Vĩ Thành nắm tay Tâm Dao, cả hai dọc theo bờ hồ, hưởng thụ cái khí trời mát lạnh không phải lúc nào cũng có. Cả hai dựa vào thân cây to lớn, bên tai nghe tiếng chim hót ríu rít, tâm trạng thoáng yên bình, đều mong thời gian ngừng lại ở khoảnh khắc tốt đẹp này. Đôi thiên nga bay xuống giữa hồ, khiến mặt nước rợn sóng nhẹ ra xung quanh. Chúng một trước một sau, nhẹ nhàng đối mặt với nhau rồi cùng múa lên vũ điệu tình cảm. Những người có mặt ở đó đều không khỏi trầm trồ.
Tâm Dao dựa đầu vào vai Vĩ Thành, hít một hơi thật sâu cảm nhận thời gian hiếm có này, dường như bao nhiêu nỗi u uất, tủi hờn và căm giận đã tan theo dòng nước, bây giờ chỉ còn có cô và anh ở bên nhau mà thôi. Anh vòng tay ôm lấy bắp vai cô, đặt lên tóc người mình yêu một nụ hôn: “Tâm Dao này.”
“Vâng.” Tâm Dao nhẹ giọng đáp.
Vĩ Thành bắt đầu nói ra trọng điểm cho buổi dã ngoại ngày hôm nay: “Chỉ còn một tháng nữa là anh trở về quân trại, vốn dĩ trước giờ anh chẳng có nỗi lo gì để lại, thậm chí còn đóng gói lên đường sớm, nhưng sau khi chứng kiến những gì có thể xảy ra với em, anh không yên tâm.”
Tâm Dao khó hiểu, ngước lên nhìn Vĩ Thành: “Sao lại không yên tâm ạ?”
“Anh có cảm giác nếu em không tìm đến rắc rối thì chúng cũng sẽ tự tìm tới em.” Vĩ Thành ôm Tâm Dao sát vào lòng hơn, khẽ vuốt ve bắp tay cô.
Câu nói của anh khiến cô rơi vào suy nghĩ, nếu anh biết được cô từng sống cuộc sống như thế nào, có khi anh càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Những việc tiêu cực cứ đến với cô không hề ngừng bớt, thậm chí còn kinh khủng hơn rất nhiều đến mức cô phải thiệt mạng, như thể cô là nam châm hút lấy chúng.
“Nên anh biết nói điều này sẽ khiến em khó chịu, nhưng em có muốn có thêm một gia đình không?” Vĩ Thành nâng mặt Tâm Dao lên, để ánh mắt cả hai khắc sâu hình bóng nhau.
“Ý anh là…” Tâm Dao bỗng chốc hồi hộp, đợi chờ sự mở lời từ Vĩ Thành lần nữa.
“Làm vợ anh, làm con dâu của nhà họ Triệu. Em có chấp nhận không?” Vĩ Thành miết nhẹ cằm của Tâm Dao, nhìn mặt cô vẫn còn ánh lên vẻ đắn đo thì nói tiếp: “Anh vô cùng kiên định với quyết định của mình, anh yêu em, muốn cả hai bên cạnh nhau bầu bạn cả đời. Em cũng sẽ có một gia đình thật lòng yêu thương em.”
“Em…” Tâm Dao mấp máy, nhiều lời lo âu nhưng không thể nào thốt ra, cô vẫn luôn cảm nhận được tình thương của nhà họ Triệu dành cho bản thân, nhưng càng như thế thì cô lại càng liên tưởng đến những mất mác có thể xảy ra. Nhìn ánh mắt chân tình của Vĩ Thành, cô không biết nên làm gì.
“Tâm Dao, em không cần phải lo sợ điều gì cả, anh có thể lập ra điều kiện tốt với em nếu em cảm thấy không yên tâm về sau.” Vĩ Thành vuốt ve bầu má của Tâm Dao.
“Không, em tin tưởng anh, cũng như sự tín nhiệm của nhà họ Triệu đã từng dành cho em vậy.” Tâm Dao lắc đầu, thật ra cô từng dành khá nhiều thời gian để nhìn nhận lại vấn đề này. Cô sợ nhưng chính cô biết bản thân có sự mong chờ vào tương lai ở bên Vĩ Thành. Có lẽ cô nên đặt cược tương lai một lần nữa thì mới biết được liệu nó sẽ có sự thay đổi gì không, đã bỏ mạng một lần, cô còn phải sợ gì nữa chứ.
