Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 32: Tay nhuốm máu tanh - "Chàng ôm thiếp thân một cái"




Một đêm mưa xuân qua đi, khí tức ngọt ngào tràn ngập toàn bộ trang viên. Trên trái đào nhỏ xanh biếc trên cây đào còn mang theo mấy giọt nước, lộ ra vài phần xinh xắn.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc treo trên không trung, ánh sáng trong vắt như gột rửa, từng cơn gió mát dịu dàng thổi vào phòng.

Phó Dung Chương phân phó người chuẩn bị nước nóng.

Thanh Nguyệt và một đám thi nữ nhanh nhẹn bưng lên, đang định hầu hạ Vân Kiều, Phó Dung Chương lại phất tay cho người lui ra.

Trên lông mày và lông mi của tiểu cô nương con mang theo mấy giọt nước óng ánh, lông mi ướt sũng, giống như hoa sen hôm qua bị gió mưa vùi dập.

Mồ hôi nhuyễn thấm trên trán nàng, mấy sợi tóc đen ướt sũng dán lên mặt nàng, nhìn vô cùng đáng yêu.

Dáng vẻ này chỉ sợ không dễ chìm vào giấc ngủ, hắn khẽ gọi một tiếng: “Qua đây lau một lát.”

Cảm giác có người quấy rầy giấc mộng, tiểu cô nương mệt mỏi đẩy hắn ra, âm cuối nũng nịu rung động, mang theo tiếng khóc nức nở: “Buồn ngủ…”

Phó Dung Chương cúi đầu hôn lên chiếc trán trơn bóng của nàng, nói: “Ừm, biết.”

Sắc trời cũng không còn sớm, Phó Dung Chương nhanh chóng thay áo ngủ sạch sẽ cho nàng.

Cả người Vân Kiều dễ chịu, vừa lên giường đã vô thức xoay người chui vào chăn, theo thói quen bọc mình thành hình nhộng rồi ngủ say xưa.

Kiếp trước, dường như hắn chưa từng để ý qua những chi tiết này. Hắn vẫn luôn nằm xuống đã ngủ, chưa từng để ý Vân Kiều thế nào.

Vân Kiều đều tự mình đi vào tịnh thất.

Trước nay nàng đều thích sạch sẽ, cho dù mệt đến mức không mở mắt ra được thì vẫn đứng lên đi tắm rửa mới chịu nằm ngủ.

Kiếp trước, nàng đều tự mình kéo đôi chân run rẩy đi vào tịnh phòng.

Nghe được tiếng động, lúc mơ hồ thỉnh thoảng Phó Dung Chương có nhìn thoáng qua, nhưng hắn không để trong lòng.

Trước nay luôn chỉ có người khác hầu hạ hắn, chưa từng có chuyện hắn đi hầu hạ ai.

Đừng nói bị hắn giày vò cả đêm, cho dù lực đạo hắn cũng không nhẹ nhàng chút nào.

Nhưng mà tối nay, lúc hắn nghe tiếng khóc nức nở của nàng, trong bóng đêm hắn dừng động tác lại, dựa vào ánh sáng yếu ớt mà nhìn chăm chú vào mi tâm của nàng, phát hiện nàng rất đau.

Cho dù Phó Dung Chương có ý chí sắc đá thì tâm cũng mềm nhũn.

Chỉ một lần đã bỏ qua cho nàng.

Sắc trời vừa sáng, Phó Dung Chương đã nhận được tình báo có chính vụ quan trọng, nhất định hắn phải đích thân trở về xử lý.

Vì thế hắn chuẩn bị đơn giản rồi lên đường.

Lúc Vân Kiều thức dậy, phát hiện mình đang ở trong xe ngựa lên đường hồi kinh, vẻ mặt nàng mờ mịt.

Nàng nhớ ra, bọn họ đã ra ngoài hơn một tháng, cũng nên trở về.

