Lễ đón năm mới ở bộ đội trải qua rất nhanh. Cứ như việc ngày mùng 1 đầu năm, trong đơn vị sáng sớm vẫn có loa thổi lên, tiếp theo còn có tiếng người ồn ào ở sân thể dục truyền đến.
Nghiêm Chân rời giường, sau đó có chút giật mình ngạc nhiên, thân thể vô thức giật giật, bị sự đau đớn đánh úp khiến cô hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi ở trên giường không dám động.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mặc bộ đồ mới chắp tay ở sau lưng từ phòng khách đi vào, vẻ mặt rất chi là nghiêm túc.
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn cậu bé một cái, thật là có điểm chột dạ nha.
“Cô giáo Nghiêm, buổi sáng ngày đầu năm mới mà cô còn ngủ lười nữa. Cô thật không hơn người ta được cái gì.” Cố tiểu tư lệnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Người họ Nghiêm nào đó hiểu biết ít nên đành há miệng thở dốc, nhưng cũng rất thông minh dời đi đề tài, “Gia Minh, bên ngoài sao lại ầm ỹ như vậy?”
Tiểu gia hỏa kia một bên lấy quả táo vừa ăn vừa nói nhưng cũng mơ hồ không rõ, “Em nghe ba nói là ở trước cửa nhà có cử hành hoạt động gì đó, em đứng ở cửa sổ nhìn vài lần, giống như đại hội võ lâm vậy. Nếu như không phải chờ cô dậy ăn cơm, em cũng sớm đi xem náo nhiệt rồi.” Tiểu gia hỏa kia nói xong còn hé ra khuôn mặt bí xị như cái bánh bao.
Nghiêm Chân càng chột dạ, còn giả bộ không có việc gì, xuống giường rửa mặt. Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mới biết được cái mà tiểu gia hỏa kia nói là đại hội võ lâm là một đám chiến sĩ ở sân thể dục của sư bộ tiến hành trận đấu quân sự về các kỹ năng, chúc mừng tân xuân. Một đám chiến sĩ đều thật dũng mãnh, qua năm cửa ải chém sáu tướng, coi như là một cách huấn luyện khác đi.
(Qua năm cửa ải, chém sáu tướng : Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn)
Nghiêm Chân lê chân đi đến trước bàn ăn, thấy tờ giấy mà Cố Hoài Việt lưu lại. Trên tờ giấy hé ra dòng chữ hữu lực, cứng cáp của anh: hôm nay anh có việc ở sư bộ, em rời giường nhớ rõ phải chịu khó ăn chút điểm tâm.
Cô yên lặng đọc xong, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Cô đem bánh trẻo ngày hôm qua nấu kỹ lại, gọi tiểu gia hỏa kia ra cùng ăn điểm tâm, “Gia Minh, trước kia ở bộ đội đón năm mới có vui vẻ không?”
Cố Gia Minh vừa nhét một miệng bánh trẻo vừa nói, “Không có gì thú vị cả.”
“Sao thế?” Cô đánh một dấu chấm hỏi thật lớn.
“Không có, thủ trưởng luôn có việc nên cũng chưa từng đi chơi cùng với em bao giờ.” Bạn nhỏ nào đó bắt đầu oán niệm, “Ngoài hoạt động duy nhất là đi tảo mộ thì không còn gì thú vị nữa.”
Nghiêm Chân ngẩn người, “Tảo mộ?”
Tiểu gia hỏa kia cũng ý thức được mình lỡ miệng, nhanh chóng che miệng lại, còn không quên ăn thêm vài cái bánh trẻo nữa.
Cô bị hành động của cậu bé làm cho bật cười, “Được rồi, ăn nhanh đi.”
Tiểu gia hỏa kia nghe cô nói thế thì sáp lại bên đĩa bánh trẻo còn Nghiêm Chân thì nhìn mấy cái bánh trẻo trong bát mà bắt đầu ngẩn người.
Đối với Lâm Kha, nói cô không để ý là chuyện không có khả năng.
