Editor: Becuacon
Tô Khả nhìn Trịnh Duyệt nói không ra được nửa câu, nhíu mày nhìn Tô Cẩm Niên, “Huấn luyện viên, sao anh có thể ở trước mặt người ngoài không nói giúp em vậy, nói thế nào, hai ta cũng không phải không có quan hệ nha, hôn cũng đã hôn, nhào cũng đã nhào, chỉ còn thiếu sinh con… ưm…” lời của Tô Khả còn chưa nói hết, đột nhiên một bàn tay to đưa ra che miệng lại, sau đó chỉ có thể “Ưm ưm” nhìn chằm chằm chủ nhân của cái tay kia.
“Không cho nói nữa!” Tô Cẩm Niên bình tĩnh, sau đó một tay nắm lấy cổ áo Tô Khả, giống như là tha một con gà con kéo Tô Khả đi tới cửa trường học.
Bên kia mặt Trịnh Duyệt ngạc nhiên nhìn Tô Khả và Tô Cẩm Niên, hình như là không tin vào mắt mình. Đôi mắt to của cô ta không chớp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng mở hình chữ “O” đứng hình tại chỗ, mặt ngây ngốc ngơ ngác nhìn sắc mặt tái xanh của Tô Cẩm Niên kéo Tô Khả “giương nanh múa vuốt” lộn xộn không ngừng rời đi.
Trong đầu của cô đầy những câu mà Tô khả vừa nói, mặc dù cuối cùng lời nói của Tô Khả bị tay của Tô Cẩm Niên bưng kín.
Hôn!
Bọn họ đã hôn.
Cô vừa nghĩ đến việc, cho tới bây giờ ngay cả cổ tay của Tô Cẩm Niên cô cũng chưa đụng tới, lại tự nhiên bị cô gái vô lại như Tô Khả hôn, cô không nhịn được muốn nổi điên!
Cho tới bây giờ đều cảm thấy Tô Cẩm Niên là của cô, năm sáu tuổi ấy, lần đầu tiên nhìn thấy anh cô cũng đã biết như vậy!
Mặc dù bây giờ quan hệ của bọn họ cũng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng cô vẫn tin chắc, sau này vợ của anh chỉ có thể là cô!
Chuyện này, cô vô cùng tự tin. Không nói đến điều kiện môn đăng hộ đối, chỉ bằng việc qua nhiều năm như thế, nữ sinh ở bên cạnh anh, không bị anh ghét bỏ chỉ có một mình cô! Hơn nữa, vẻ ngoài của cô rất đẹp, đứng bên cạnh Tô Cẩm Niên có thể nói trai tài gái sắc. Cho nên Tô Cẩm Niên anh không có mở miệng nói, “Chúng ta qua lại.” Dù sao chuyện nam nữ này, đều là khi đến lúc (thuận theo tự nhiên)
Quan trọng nhất là cô cũng chưa bao giờ lo lắng hằng năm Tô Cẩm Niên sẽ coi trọng những nữ sinh khác, đầu tiên Tô Cẩm Niên chưa từng nóng lòng vì chuyện yêu đương trai gái, nếu không thì sao từ nhỏ đến lớn anh đều lạnh như băng cách xa ngàn bước với con gái.
Tiếp theo, những nữ sinh nhìn thấy bên cạnh anh có cô, tất nhiên sẽ tự ti đi vòng, mặc dù không mở to mắt nhưng nhất định là vật hy sinh.
Nhưng mà hôm nay Tô Khả này xuất hiện đã làm cô lo lắng không thôi.
Cô vừa nghĩ tới việc cho tới bây giờ đều là lạnh nhạt lạnh nhạt, mặt Tô Cẩm niên không gợn sóng, hôm nay lại mặt đen nghiêm túc quát lớn với nữ sinh kia, thậm chí còn lấy tay che miệng của cô ấy, lòng của cô vô duyên vô cớ hoảng loạn.
Anh không phải ghét nhất là tiếp xúc thân mật với con gái hay sao?! Đúng, bọn họ là hôn nhau, nếu như không phải anh nguyện ý, ai có thể đến gần thân thể anh!
Nghĩ tới những thứ này, cô vô cùng tức giận! Truyện này thuộc về *******************. Cô tuyệt đối sẽ không để cho cô gái chết tiệt kia cướp đi anh đâu!
Trịnh Duyệt không nhịn được nắm chặt hai quả đấm, hai tay trắng nõn mềm mại nổi lên gân xanh, ánh mắt nhìn bóng lưng bọn họ từ từ rời đi, con mắt sắc của cô càng ngày càng sâu, càng ngày càng đen.
Trùng hợp có một nam sinh đi ngang qua nhìn nụ cười xinh đẹp ngày thường của Trịnh Duyệt lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi sợ hết hồn, nhanh chóng rời đi.
*
“Ưm… ưmh…, anh mau buông em ra! Tôi hít thở không được!” Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “Em cũng không phải là chó con, làm gì mà kéo em”!