Mấy ngày nay Phó Dung Chương cũng chưa từng rảnh rỗi qua, mỗi ngày hắn đều có công vụ xử lý không hết, có lẽ về kinh đô sẽ tiện lợi hơn một chút.

Thân thể Vân Kiều mảnh mai, trải qua việc hôm qua, cả người vẫn chưa hết đau đớn. Nàng ngồi trên xe ngựa xóc nảy một lát đã ngủ mất.

Đến lúc xế trưa, Vân Kiều mới dần thức dậy.

Đi đường tắt đến dịch trạm, một đoàn người chuẩn bị nghỉ ở đây, dùng bữa cơm rau dưa xong sẽ lên đường.

Vệ Minh nhanh chóng chuẩn bị xong, Phó Dung Chương dẫn theo Vân Kiều đang mơ mơ màng màng ngồi xuống, chuẩn bị dùng bữa.

Vân Kiều mệt mỏi ngồi xuống, không nhúc nhích.

Còn nửa ngày nữa mới có thể về đến kinh đô, không dùng bữa thì nửa đường sẽ nói. Thấy dáng vẻ của Vân Kiều còn rất mệt, Phó Dung Chương cũng không trông cậy nàng ăn được nhiều, hắn bưng bát lên đút cho nàng ăn một miếng cơm.

Vệ Đán ở một bên trừng to mắt.

Phó Dung Chương thấy Vân Kiều ngoan ngoãn há mồm như con thú cưng nàng nuôi, hắn lập tức tìm được niềm vui khi cho ăn, cho ăn đến càng hăng say.

Ban đầu Vân Kiều cũng đói, nhưng nàng không còn chút sức lực nào nên không muốn động. Động tác của Phó Dung Chương rất lưu loát, cũng đã cho nàng ăn xong một bát cơm.

Thấy nàng ăn xong, dáng vẻ thỏa mãn lười biếng, hắn nhéo má của nàng, áp sát vào tai nàng: “Thân thể của vương phi thế này quá yếu ớt, bản vương phải rèn luyện nhiều một chút…”

Giọng điệu của hắn hờ hững, vô ý cắn lấy hai chữ “Rèn luyện”.

Vân Kiều mờ mịt, hắn rèn luyện có giúp ích gì cho thân thể của nàng?

Trong chốc lát sau cuối cùng nàng cũng phản ứng lại, hắn nói rèn luyện là chỉ cái gì. Huyết dịch trên người còn nóng hổi, trong chớp mắt rót ngược vào gò má nàng.

Thấy hắn còn muốn nói gì nữa, nàng đỏ mặt đưa tay bịt miệng hắn, sợ hắn lại nói ra lời gì khiến nàng thẹn thùng.

Phó Dung Chương kéo tay nhỏ của nàng xuống, nắm vuốt ngón tay của nàng. Trong phút chốc, bên ngoài lại vang lên tiếng khóc cầu khẩn.

Động tác đùa giỡn dừng lại, hai phu thê cùng nhau nhìn qua đã thấy giống như có hai bà cháu đến xin một bát cơm ăn mà bị thị vệ ngăn cản.

Loáng thoáng nghe được bà lão vừa mất con, trong nhà chỉ còn hai bà cháu. Đứa bé kia mới bảy tám tuổi, hai bà cháu bọn họ không có chỗ nương tựa nên đến xin một miếng ăn.

Vân Kiều thấy thế thì động lòng trắc ẩn, đứng dậy muốn ra ngoài nhìn một chút.

Phó Dung Chương cản nàng lại: “Không cần nàng đích thân đi.”

Nói xong, Phó Dung Chương nháy mắt ra hiệu cho Vệ Đán đang ở một bên bảo vệ.

Vệ Đán lĩnh mệnh, nhận một chén lớn đồ ăn và một túi ngân lượng trong tay Vân Kiều rồi đi qua đó.

