mấy năm gần đây giới giải trí kỳ nhân dị sĩ như vậy hình như đặc biệt nhiều thì phải.

( Edit chương này cười muốn ná thở luôn á trời ơi =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.