Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 44: Đêm chờ đợi một mình




Editor: Becuacon

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên thờ ơ bên kia từ từ đến, trái tim nhỏ nhộn nhạo một hồi, là một tuần không nhìn thấy anh, anh lại đẹp trai hơn nha.

Tô Khả kích động tiến lên muốn mở lời, chỉ là ánh mắt Tô Cẩm Niên lướt qua cô, thẳng tắp đi tới trên người của Trịnh Duyệt. Anh cúi đầu nói chuyện với Trịnh Duyệt, giọng nói trong veo mà lạnh lùng truyền đến tai Tô Khả.

Anh nói, "Chúng ta đi thôi."

Trịnh Duyệt ngọt ngào nói, "Được."

Hai người cùng nhau rời đi, một trước một sau, mặc dù không có tiếp xúc thân thể, nhưng Tô Khả lại thấy hết sưc chói mắt. Trịnh Duyệt quay đầu lại, lộ ra một nụ cười hả hê với Tô Khả, làm Tô Khả nghĩ đến việc cởi giày đập dô mặt của Trịnh Duyệt.

"Tô Cẩm Niên, anh đứng lại!" Tô Khả kêu lớn với Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên vẫn đi không nhanh không chậm như cũ, như hoàn toàn không có nghe thấy Tô Khả nói.

Tô Khả không cam tâm, chạy tới hướng Tô Cẩm Niên, cô dùng tốc độ rất nhanh, hai bên mặt bị gió thổi nên có chút đau. Tô Khả kéo áocủa anh, không cho anh đi tiếp.

Tô Cẩm Niên lập tức tránh qua một bên, có lẽ là dùng là sức tương đối nhiều, Tô Khả bị anh làm cho có chút lảo đảo, đi về phía trước mấy bước.

Tô Cẩm Niên nhìn một cách thờ ơ, Tô Khả bị anh làm cho bực bội , chỉ có thể thưa dạ mà nói câu, "Cẩm Niên, tôi là tới nói lời xin lỗi."

Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên nhìn nhau, Trịnh Duyệt ở một bên nhìn, cắn môi, Tô Cẩm Niên nói: "Ai nha, Cẩm Niên, Tô Khả nhận lỗi với anh kìa, anh mau tha thứ đi, bác trai bác gái đều đang đợi chúng ta đấy."

Tô Khả nghiêng đầu nhìn Trịnh Duyệt, đầy khó chịu.

Tô Cẩm Niên không nhìn Tô Khả nữa, chỉ nói, "Đi thôi."

"Cẩm Niên…" Tô Khả muốn kéo ống tay áo của anh lần nữa, hình như bị anh cảm nhận được nên tránh được. Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, "Tôi nói rồi, không cần để tôi nhìn thấy cô! Tôi không có thời gian rảnh rỗi và không thich ứng phó với một khối kẹo mè xửng như vậy."

Khuôn mặt nhỏ nanh của Tô Khả vốn còn mang theo một tia quật cường liền thoáng qua một tia bi thương, "Tôi chỉ là thích anh mà thôi…"

Tô Cẩm Niên lạnh lùng cười giễu, "Người thích tôi rất nhiều." Thêm cô không nhiều, thiếu cô không ít!

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên hoàn toàn giống như là một cái tủ lạnh di động, há hốc mồm, nói không ra nửa chữ. Ánh mắt xẹt qua nụ cười hả hê trên mặt của Trịnh Duyệt, Tô khả nắm chặt hai quả đấm, nhìn Tô Cẩm Niên, từng chữ từng chữ nói rõ ràng, "Bài tập của tôi!"

Tô Cẩm Niên lập tức bóp cổ của Tô Khả, "Cô còn dám nói?"

"Khụ khụ ——" Tô Khả sặc sụa khó khăn, "Sao tôi không dám!"

"Cô lại nói!" thật sự là Tô Cẩm Niên đã nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Khả, gân xanh trên trán nhảy lên nhảy xuống "Thình thịch" .

"Ta — thì— chỉ — làm — bài tập —" con anh trong veo Tô Khả mở to nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, không mang theo một chút gì lùi về phía sau!

Trong nháy mắt sắc mặt của Trịnh Duyệt tái nhợt! Cô biết anh gần hai mươi năm rồi, nhưng cô chưa từng gặp qua Tô Cẩm Niên như, bộ dáng của anh, làm cô cũng hoảng sợ trong lòng!

Nhìn Tô Cẩm Niên bóp cổ Tô Khả, chẳng những Trịnh Duyệt không sảng khoái chút nào, ngược lại còn sợ! Cô cũng không biết vì sao như vậy.

Nhìn người ta đi lại nhiều hơn, thậm chí đưa mắt nhìn qua bên này, lập tức Trịnh Duyệt tiến lên, "Cẩm Niên, đừng như vậy, không đáng."

Tô Cẩm Niên liếc nhìn Tô Khả, ánh mắt của cô đầy quật cường, hơi thở của cô dập dờn trên mũi của anh, trong lúc giật mình, trong đầu anh hiện lên chuyện trong mưa kia, anh lập tức buông tay, nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Tô Khả, lạnh lùng khạc ra một chữ: "Cút!"

Trịnh Duyệt liếc nhìn Tô Khả, lại nhìn sắc mặt dần dần khôi phục như thường của Tô Cẩm Niên, môi anh đào cắn nhẹ, khoác tay Tô Cẩm Niên, "Chúng ta đi thôi."

Tô Câm Niên tránh Trịnh Duyệt, sau đó sải bước đi về trước.