Nhưng cô cũng biết, yêu cầu anh quên cũng là chuyện không có khả năng. Đó là một bức tường đã được dựng lên trong lòng anh, mặc dù không phải là yêu nhưng cũng có thua thiệt, cũng có tiếc nuối. Cô sẽ không làm như vậy, cũng không có khả năng yêu cầu anh làm chuyện như vậy.
Điều duy nhất cô có thể làm chính là làm cho mình không cần lại nhớ mãi không quên như vậy, Tâm tính bất định cùng dễ dàng ghen tỵ là tính tình của cô nhưng cô không nghĩ lại đi ghen tỵ với một người đã chết để cô được hạnh phúc.
Náo nhiệt đầu năm mới cũng qua đi, bộ đội lại bắt đầu huấn luyện khẩn trương.
Khi Nghiêm Chân đang ngủ thường xuyên nghe thấy tiếng tập hợp khẩn cấp vang lên, cùng với thanh âm của xe tăng rồi xe thiết giáp nghiền qua, còn có tiếng động rất nhỏ phát ra khi anh rời giường mặc quần áo rồi rửa mặt. Không chỉ vì cô ngủ không sâu mà là vì anh vừa đi thì một phần ấm áp bên người cũng đã không còn.
Gia đình của Sở Dao cũng được xếp vào gia đình bộ đội lâu năm, đối với việc người đàn ông có nhiều việc phải làm như vậy cũng đã thấy nhưng không thể trách, “Chị nói cho em hay, mỗi lần chị đến, thời gian lão Lưu nhà chị ở cùng với chị đếm trên đầu ngón tay, gộp lại còn không đủ một ngày đâu.”
Nghiêm Chân ở một bên đưa cho cô ấy cuộn len một bên tò mò, “Lão Lưu, anh ấy không trở về nhà nghỉ ngơi sao?”
Sở Dao lại trợn trắng mắt, “Về chứ, ngủ giống như lợn chết vậy, nói mười câu có thể nghe thấy lão ấy hừ một tiếng là đã tốt lắm rồi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng cười lớn, tiếp theo là Lão Lưu đặc biệt hắng giọng nói lớn, “Anh nói này vợ, đây là đang mở cuộc họp để phê phán những ông chồng đấy hả? Anh đây phải mặc kệ sự nghiệp cách mạng sao?”
Sở Dao trừng mắt nhìn anh một cái, “Hôm nay mọi người trở về sớm vậy?”
Lão Lưu cười, “Nếu không trở lại em còn không thể kể mãi cuộc cách mạng của anh à.”
Thấy hai người thật vất vả mới có thời gian trò chuyện, Nghiêm Chân đứng dậy chào tạm biệt, còn chưa đi đến cửa nơi hàng hiên thì liền thấy Cố Hoài Việt cũng đang đi tới.
Cố Hoài Việt mặc một thân huấn phục, toàn thân đều phảng phất hơi thở mang theo mùi thuốc súng, giống như anh vừa mới từ trên chiến trường trở về, mà không phải từ sân huấn luyện.
Anh vừa đi vừa tháo mũ xuống, vuốt mái tóc, vẻ mặt có chút không để ý. Anh ngẩng đầu, tầm mắt hai người gặp nhau khiến cả hai đều giật mình sửng sốt một chút.
Đến cùng vẫn là Nghiêm Chân nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
Anh cũng cười cười.
Về đến nhà, tiểu gia hỏa kia đang ngồi trước bàn chép thành ngữ, đừng hỏi chắc chắn là phạm sai lầm nữa rồi. Nhưng bất đồng là lúc này người phạt cậu bé là cô giáo Nghiêm luôn bao che khuyết điểm cho tiểu gia hỏa này.
