Quân Hôn Bí Mật

Chương 50




Cố tiểu tư lệnh hôm nay rất hưng phấn.Tuy rằng ngày nghỉ đã qua đi hai ngày nhưng đối với việc Cố thủ trưởng chủ động không đi ra ngoài vào ngày nghỉ mà hành vi ở nhà ở bên cạnh hai người bọn họ thì rất vừa lòng.Tiểu gia hỏa kia mặc một chiếc áo màu hồng có kẻ ô vuông, một chiếc quần màu lam, đầu đội một chiếc mũ lệch, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn thẳng phía trước. Biểu tình của tiểu tử kia thật giống như là Cố Hoài Việt lái không phải một chiếc xe Jeep, mà là một chiếc xe tăng, cầm súng trong tay chỉa ra ngoài là có thể trực tiếp làm pháo của xe tăng bắn phá kẻ địch rồi.Trên miệng còn luôn nói một câu, “Ba à, chúng ta đi đâu đây?”Hôm nay mới xem như là ngày nghỉ đầu tiên của Cố Hoài Việt.Trước khi ra khỏi nhà anh cố ý thay đổi một thân thường phục, Nghiêm Chân rất ít khi thấy anh mặc thường phục. Kỳ thật so với khi mặc quân trang cũng không kém là mấy, nhưng hơi thở xung quanh con người anh nhu hòa hơn rất nhiều.Cố Hoài Việt khõ nhẹ đầu con trai rồi hỏi, “Con muốn đi chỗ nào? Hôm nay ba chủ yếu sẽ phụ trách vấn đề lái xe tiến về phía trước thôi, còn hướng tiến công cụ thể thì con tự quyết định.”Có thể nhìn ra được tâm tình của anh hôm nay rất tốt.Tiểu gia hỏa kia rất vui vẻ nhưng bị dây an toàn làm vướng nên chỉ đành phải di chuyển cái đầu qua nhìn Nghiêm Chân, “Cô giáo Nghiêm, chúng ta đi chỗ nào chơi đây?”Nghiêm Chân hướng cậu bé cười cười, “Không phải là em quyết định sao? Em nói đi chỗ nào thì sẽ đi chỗ đó.”Cố tiểu tư lệnh bắt đầu suy tư.Công viên trò chơi? Vườn bách thú? Không được, đó là nơi vui chơi của tiểu nha đầu Lâm Tiểu Tiểu kia rồi.Khu thương mại? Không được, mình đã có súng rồi.………….Dần dần tiểu gia hỏa kia bắt đầu nhíu mày.Tiểu gia hỏa kia lại hé ra khuôn mặt bánh bao khiến cho Nghiêm Chân nhìn mà không khỏi bật cười.Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn con trai rồi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy áp phích lớn đặt ở ngoài rạp chiếu phim nên đề nghị, “Đi xem phim thì thế nào?”Tiểu gia hỏa kia nghiêng đầu, vừa nhìn thấy đúng là loại phim mình thích thì liền vui vẻ gật đầu.Rạp chiếu phim nằm ở tầng 10 của khu thương mại, Cố tham mưu trưởng xếp hàng mua vé, Nghiêm Chân cùng tiểu gia hỏa kia ở phía ngoài chờ. Tiểu gia hỏa kia đã cầm bỏng ngô mà ăn đến phồng cả miệng. Nghiêm Chân ngồi ở chỗ đó đã có chút bối rối, nếu như đem tiểu quỷ đang ở bên người này xem nhẹ đi thì bọn họ có thể xem như là đang hẹn hò không?Nghiêm Chân nghĩ mà không khỏi bật cười.Người khác đều là hẹn hò, yêu nhau rồi mới kết hôn. Mà bọn họ lại vừa vặn ngược lại. Nhưng trăm sông đổ về một biển là được rồi.“Cô giáo Nghiêm, em muốn uống coca.” Tiểu gia hỏa kia gào to lên.Nghiêm Chân tức giận nhướng mày, có tiểu tử này ở đây cho dù có không khí đi nữa cũng bị phá hư thôi.Cố Hoài Việt đi tới đem vé đưa cho Nghiêm Chân, nhân tiện cầm lấy tay cô.Hôm nay thời tiết hơi lạnh, Cố Hoài Việt nắm lấy tay cô, không khỏi nhíu mày, “Tay em sao lại lạnh như vậy?”Nghiêm Chân trừng mắt nhìn anh, đôi mắt trầm tĩnh vốn có nay lại lộ ra vài phần giảo hoạt, “Anh đã từng nghe qua câu này chưa?”“Gì?”“Tay lạnh có người thương mà.”Cố Hoài Việt giật mình, mới ý thức được cô đang nói giỡn, bàn tay đang nắm lấy tay cô không khỏi dùng lực, như là đem đến sự ấm áp cho cô vậy.