Tô Khả bưng một cái chén, dùng một cái muỗng, từng miếng từng miếng đút cơm cho Tô Cẩm Niên ăn, vẻ mặt là một cảm giác thỏa mãn.
Hồi lâu, giống như là Tô Khả nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi, "Kể đi, Cẩm Niên, thành thật khai báo, có phải người mới vừa tới thăm anh là Hoàng Nghê Thường không."
Tô Cẩm Niên ngạc nhiên, sau đó gật đầu một cái.
Tô Khả bĩu môi, "A, người này thật là ‘âm hồn bất tán’ mà."
Tô Cẩm Niên cười ra tiếng, "Ờ, âm hồn bất tán."
Tô Khả vô cùng hài lòng với thái độ của Tô Cẩm Niên, sau đó cười híp mắt nói, "Anh là của em, từ trong ra ngoài trên người của anh thì chỉ một mình em có thể nhúng chàm."
Tô Cẩm Niên cười, cả phòng ấm áp, cũng vào lúc này, cửa truyền đến tiếng "Ken két ——", thì ra là cửa phòng bệnh của Tô Cẩm Niên mở ra.
Tô Khả và Tô Cẩm Niên cùng nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lại phát hiện mẹ của Tô Cẩm Niên - Tần Phi, lúc này sắc mặt khó coi đứng bên kia.
Trong lòng Tô Khả biết mẹ Tô Cẩm Niên không thích cô, nhưng mặc kệ như thế nào thì người này là mẹ của Cẩm Niên, là mẹ chồng của cô, cho nên Tô Khả vẫn cười híp mắt nói với mẹ Tô Cẩm Niên, "Chào bác gái."
Hiển nhiên mẹ Tô Cẩm Niên là Tần Phi không nghĩ tới Tô Khả cũng ở chỗ này, hơn nữa lại có bộ dáng “vợ hiền”, chăm sóc Tô Cẩm Niên ăn cơm tối.
Nhưng mặc kệ như thế nào, chính là bà đối với cô gái quê mùa Tô Khả này không có một chút cảm tình, cho nên khi nghe Tô Khả như chào hỏi bà thì Tần Phi chỉ gật đầu một cái, sắc mặt khó coi một chút, đi đến bên cạnh Tô Cẩm Niên.
Bà nhớ Cẩm Niên từng nói với bà, anh và Tô Khả chỉ qua lại lúc trước thôi mà, sao Tô Khả còn quấn lấy con trai bà, quá ‘âm hồn bất tán” rồi!
Hừ, dù là cô quấn quá lợi hại thì con dâu của bà cũng không thể là cô!
Nghĩ như vậy, bà nghĩ mấy ngày nay Hoàng Nghê Thường đến bệnh viện thăm Cẩm Niên lại rất chịu khó, ừ, ngốc cũng hỏi một chút xem cuối cùng thì quan hệ hai người bọn họ tiến triển đến bước nào.
Tô Khả nhìn mẹ Tô Cẩm Niên chỉ lạnh nhạt gật đầu thì cũng không nói nhiều lời.
Mà cô mới vừa kêu mẹ Tô Cẩm Niên, chính là mẹ chồng cô là "bác gái" mà không phải là "mẹ", hoàn toàn là bởi vì Tô Cẩm Niên từng nói với cô, chuyện bọn họ đã kết hôn rồi không thể thông báo ra ngoài.
Nói cách khác, cô và Tô Cẩm Niên kết hôn là thuộc loại "Tiền trảm hậu tấu", "Hoạt động bí mật", nói cách khác, hình như bố mẹ Tô Cẩm Niên đang có ý với một đối tượng mà người nọ chính là đúng là Hoàng Nghê Thường ‘âm hồn bất tán’.
Cô nghĩ nếu như không phải mẹ Tô Cẩm Niên liều mạng muốn Tô Cẩm Niên cưới Hoàng Nghê Thường thì Tô Cẩm Niên cũng sẽ không thay đổi thái độ cùng cô kết hôn nhanh như vậy.
Nói như vậy, mẹ Tô Cẩm Niên còn vì tình cảm của cô và Tô Cẩm Niên ‘thêm dầu thêm củi’ rồi.
Ừ, càng nghĩ càng thấy như vậy. Kết quả là, Tô Khả cũng có chút cảm tình với mẹ chồng này rồi, nụ cười trên miệng càng xán lạn.
>
Tô Khả gọi như vậy, trong lòng Tô Cẩm Niên có chút áy náy, anh thấy thái độ thờ ơ của mẹ anh đối với Tô Khả, sắc mặt của anh cũng rất khó coi, chỉ ngẩng đầu lườm mẹ của anh một cái, "Mẹ."
Tần Phi đem đồ để xuống, trên mặt có một nụ cười lành lạnh, nhìn sang Tô Khả, "Cô tên là Tô Khả?"
Tô Khả gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: rõ ràng lần trước từng nói với bà tên của cô mà, bây giờ vẫn hỏi một lần nữa,
Nhìn bộ dáng này là mẹ của anh tương đối không thích cô.