Nụ cười của Trịnh Duyệt thoáng qua vẻ lúng túng, sau đó nhìn nước mắt lưng tròng trong hốc mắt của Tô Khả, trong lòng có thỏa mãn, cô ta nói với Tô Khả: " Em gái Tô Khả, tôi là thật lòng vì muốn tốt cho cô, cô cũng không cần tốn hao hơi sức với Tô Cẩm Niên nữa, các người thật sự là không thể nào."

Tô Khả không để ý cô ta.

Trịnh Duyệt cười, "Cô biết không? Hôm nay cha mẹ của tôi sẽ cùng anh ấy ăn cơm."

Tô Khả tiếp tục không để ý tới.

"Cho nên nói không chừng, ngày mai, tôi chính là vị hôn thê của anh ấy." Trịnh Duyệt tiến tới nói nhỏ câu đó, sau đó nói với Tô Cẩm Niên ở đằng trước: " Cẩm Niên, đừng đi nhanh như vậy, anh cũng không phải không biết bước chân của em không lớn, đi chậm thôi!"

Tô Khả đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lặng lẽ nói: Hoa Sen Trắng, tôi sẽ không buông tha anh!

*

Đêm đang tối dần, sương mù thêm dày, đêm cuối mùa thu luôn lạnh nhiều như vậy. Đèn đường ở trường quân đội đã sáng lên từng chiếc một, Tô Khả ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh ký túc xá, nhàm chán nhìn chằm chằm cửa lớn.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Khả hắt hơi một cái, không nhịn được âm thầm oán niệm: quả nhiên, ôm cây đợi thỏ là việc làm ngu ngốc, chuyện này không phải là cho người làm.

Hoa Sen Trắng ơi Hoa sen Trắng, khi nào anh mới có thể trở lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Khả nhìn pin điện thoại di động quá yêu, thở dài vô số lần. Chớp mắt nhìn sao trên trời, hai mí mắt Tô Khả bắt đầu đánh nhau.

"Ai, đây không phải Tô Khả sao?" Đọt nhiên âm thanh của Triệu Lâm truyền vào tai Tô Khả

Tô Khả ngẩng đầu lên, thì ra là Triệu Lâm.

"Huấn luyện viên Triệu."

"Gọi tôi là Triệu Lâm hoặc là anh Triệu đều được."

Triệu Lâm đã một khoảng thời gian không gặp Tô Khả rồi, hiện tại gặp lại Tô Khả, tâm tư của anh vốn đã kiềm chế lại bình thường lại bắt đầu rục rịch chộn rộn, thế nhưng nữ thần vô tầm không để ý giúp đỡ, hoa đẹp đã bị Cẩm Niên không hiểu tình cảm kia hái đi.

"Cô ở đây làm gì?" Triệu Lâm nhìn Tô Khả.

"A, Cẩm Niên của tôi."

"Hôm nay Cẩm Niên về nhà, nhìn trời này, tôi nghĩ sẽ phải sáng sớm ngày mai cậu ấy mới trở lại." Triệu Lâm cau mày nhìn trời.

"Cẩm Niên nói hôm nay không trở lại sao?" Tô Khả nghi hoặc hỏi một câu.

"Chưa có nói, bình thường cậu ấy sẽ trở lại, nhưng mà bây giờ hình như đã rất muộn, ha ha, tôi nghĩ vậy mà thôi." Triệu Lâm cười, nhìn Tô Khả, lại nói, "Cậu ấy nói với cô sẽ trở lại sao?"

Tô Khả cười, "Huấn luyện viên Triệu, sao bây giờ anh mới về nha."

"Đúng vậy a, tôi đi. . . . . . vân vân." Sau đo Triệu Lâm cùng Tô Khả tán gẫu lên tới núi lớn, nói tới nước miếng văng tung tóe, vốn là Tô Khả đang buồn ngủ cũng đã biến mất không ít.

"Tư tư —" Điện thoại Triệu Lâm rung lên, Triệu Lâm đứng dậy nói với Tô Khả: "Tôi đi nhận điện thoại."

Tô Khả gật đầu, nghĩ tới hôm nay Tô Cẩm Niên không trở lại, cô lại nản lòng.

Sau một thời gian ngắn, Triệu Lâm vừa đi vừa nói với Tô Khả, "Tô Khả à, mười giờ tối rồi, bạn cùng phòng của tôi tìm tôi có việc gấp."

Tô Khả gật đầu, "Ừ, huấn luyện viên Triệu, anh trở về ký túc xá trước đi, bái bai."

"Vậy cô tiếp tục chờ sao?" Triệu Lâm đi vài bước, nhìn chỗ Tô Khả ngồi, nghi ngờ hỏi một câu.

Tô Khả gật đầu.

Triệu Lâm có chút không thoải mái đi lên ký túc xá, "Vậy tôi đi đây, nếu như mười một giờ cô đợi không được, vậy cô trở về đi, trường của chúng tôi mười một giờ rưỡi nhất định sẽ đóng cửa."

Tô Khả cười, "Ừ, hẹn gặp lại anh Triệu."

Triệu Lâm rời đi, Tô Khả lại yên lặng, Tô Khả ngồi đó trong lòng vừa có chút sợ hãi, cô một lần lại một lần tự nói với mình: đợi thêm một chút, đợi thêm một chút. Nói không chừng anh sẽ trở lại rồi.

Nhưng mà, khi thời gian trên điện thoại di động từ mười một giờ từ từ biến thành mười một giờ hai mươi lăm phút, hai chân của cô cũng lạnh ngắt rồi, cũng không thấy bóng dáng Tô Cẩm Niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.