Đã đến giờ chiếu phim.Tiểu gia hỏa kia xem rất vui vẻ hào hứng, mà Nghiêm Chân lại có chút buồn ngủ.Cố Hoài Việt xem cũng thật chăm chú, thẳng đến khi trên vai có cảm giác nặng nề, mới phát hiện ra người nào đó đang ngủ. Anh giật mình rồi sau đó cười cười, điều chỉnh lại tư thế ngồi để cô ngủ thoải mái một chút.Từ khi tham gia quân ngũ cho tới nay, số lần đi chơi như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh không biết lấy tiêu chuẩn nào để học theo nhưng cảm giác giống như hiện tại cũng rất tốt.Khi suy nghĩ của anh đã chạy đi rất xa thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Cố Hoài Việt vừa thấy dãy số, do dự một lát rồi mới ấn nút nghe.Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói có chút dồn dập, anh nghe không được rõ ràng lắm, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì mới nhớ tới Nghiêm Chân đang còn ngủ, quay đầu lại nhìn thì thấy cô đã mở mắt rồi.Nghiêm Chân nhìn anh cầm điện thoại liền biết có việc, “Anh đi nghe điện thoại đi.”Cố Hoài Việt cười một cái rồi đi ra ngoài.Là thông tín viên Tiểu Mã gọi điện thoại tới, nói vừa rồi phó chỉ huy cuộc diễn tập Triệu thượng tá vừa mới gọi điện thoại gấp cho cậu nói rằng Tịch tư lệnh vì mệt nhọc quá độ mà phải vào viện, hiện tại ở bệnh viện đang muốn gặp anh.Cố Hoài Việt nói đã biết rồi tắt điện thoại, lông mày thẳng tắp ban nãy giờ phút này đã nhăn lại. Đúng lúc này bộ phim kết thúc, đám người đi ra ngoài. Anh vừa ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Chân cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh.Nghiêm Chân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh mà vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao anh?”Anh đỡ lấy vai cô, nhìn con trai rồi lại nhìn cô một lượt rồi mới nói, “Chú Tịch vào viện rồi…”Nghiêm Chân lập tức có chút khẩn trương, “Có nghiêm trọng không?”Cố Hoài Việt lắc lắc đầu, “Họ nói là tình huống còn khống chế được, thời gian này trong bộ đội đang diễn ra đợt diễn tập, chú Tịch tránh không được, tinh thần và khí lực cũng cạn kiệt đi.”“Vậy giờ chúng ta đi thăm chú ấy chứ?”Ánh mắt của Cố Hoài Việt dừng ở trên người cô, anh cười cười, “Hôm nay khoan hãy đi đến đó, chú ấy vừa mới tỉnh, gặp nhiều người như vậy cũng không tốt. Anh đưa hai người về nhà trước, sau đó đến bệnh viện thăm chú ấy.”Như vậy cũng tốt, Nghiêm Chân gật đầu đồng ý.………….Tịch Thiếu Phong được xem như là người thần kinh bách chiến.Đã cống hiến cho quân đội hơn nữa đời người, năm 18 tuổi bắt đầu đóng quân ở Tây Tạng, thời điểm người ta đem hồng kỳ năm sao cắm lên nóc nhà thế giới thì ông ấy vẫn còn nhỏ. Mà đợi đến khi ông trưởng thành, đủ 18 tuổi để tòng quân nhập ngũ thì Tây Tạng sớm đã giải phóng, cũng bắt đầu thời kỳ hòa bình kiến thiết. Lúc đó 18 quân đoàn phiên hiệu sớm bị hủy bỏ, Tịch Thiếu Phong liền đợi một ngày sẽ trở thành một người tham gia quân ngũ trong 18 quân đoàn đó.Theo như lời của ông ấy nói thì người làm lính ở cao nguyên này thì xương cốt đều phải cứng rắn hơn ba phần so với những quân nhân ở nơi khác, mà hiện tại khi ông nằm ở trên giường hơn nữa còn vì sinh bệnh mà phải nằm trên giường khiến ông rất không vừa ý.Ông đưa ly nước mà Chung Lê Anh vừa đưa qua để uống thuốc rồi nhìn thẳng về phía Cố Hoài Việt đang đứng trước mặt mình.