“Ừ, cảm ơn cô tới thăm Cẩm Niên của chúng tôi.”
“Nên mà.” So da mặt dày thì Tô Khả tự nhận thứ hai thì trên đời không người nào dám nhận thứ nhất.
Tần Phi có chút im lặng, thờ ơ nhìn Tô Khả, lạnh lùng nói:”Bạn học Tô, trời cũng đã tối, tôi còn muốn chăm sóc Cẩm Niên nên sẽ không tiễn cô.”
Ồ, tình cảm đến phải tiễn khách sao? Trong lòng Tô Khả khẽ mỉm cười, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trời còn sáng trưng, vì vậy, Tô Khả cười híp mắt nói với Tần Phi:”Bác gái, sắc trời rất sáng sủa~con thấy rõ ràng người đi đường còn đi tới đi lui”
Tô Khả vừa nói vừa gật đầu,”Ồ lại lúc nào con muốn đi thì con có thể tự đi, không cần bác đặc biệt tiễn con.Ha ha~ Nhưng mà vẫn phải cảm ơn bác gái quan tâm con, con rất cảm động, bác gái, bác thật sự là người tốt, thật xứng đáng là mẹ của Tô Cẩm Niên.”
Nét mặt Tô Khả vô cùng chân thành, mắt to ngập nước đầy cảm động.
Tần Phi nhìn Tô Khả như vậy thì trong nháy mắt bà có cảm giác như nuốt 1 con ruồi, cực kỳ ghê tởm, vì vậy tiếp tục nói,”Nhà cô chỉ có 1 cô con gái, nên về sớm 1 chút tốt hơn. Hơn nữa, cô là con gái lại luôn ở phòng của 1 người đàn ông, đối với danh tiếng của cô không tốt đâu.”
“Sẽ không đâu, tất cả mọi người đều tin tưởng Cẩm Niên sẽ không làm cái gì với con. Cho nên danh tiếng của con chắc chắn vẫn tốt.” Tô Khả cười ôn nhu dịu dàng:”Chẳng lẽ bác gái không tin Cẩm Niên sao?”
Lồng ngực Tần Phi phập phòng kịch liệt, cúi đầu, cầm lấy bình canh gà đến trước mặt Tô Cẩm Niên:”Tới đây, uống canh gà.”
Trong lòng Tô Cẩm Niên buồn cười, Khả Khả của anh thật lợi hại, làm cho mẹ anh cường thế như vậy lại như 1 cái cây đinh mềm.
Nhìn thấy mẹ của anh bưng canh gà bưng đến trước mặt anh, Tô Cẩm Niên nghe mùi vị này thì không khỏi nhíu màu, nhìn lớp dầu vàng óng ảnh nổi lơ lửng phía trên thì anh càng không có khẩu vị.
“Mẹ, con ăn no rồi.”
“Không được, bác sỹ nói như thế nào? Con nhất định phải tịnh dưỡng thật tốt, mau uống cho mẹ.”
Tô Cẩm Niên nhíu mày, đã uống canh gà liên tục nửa tháng rồi, bây giờ anh nghe mùi canh gà thì muốn nôn ra ngoài,”Mẹ, con đã khỏe như người bình thường rồi, không cần phải uống canh gà nữa.”
Tô Khả nhìn gương mặt tuấn tú của Tô Cẩm Niên vô cùng nhăn nhó, cảm thấy tốt lắm, trái tim đầy bong bóng tình yêu.
Tô Cẩm Niên uống 1 hớp, miệng đầy chán ghét, sắp ói ra, chịu đựng mùi ghê tởm, lại uống 1 hớp nữa, anh không chịu nổi , trực tiếp ngồi dậy nôn “ồ ồ” vào thùng rác dưới giường.
Sắc mặt của Tần Phi rất khó coi.
Tô Cẩm Niên nói với Tần Phi:”Mẹ, thật sự con không uống được nữa.” Sau đó đẩy canh gà sang 1 bên,”Khả Khả, em uống đi, em còn chưa ăn cơm mà.”
Tần Phi nghe con trai của bà gọi Tô Khả là ”Khả Khả” thân mật như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên 1 dự cảm chẳng lành, nhìn ánh mắt của Tô Khả thì càng không thể coi thường.
Ngược lại, bà chỉ cười đưa canh gà cho Tô Khả,”Này Tô Khả, cô uống cái này đi.” Mặc dù bà vẫn cười nhưng mà bà cười nham hiểm.
Sao Tô Khả dám uống canh gà Tần Phi đưa tới, nhìn bà cười đắc ý, dường như tay Tô Khả chỉ cần vừa đụng bình thủy thì bà liền lập tức cầm kéo đâm cô.
“Tô Khả, mau uống đi, nguội thì tiếc.”
Tô Khả nhận lấy, mới uống 1 hớp thì đột nhiên một mùi dầu mỡ ghê tởm từ dạ dày trào lên, Tô Khả cũng “ồ ồ” nôn mạnh vào thùng rác, nôn nửa ngày, ngay cả mật vàng cũng lòi ra nhưng trong miệng vẫn còn mùi dầu mỡ kia.