Vĩ Thành không biết Tâm Dao nghĩ gì, tiếp tục nói: “Anh đi không biết khi nào sẽ về, anh sợ những lúc em gặp nguy hiểm, anh lại không thể có mặt. Chỉ khi em mang danh vợ anh, họ sẽ ít dám ra tay hơn, nhà họ Triệu cũng có thể đứng ra bảo vệ em một cách quang minh chính đại.”
Tâm Dao ôm lấy eo của Vĩ Thành, tựa vào ngực anh, cảm nhận sự đảm bảo an toàn anh dành cho mình, dần nhận ra anh cũng lo sợ không khác gì mình nên mới muốn rút ngắn tiến độ như thế.
Vĩ Thành nhỏ giọng dụ dỗ: “Nếu em vẫn còn để tâm, chúng ta có thể đính hôn trước.”
“Được.” Tâm Dao lập tức trả lời.
“Còn không thì chúng ta… Em nói gì?” Vĩ Thành ngẩn người, dường như đã bỏ qua câu nói gì đó vô cùng quan trọng.
“Em bảo được, chúng ta đính hôn đi.” Tâm Dao ngẩng lên, chớp ánh mắt mong chờ nhìn Vĩ Thành: “Hay giờ anh lại muốn rút lời lại.”
“Không, không có.” Vĩ Thành lắc đầu, không che giấu nổi nụ cười trên môi, cảm giác dành mấy năm trời ít nói từ nhỏ đến giờ để thổ lộ tâm tình quả thật không hề uổng phí. Anh ôm lấy eo cô siết nhẹ, nói với giọng thâm tình: “Cảm ơn em vì đã chưa từng bỏ cuộc ở anh.”
Tâm Dao thoáng động lòng, khoé mắt dần đỏ hoe, dụi đầu vào ngực anh: “Cảm ơn anh vì chấp nhận em.”
Chấp nhận khi cô không có gì trong tay, gia đình, người thân, kể cả địa vị phù hợp với anh.
________________
“Hai đứa muốn đính hôn à?” Bà Triệu bỡ ngỡ, sau đó vỗ tay vui mừng, rồi lập tức hỏi tiếp: “Khi nào tổ chức?”
Vĩ Thành lấy thuốc cho Tâm Dao, sau đó đáp: “Tốt nhất là trong tuần sau.”
“Gấp vậy sao?” Triệu lão gia nhíu mày, không biết có làm kịp không: “Sợ sẽ không chuẩn bị ổn thoả khiến Tâm Dao chịu thiệt.”
Nhưng bà Triệu nhanh chóng xua tay: “Không gấp, không gấp, để mẹ lo hết. Hai đứa cứ giữ trạng thái thoải mái hen.”
“Cảm ơn mẹ.” Vĩ Thành bóp bóp vai cho Tâm Dao khi thấy cô thoáng mệt sau buổi dã ngoại.
Tâm Dao cũng đáp theo: “Cảm ơn bác.”
“Giờ này còn kêu bác sao?” Bà Triệu nhướng mày, tỏ ý trêu chọc.
Vĩ Thành cúi xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Gọi mẹ.”
“Cảm ơn mẹ.” Tâm Dao chớp chớp mắt, gọi một cách nhu thuận khiến bà Triệu vui như đón tết, sau đó lập tức huy động toàn bộ lực lượng chuẩn bị buổi lễ đính hôn.
“Còn tôi thì sao?” Triệu lão gia chỉ tay vào mặt mình, không muốn bị bỏ quên.
“Ông nội.” Tâm Dao đã hiểu ý từ trước nên kêu một tiếng thật ngọt ngào khiến Triệu lão gia lập tức vung tiền bao trọn ngay một nơi sang trọng chỉ để cho buổi đính hôn.
Tâm Dao và Vĩ Thành nhìn nhau, thầm bật cười, mọi thứ dường như đều đi đúng kế hoạch.