“Tôi gọi cậu tới đây, cậu có ý kiến gì không?”“Báo cáo tư lệnh, không có.”“Không có mới là lạ.” Ông trừng mắt nhìn anh một cái, chỉ nhìn bộ dáng đứng thẳng người không nhúc nhích kia đã nói lên rằng anh thực có ý kiến.Cố Hoài Việt hợp thời thả lỏng tâm tình, lấy áp lực giảm bớt sự ngưỡng mộ đối với Tịch tư lệnh của mình.Tịch Thiếu Phong nâng cánh tay, có chút cố hết sức mà nói, “Mặc kệ cậu có ý kiến hay không, cậu hiện tại phải đi đến căn cứ diễn tập quan sát một lần nữa cho tôi, sau đó trở về báo cáo cho tôi nghe. Đi đi…”Lời vừa nói ra khỏi miệng, Chung Lê Anh liền phản đối, “Nghiêm Chân còn ở chỗ này, ông cũng đừng ép buộc hai đứa nó thế.”Tịch Thiếu Phong cười cười, nhíu mày nhìn Cố Hoài Việt, “Ý cậu thế nào?”Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, nghiêm cẩn hành lễ, “Phục tùng mệnh lệnh.”Tuy rằng khẩu hiệu kêu vang nhưng đến khi ngồi trong xe thì Cố Hoài Việt cũng chỉ biết cười khổ.Anh gọi điện thoại cho Nghiêm Chân, báo cho cô biết anh phải đi đến căn cứ.Cô ở đầu kia kia lẳng lặng nghe, chờ anh nói xong mới nhẹ giọng nói, “Anh đi đi, trên đường cẩn thận.” Nói xong lại rất nhanh bổ sung thêm một câu, “Em và Gia Minh ở nhà chờ anh.”Tắt điện thoại, Cố Hoài Việt cầm tay lái, hít sâu, hướng về phía căn cứ diễn tập mà đi.Sau ba giờ hành trình, anh bị các chướng ngại vật ngăn lại gần nửa giờ.Nhảy xuống xe, Cố Hoài Việt đi nhanh vào đại sảnh. Tịch tư lệnh vào bệnh viện, hiện tại đổi lại là Lộ phó tư lệnh ngồi ở chỗ này, đối diện với màn hình lớn mà nhíu mày.Cố Hoài Việt ngồi xuống bên người phó chỉ huy Triệu Nguy, “Tình huống hiện tại như thế nào rồi?”Triệu Nguy lắc lắc đầu, “Không quá lạc quan.” Đối với sư đoàn D mà nói là vậy.Cố Hoài Việt ở một bên nhìn chằm chằm lên màn hình lớn, một bên nghe Triệu Nguy nói.“Phía Lam quân gửi điện tín chống đội phân đội đối với hồng quân thì sự áp chế càng lớn thêm, hơn nữa dựa vào sự quấy nhiễu virus gián đoạn của bên thông tin cả họ. Hiện tại hồng quân tư lệnh Thẩm Mạnh Xuyên phỏng chừng chính là đang sốt ruột, cậu ta cùng với binh của mình mất liên lạc đã hơn 5 tiếng rồi.” Triệu Nguy xem xét thời thế, bỗng nhiên xoay người qua hỏi Cố Hoài Việt, “Anh nói xem sư đoàn D này, có thể bị hỗn loạn hay không?”“Không có.” Cố Hoài Việt trả lời rất nhanh.Triệu Nguy có chút kinh ngạc nhìn anh.“Thậm Mạnh Xuyên là cao thủ giải độc hơn nữa anh ta cũng am hiểu việc sử dụng vũ khí như thế nào trên chiến trận.”Quả thuật, từ bản đồ có thể nhìn ra, tuy rằng quân của cậu ta chia năm sẻ bảy, thậm chí là cơ cấu tổ chức bị nhiễu loạn nhưng đáng quan tâm nhất là năng lực tác chiến của từng binh sĩ được Thẩm Mạnh Xuyên chú trọng huấn luyện, nên vào thời khắc này vẫn còn có ưu thế.Hồng quân một bên tiến hành phản kháng lại sự quấy nhiễu áp chế mấy giờ qua, một bên điều chỉnh lại việc bố trí một lần nữa, thành công khiến cho Lam quân lui đến khu vực đường đồi núi số ba rồi. Nhưng mà còn chưa đợi Thẩm Mạnh Xuyên kịp đắc ý, Lam quân từ hai bên đi ra với những chiếc xe việt dã, xe tăng cùng một cái pháo tự động đáp trả lại thế tấn công vừa rồi của hồng quân tư lệnh, hồng quân tư lệnh bị bắt bí bởi cấu trúc phòng tuyến ngắm bắn kẻ thù.Cố Hoài Việt than thở, “Cậu ta vẫn là sốt ruột.”Lộ phó tư lệnh nghe thấy liền quay đầu nhìn anh, “Tiếp tục đi.”Cố Hoài Việt đành phải tiếp tục nói, “Theo tôi được biết những người nhà của Lam Quân đều kinh doanh thuyền bè, cho dù đem bọn họ đuổi tới bờ sông cũng không nhất định có thể thắng được, Lam quân chỉ cần hi sinh một đám binh lực là có thể làm ra một cái cầu nổi.”Lộ phó tư lệnh nở nụ cười, vỗ vỗ vai anh, “Đi, chúng ta đi xem sư đoàn D một chút.”