Buổi sáng hôm nay Nghiêm Chân dẫn theo tiểu gia hỏa này đến chúc tết Tịch Thiếu Phong cùng Chung Lê Anh, vừa vặn hai đứa nhỏ kia cũng ở đó. Nghiêm Chân để cho Gia Minh đi chơi cùng hai đứa trẻ kia, kết quả chỉ một lúc sao liền chọc cho người ta khóc lên. Khi cô hỏi nguyên nhân thì biết được hai đứa trẻ kia thích súng của tiểu quỷ này, muốn lấy chơi một chút nhưng Cố tiểu tư lệnh sống chết cũng không cho.
“Ba tớ nói, không thể bảo quản được vũ khí của mình thì người lính đó không còn là một người lính tốt nữa, ngay cả một người lính mà còn không đảm đương được thì làm sao có thể trở thành một vị tướng quân chứ.”
Lời vừa nói xong khiến cho Tịch Thiếu Phong đang đọc báo ở phòng khách cũng bật cười ha ha, tiểu gia hỏa này có chí khí. Chung Lê Anh cùng mẹ của hai đứa trẻ kia đều tỏ vẻ không có việc gì nhưng dù sao vẫn là Cố Gia Minh bắt nạt hai đứa trẻ kia, Nghiêm Chân như thế nào cũng phải có chút ý tứ nên quyết định khi nào trở về thì bắt tiểu quỷ này chép thành ngữ.
Không nghĩ tới mới vào cửa, tiểu tử kia lắc lắc mông liền nằm úp sấp trên bàn bắt đầu chép thành ngữ.
Nghiêm Chân nhìn cậu bé, tránh không được thở dài. Cô vẫn là mềm lòng nha, không giống Cố thủ trưởng, trực tiếp cho tiểu quỷ này chép trường ca.
Cố Hoài Việt nhìn con trai, sau khi nghe chuyện thì cũng nói, “Nên phạt.”
Tiểu gia hỏa kia đối với sự “nuông chiều dung túng” này của Cố thủ trưởng đối với hành vi của cô giáo Nghiêm thì thật sự rất phẫn nộ, quay đầu lại lấy giấy ghi lên đó một câu thành ngữ: Cấu kết với nhau làm việc xấu.
Mặc một thân quần áo không được hợp thời, trước giờ ăn cơm chiều Cố Hoài Việt muốn tắm rửa một chút.
Hôm nay, trước khi huấn luyện Lưu Hướng Đông có nghe một cuộc điện thoại quân tuyến, chủ ý từ chính ủy liên quan đến việc điều động người nào tham dự diễn tập năm sau là cả một vấn đề có sự khác nhau rất xa so với quyết định của sư bộ, dù sao danh sách số người trong lần quân diễn này không chỉ có riêng mình anh, người có năng lực ở trong sư bộ cũng không phải chỉ có anh.
Lưu Hướng Đông tự nhiên cũng biết, ngắt điện thoại sầu lo vạn phần.
Cố Hoài Việt an ủi anh ta, coi như là cuộc huấn luyện dã ngoại lớn đi, nhưng không vì việc chuẩn bị cho quân diễn mà để việc huấn luyện của bộ đội bị trễ nãi, hơn nữa trong lòng bọn họ đều biết rõ, Thẩm Mạnh Xuyên đang có chủ ý gì.
“Cậu muốn rời đi như vậy sao?” Lưu Hướng Đông trêu chọc anh, “Hoài Việt, nói thật tôi không có gì trông cậy vào, tôi chỉ là một người thô kệch xuất thân từ miền quê nghèo, hương khói phần mộ tổ tiên cũng đã phù hộ cho tôi đến bước này rồi. Nhưng cậu thì khác, cậu còn trẻ, đang ở cấp tham mưu trưởng của sư đoàn, cậu không nghĩ tới việc tiến thêm một bước lên phía trước sao?”
Không phải chỉ một người cùng anh nói qua vấn đề này, lão nhân trong nhà cũng ám chỉ qua cho anh… nhưng…
Cố Hoài Việt buông bút, “Lão Lưu, anh cũng biết quan hệ của em cùng Thẩm Mạnh Xuyên, chỉ cần hai người ở trên cùng một bàn thì sẽ đối chọi gay gắt như thế nào rồi.”