Tô Cẩm Niên vỗ vỗ lưng Tô Khả,”Khá hơn chút nào không? Nè, ăn vài trái nho súc miệng đi.”
Tô Khả nhận lấy mấy quả nho rồi bỏ vào miệng, rất nhanh vị chua ngọt ngọt hòa tan mùi canh gà chán ngấy. Chỉ là khi hai người ngẩng đầu lên thì lại phát hiện gương mặt Tần Phi đã tối.
Tô Khả ngượng ngùng cười,”Bác gái, thật ra thì canh gà này uống rất ngon, ha ha”
Nói xong Tô Khả thầm mắng cô không có đầu óc, nói như vậy thì chẳng phải là giấu lòi đuôi, hoàn toàn đắc tội mẹ chồng cô sao?
Tần Phi nói:”Ngay cả Cẩm Niên của chúng tôi cũng nôn ra rồi, xem ra quả thật là cnah gà này ăn không ngon rồi, ra là được rồi.”
Tô Cẩm Niên và Tô Khả ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Phi không nhìn Tô Khả mà ngồi 1 bên, cố ý ngăn ánh mắt Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, nhàn nhạt lên tiếng,”Cô Tô Khả, tôi có mấy câu riêng tư cần nói với con trai tôi.”
Ánh mắt Tần Phi nhìn chằm chằm Tô Khả, trên mặt hoàn toàn mất hết vui vẻ giả dối.
Tô Khả biết cô không đi thì không được rồi nên gật đầu,”Cẩm Niên, ngay mai em trở lại thăm anh.”
Tần Phi nhíu mày, còn Tô Cẩm Niên lại cười rồi gật đầu với Tô Khả,”Được.”
Đợi đến khi Tô Khả rời đi, vẻ mặt cứng nhắc của Tần Phi càng thêm khó coi, nói với Tô Cẩm Niên:”Sao con lại có liên quan với cô gái nhà quê đó!”
“Cho dù Tô Khả là cô gái nhà quê thì so với người phụ nữ mắt mọc trên đầu, tự cho sắc đẹp của mình nhất trên thế giới, ‘hư tình giả ý’ là tốt hơn nghìn lần vạn lần!” (hư tình giả ý: chỉ là sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, bên trong thì không phải như vậy)
Lời này của Tô Cẩm Niên làm trong lòng Tần Phi vô duyên vô cớ có dự cảm chẳng lành, lòng vô cùng phiền não nhìn Tô Cẩm Niên,”Con..ý của con là…”
Tô Cẩm Niên không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ từ tốn nói 1 câu,”Tôi vẫn nói câu kia, hôn nhân là chuyện lớn của con, người vợ tương lai được chọn sẽ tự con chọn, không cần làm phiền bố mẹ ‘nhật lý vạn ky.” (nhất lý vạn ky : miêu tả sự chăm chỉ, thường ám chỉ công việc của các nhà lãnh đạo vô cùng nặng nề)
“Được, rất tốt! Quả nhiên là cánh cứng cáp rồi nên muốn bay!”
Tô Cẩm Niên không trả lời. Vốn tưởng rằng trải qua chuyện bị thương lần này, mâu thuẫn kịch liệt giữa mẹ con anh có thể dịu đi, mẹ của con anh cũng có thể hiểu rõ 1 vài chuyện, nhưng không ngờ…
Tần Phi đổ tất cả trong chén giữ nhiệt vào thùng rác, sau đó nói với Tô Cẩm Niên:”Có bản lĩnh thì con không phải là con của mẹ, nếu không mẹ chết cũng sẽ không đồng ý con và cái cô gái quê kia!” Nói xong thì sửa lại tóc vì tức giận mà rơi xuống của bà 1 chút, quay đầu lại vô cùng bình tĩnh nói,” Con tiếp tục dưỡng bệnh, sau đó đính hôn cùng Nghê Thường. Mẹ đã sắp xếp xong xuôi.”
Nói xong, liền rời phòng bệnh.
Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng mẹ anh, trừ cười lạnh thì vẫn là cười lạnh.
*
Khi Tô Khả lại đến bệnh viện quân khu thăm Tô Cẩm Niên lần nữa, bởi vì không có Trịnh Diệu Đông dẫn đi, cho nên đến dưới lầu dưới thì 2 binh lính ngăn Tô Khả lại.
Sau khi Tô Khả đưa giấy chứng nhận ra thì bọn họ liền ngăn Tô Khả lại, không muốn để Tô Khả đi vào. Tô Khả hỏi bọn họ là tại sao thì hai tên lính kia không để ý đến Tô Khả.
Nổi giận nên Tô Khả không ngại làm phiền mà tiếp tục hỏi, đến khi Tô Khả hỏi vô số lần tại sao, 1 người trong hai binh lính đó mới không nhịn được nói với Tô Khả,”Cáp trên phân phó, nếu như cô gái trẻ tên Tô Khả đến thăm thiếu tá Tô thì ngăn lại.”
Trong nháy mắt Tô Khả đã hiểu.