Tô Cẩm Niên không thèm để ý tới Tô Khả giương nanh múa vuốt, trực tiếp kéo cô đến cửa trường học, sau đó nói với bác bảo vệ ở cửa trường học, chỉ chỉ mặt của Tô Khả, “Bác nhìn rõ nhe, sau này không cho cô ấy đi vào.”
Bác bảo vệ vô cùng giật mình, tất nhiên ông biết nhân vật quan trọng này, dù sao ảnh chân dung của Tô Cẩm Niên cũng thường xuất hiện trên trang wed điện tử ở cửa trường học. Nhưng tại sao vnhân vật quan trọng này lại nói ngây thơ như vậy? Có khách muốn vào thăm, ông có thể ngăn cản được hay sao? Cản không nổi!
Tô Cẩm Niên thấy mặt bác bảo vệ nhìn anh như nhìn kẻ ngốc, nghĩ tới mấy lời vừa nói của anh, hình như quả thật giống như kẻ ngốc.
Anh cười trừ, sau đó quay đầu có chút thẹn quá hóa giận mà tiếp tục kéo Tô Khả ra khỏi trường.
Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “Huấn luyện viên, sao anh không thể dịu dàng một chút!”
“Tô Khả!” Tô Cẩm Niên thở một hơi thật dài, chịu đựng việc muốn bóp chết sự vọng động của cô. Tô Cẩm Niên cảm thấy, anh và Tô Khả nên dừng lại một phút, thông minh thở phì phò mười mấy lần.
“Ở đây, huấn luyện viên…” Tô Khả cười híp mắt nhìn bộ dạng sắp xù lông của Tô Cẩm Niên, lập tức nhã nhặn nói, “Ai nha, huấn luyện viên, anh đừng tức giận, mặc dù tôi mới vừa nói đều là sự thật.” truyện của editor becuacon Lequydon. Những trang wed khá đăng lại đều là copy không xin phép
“Tô Khả, tôi thích nữ sinh bình thường.” Một hồi lâu, Tô Cẩm Niên bức bối nói một câu, anh đối với Tô Khả, đã bất lực.
Tô Khả gật đầu, “Tay chân tôi đầy đủ, mặt mũi đoan trang, quan trọng nhất là, tôi có thể sinh con, bởi vì ‘dì cả’ của tôi thường đúng lúc. . . . . .”
Sắc mặt Tô Cẩm Niên rất khó nhìn, trong nháy mắt lấy một tay che miệng Tô Khả lại, để cô nói thêm gì nữa, anh sợ mình mất khống chế mà tát cô một cái.
“Nhìn kìa, đó là Tô Cẩm Niên!” Đúng lúc này, giọng nói của một cô gái từ phía sau Tô Khả truyền đến.
“Thật sao, nữ sinh bên cạnh anh ấy là ai ?” Giọng nói của một nữ sinh khác cũng bay vào lỗ tai của bọn họ.
“Có phải là họ Tô không biết xấu hổ trong lời đồn hay không?”
“A, nhất định là cô ta! Tô Khả kia! Nha! Không ngờ Tô Cẩm Niên và Tô Khả ở cùng nhau thật đó!”
“Ô ô, đáng tiếc thật, hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi !”
Cô mới là phân trâu! Tô Khả quay đầu lại, dùng ánh mắt hung hăng nhìn hai người kia.
Hai người kia thấy được, không nhịn được nói, “Haizzz, kinh khủng quá, Tô Cẩm Niên sao lại thích cô ấy rồi!”
Nói xong, hai nữ sinh này dùng ánh mắt chua xót nhìn Tô Khả một cái, lại có vẻ mặt đồng tình nhìn Tô Cẩm Niên, líu ra líu ríu đi ra ngoài.
Mặt mày đẹp đẽ của Tô Cẩm Niên xanh mét, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Khả, “Khi tôi học đại học sẽ không yêu!”
“Không có việc gì, dù sao anh cũng năm tư, còn có một năm, tôi chờ được!” Tô Khả cười hì hì nói, đay coi như là Hoa Sen Trắng đã giãn ra? Ha ha ha ha, cô quả nhiên là Tô Khả ngưu bức! Mới có một ngày công sức đã có thể làm mềm miệng cứng của Hoa Sen Trắng!
“Tôi coi như là yêu, cũng tìm người bình thường!”
“Ai nha, tôi nói rồi tôi là bình thường! Tôi… ưm… ưmh…”
“Tôi nói là đầu óc bình thường!”
Tô Khả liếc Tô Cẩm Niên một cái, lấy hai tay kéo tay che miệng cô của anh ra, “Tôi rất bình thường có được hay chưa, tôi thông minh có một trăm năm đấy!” Nếu không thì sao thi đậu đại học y học lâm sàng XX lớn vậy!
“Tôi tưởng hai trăm năm!” Tô Cẩm Niên tức giận nói.
Tô Khả cười, “Anh là đồ ngốc, tôi biết.”
Trong nháy mắt, mặt của Tô Cẩm Niên tối sầm.