Lão Lưu thấy nhưng không thể trách, nơi những con người kiêu ngạo cùng tụ tập thì ai có thể chịu phục ai đây.
“Đây có thể là một cơ hội quan trọng đối với cậu ta.” Cố Hoài Việt nói, “Về sau cho dù là châm chọc đối đầu, cũng phải tìm được đối thủ ngang tài ngang sức.”
Anh nói xong lời này cũng khiến lão Lưu tâm khục khẩu phục. Đừng nói, con người này có đôi khi kiêu ngạo muốn chết.
Phục hồi lại tinh thần, Cố Hoài Việt nhanh chóng tắm rửa xong, rồi đi ra ngoài.
Nghiêm Chân đã dọn cơm lên, thuận tiện còn làm trước món trứng gà với đường mà tiểu gia hỏa kia thích ăn nhất. Cố tiểu tư lệnh đói bụng từ trưa đến giờ, vùa nhìn thấy đồ ăn thì thâm cừu đại hận gì đều quên hết. Dáng ăn này khiến Cố thủ trưởng cảm thấy rất khó nhìn liền gõ lên đầu con, ý bảo là ăn từ từ thôi.
Cơm dọn xong, Nghiêm Chân ngồi xuống bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Còn vài ngày nữa Gia Minh sẽ khai giảng, mà anh còn chưa nói đến chuyện đi tảo mộ cho Lâm Kha, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì cô sao?
Nghiêm Chân không khỏi buông đôi đũa xuống hỏi, “Hoài Việt, năm nay không đi tảo mộ sao?” Để có thể nói ra, cô đã dùng hết dũng khí rồi.
Cố Hoài Việt dừng đũa, có chút kinh ngạc nhìn cô.
Nghiêm Chân cố gắng làm cho chính mình trưng ra một nụ cười đủ tiêu chuẩn, “Em nghe Gia Minh nói, hai người hằng năm đều phải đi tảo mộ Lâm Kha. Năm nay không có đi sao?”
“Đi.” Thật lâu sau Cố Hoài Việt mới nói.
Nghiêm Chân ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, cơm ăn vào cảm thấy rất vô vị.
Lúc rửa chén, cô liền mắng chính mình, không biết chọn thời điểm nhưng nghi hoặc trong lòng cùng sự nóng lòng làm cho cô có chút bất chấp. Nghĩ vậy, tay của cô buông lỏng, đang lúc rửa chén thì có người tiếp nhận lấy. Cô lắp bắp kinh hãi, xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Cố Hoài Việt.
Hơi thả lỏng người, cô nói, “Anh làm em giật cả mình, em còn tưởng rằng mình làm rơi chén rồi chứ.”
Anh mỉm cười nghe cô oán trách, “Đó là do em không chăm chú mà đang nghĩ đến chuyện khác thôi.”
Bị nói trúng tâm sự trong lòng nên Nghiêm Chân không có lên tiếng.
Trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng nước ào ào, một lát sau Cố Hoài Vỡ đánh vỡ sự im lặng này, “Em đừng suy nghĩ nữa.”
“…”
“Chúng ta cùng đi.”
“Sao ạ?” Lúc này đến phiên cô kinh ngạc.
Anh rửa tay, lau khô sau đó nắm lấy bả vai của cô, “Anh không nghĩ để cho em có một khúc mắc nào.”
Anh không nghĩ khi anh mang theo Gia Minh đi tảo mộ Lâm Kha mà cô ở nhà nghĩ đông nghĩ tây, anh không muốn cô miên man suy nghĩ, không muốn làm cho cô có cảm giác không vui vẻ, anh sẽ không cho cô phải suy nghĩ lung tung, anh sẽ tự tay giúp cô cởi bỏ khúc mắc này.
Cái gọi là ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông. Cái này anh biết.
Nghiêm Chân cảm động, trên mặt nở nụ cười, “Được.”