Đợi bọn họ đến được sư đoàn D, ngọn đồi số ba cũng đã bị Lam quân chiếm đóng, dấu hiệu này cho thấy được ở giai đoạn đầu của cuộc diễn tập thứ nhất thì hồng quân tư lệnh đã thất bại.Cố Hoài Việt đi theo Lộ phó tư lệnh tiến vào lều trại thì thấy Thẩm Mạnh Xuyên đang cúi người xem sa bàn, thấy Lộ phó tư lệnh thì lập tức đứng vững làm quân lễ.Lộ phó tư lệnh cười hỏi, “Thẩm sư trưởng, diễn tập kế tiếp này định đánh thế nào đây? Trong lòng cậu có kế hoạch chưa?”Thẩm Mạnh Xuyên đứng thẳng người, có thể so với quân tư của Cố Hoài Việt ở trong phòng bệnh của Tịch Thiếu Phong, “Có.”(quân tư : tư thế của người quân nhân.)“Vậy thì tốt.” Lộ phó tư lệnh gật gật đầu, đi về phía sa bàn.Thẩm Mạnh Xuyên nhân cơ hội này mà nhìn sang Cố Hoài Việt, đánh giá anh từ trên xuống dưới, thấy thường phục quân trang không nhiễm một hại bụi rồi lại cúi đầu nhìn chiến phục dính đầy khói bụi giữa làn súng đạn của mình nói, “Không chê chứ, bắt tay cái nào?”Cố tham mưu trưởng thực bình tĩnh, thực thong dong mà đối diện với Thẩm Mạnh Xuyên đang làm khó dễ mình, vươn tay ra.“Lát nữa có thời gian không?”“Có.” Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, “Giai đoạn thứ nhất của cuộc diễn tập đã thất bại, cấp trên cho tôi thời gian hồi phục nghỉ ngơi. Sao thế?”Cố Hoài Việt không thể không thừa nhận, tên họ Thẩm này sẽ có biện pháp đem bộ đội của mình làm thành một đội quân hỗn tạp nhiều quốc gia, mà cậu ta cũng không giống người chỉ huy mà càng giống đạo tặc.“Tịch tư lệnh nằm viện, không thể quan sát hiện trường, cho nên cậu đi bệnh viện mà báo cáo với ông ấy đi.”Thẩm Mạnh Xuyên giống như bị nghẹn vậy, sau đó mới thấp giọng rủa một câu, “Cậu còn muốn tôi đi báo cáo, cậu còn muốn Lão Tịch xuất viện không thế?”Cố Hoài Việt, “….”Không lâu sau, hai người đi xe việt dã tới, cũng đã đứng trước cửa bệnh viện.Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên một trước một sau xuống xe, vẫn duy trì thành đội hình hai người đi vào trong, bước đi cũng thực nhất trí.Ý nghĩ phát ra từ nội tâm của Thẩm Mạnh Xuyên là muốn phá hư đi sự nhất trí giữa hai người lúc này, nhưng đổi lại là cậu ta cũng đã đi rồi vì thế đành phải tiếp tục bảo trì đội hình, bước nhanh vào trong.Cố Hoài Việt vẫn thực bình tĩnh, thẳng đến khi tới trước cửa thì mới hơi nhíu mày. Anh nghe thấy tiếng cười từ bên trong, ngây thơ chất phác, mềm mại mà trầm ấm.“Ai ở bên trong?” Thẩm Mạnh Xuyên vội hỏi.Cố Hoài Việt liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói, “Vợ cùng con trai của tôi.”Nói xong đẩy cửa đi vào.Nghiêm Chân đang ở trên ghế sofa nói chuyện cùng Chung Lê Anh, mà Tịch Thiếu Phong nằm ở trên giường bệnh thì bị tiểu gia hỏa kia chọc cười không ngừng. ông buông tờ báo trong tay, xoa đầu tiểu gia hỏa kia, nhìn về phía hai người mới tới.Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên đứng thẳng người làm quân lễ, Tịch Thiếu Phong khoát tay.Hiện tại cũng đã 8h tối, ông không nghĩ có thể nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên vào lúc này. Trong lòng đối với tình huống của cuộc diễn tập cũng đã biết kết quả.Biết bọn họ muốn nói chuyện, Nghiêm Chân kéo tiểu gia hỏa cùng Chung Lê Anh đi ra phía gian ngoài.Cố Hoài Việt gọi cô lại, “Đã trễ thế này, anh gọi người đưa mọi người trở về nhé.”Nghiêm Chân lắc đầu, “Không cần vội thế đâu, em ở đây nói chuyện cùng dì Chung là được rồi.”Cố Hoài Việt nhìn theo bóng dáng của Chung Lê Anh nắm tay tiểu gia hỏa kia đi ra ngoài thì cũng gật đầu.Nghiêm Chân cười cười với anh, khi chuyển ánh mắt thì nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên.Anh mới từ nơi diễn tập đến, mấy màu sắc ngụy trang trên mặt còn chưa rửa. Khi cô nhìn thấy cũng giật mình sửng sốt một chút, sau đó cũng nở nụ cười coi như chào hỏi.Nghiêm Chân theo xe của sư trưởng Lưu Hướng Đông tới đây, thời điểm đến là khi Tịch tư lệnh vừa mới ngủ mà Chung Lê Anh thì ngồi ở bên ngoài, vụng trộm gạt nước mắt, thấy cô tới lại cuống quít lau đi.Nghiêm Chân không biết nên nói cái gì, Chung Lê Anh dù sao cũng là một người vợ của quân nhân, ngay cả 10 năm kia ở Tây Tạng cũng đã cùng Tịch Thiếu Phong sống qua, chuyện có thể làm cho bà ấy khóc chỉ sợ không nhiều lắm.Vừa mới ở phòng bệnh Nghiêm Chân không có nói tới chuyện bệnh tình của Tịch Thiếu Phong trước mặt ông ấy, nay cửa đã đóng lại, cô không khỏi hỏi, “Dì Chung, bệnh của chú Tịch nghiêm trọng lắm sao?”Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì Chung Lê Anh vừa ổn định cảm xúc lại có chút dao động. Bà lắc lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ, “Lão gia hỏa này cố chấp muốn chết, nếu không vào viện một lần không biết tầm quan trọng của sức khỏe đối với bản thân ông ấy. Dì nhìn ông ấy sớm muộn gì cũng tự hại mình thôi.”Thời gian trước Tịch Thiếu Phong vì ung thư tế bào gan đã làm phẫu thuật một lần, sau phẫu thuật bác sĩ yêu cầu ông ấy kiên trì tham gia hóa trị liệu một thời gian. Chung Lê Anh cũng dựa theo lời dặn đó, Tịch Thiếu Phong mỗi lần đều đồng ý nhưng có việc lại dễ dàng quên đi chuyện này.Nghiêm Chân đưa cho bà tờ khăn giấy, thấy bà ấy cũng dần dần thở đều lại. Chung Lê Anh lẳng lặng trì hoãn trong chốc lát, nhìn cô rồi nở nụ cười, “Để cho cháu chế giễu rồi.”Nghiêm Chân lắc lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh bà, ánh mắt dừng ở trên người tiểu gia hỏa đang chơi súng ở cách đó không xa, rồi nở nụ cười, “Có dì ở đây thì chú Tịch rất hạnh phúc.”Chung Lê Anh hừ một tiếng, “Ông ấy luôn mặc kệ dì, lúc còn trẻ có một lần tham gia diễn tập, thời điểm áp sát vào mục tiêu dẫn đường, do gần quá nên bị đạn bắn trúng chân cùng bụng, thời điểm đưa đến bệnh viện cả người máu chảy đầm đìa. Dì nhìn mà sợ tới mức chỉ biết đứng đó khóc, nhưng cháu có biết ông ấy tỉnh lại thì nói gì không?” Chung Lê Anh bắt chước ngữ khí của Tịch Thiếu Phong, “Sao lại đưa tôi đến bệnh viện rồi, dù hy sinh tôi cũng muốn hy sinh ở trên chiến trường thôi.”Nói xong, bà nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại sóng sánh nước mắt chưa được lau khô.Nghiêm Chân lén lút cầm tay bà, “Kỳ thật chỉ là chú ấy lừa dì thôi mà.”Trên đời này có một loại anh hùng thật sự, tên là ôn nhu hương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.