Vừa mới tới gần, Vệ Đán thấy sắc mặt đứa bé kia khác thường thì sắc mặt hoảng sợ, vội vàng rút đao ra bảo vệ.

Vân Kiều ở bên này nghe được tiếng “Keng” vang lên, tiếng bát rơi xuống đất, chỉ thấy Vệ Đán đi đến trước mặt hai bà cháu. Giây tiếp theo, hắn đã rút một đao đâm về phía đứa bé kia, ngay sau đó lại đâm bà lão một đao.

Trong chớp mắt, hai bà cháu ngã vào vũng máu, không còn động đậy nữa.

Cảnh này xảy ra quá nhanh lại đầy máu tươi, cả người Vân Kiều đều ngây ngẩn. Cảnh tượng trước mắt nhìn thấy mà giật mình, lập tức chân nàng mềm nhũn, cả người xụi lơ xuống.

Sắc mặt Phó Dung Chương thay đổi, vội đưa tay đỡ nàng.

Cả người Vân Kiều run rẩy, đẩy bàn tay lớn đang đỡ nàng ra, chậm rãi lắc đầu, không thể tin nhìn về phía Phó Dung Chương: “Bà ấy chỉ muốn xin một bát cơm, ngài cần gì lấy mạng bà ấy? Sao ngài lại tàn nhẫn như thế?”

Là hắn bảo Vệ Đán đi qua, nếu không có lệnh của hắn thì sao Vệ Đán lại giết người?

Nói xong, nước mắt của nàng lăn xuống, trên gương mặt trắng nõn của nàng xuất hiện từng vệt nước.

“Bản vương muốn mạng của bà ta?”

Trong mắt nàng xuất hiện vẻ thất vọng và sợ hãi, đau đớn nhìn Phó Dung Chương.

Giống như lúc trước hắn giết người áo đen bắt giữ nàng, nàng cũng nhìn hắn như thế.

Thì ra nàng đều nhìn hắn như thế.

Ở trong mắt nàng, hắn chính là kẻ vô tâm tàn bạo, bạo quân lạm sát kẻ vô tội.

“Chẳng lẽ không phải…”

Vân Kiều còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm chạm ở bên ngoài.

Lúc này nàng mới phát hiện không biết từ khi nào đã có rất nhiều người áo đen xuất hiện, Huyền Long Vệ ẩn ở một nơi bí mật gần đó thi nhau hiện thân.

Hai bên chém giết.

Nha dịch trong dịch trạm vốn có sắc mặt cung kính, bỗng nhiên lúc này trở nên hung hăng. Bọn họ rút đao kiếm đâm về phía Phó Dung Chương và Vân Kiều.

Phó Dung Chương vội vàng bảo hộ Vân Kiều trong ngực, rút kiếm không hề lưu tình đâm về phía sát thủ ngụy trang thành nha dịch.

Vân Kiều bị dọa vội vàng nhắm hai mắt lại.

Trong phút chốc, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu thảm thiết của nhân mã bị thương không biết ở đâu, tiếng bàn ngã xuống đất tràn ngập vào tai Vân Kiều.

Nàng nghĩ mình sẽ bị máu tươi dọa sợ, nhưng trong đầu nàng lại thoáng hiện đều là ánh mắt đau lòng của Phó Dung Chương.

Dường như nàng hiểu lầm hắn.

Hồi lâu sau.

Rốt cuộc tiếng đánh nhau cũng đã ngừng.

Sắc mặt nàng hốt hoảng, trong lúc choáng vàng đã được Phó Dung Chương mang ra khỏi dịch trạm.

Lúc đi ngang qua hai bà cháu kia, nàng thấy tay đứa bé đang đặt ở bụng, trên tay nó còn cầm một lưỡi đao nhỏ nhưng vô cùng sắc bén giống như còn chưa kịp rút ra đã bị giết tại chỗ.

Nàng không ngờ được một đứa nhỏ như vậy lại là sát thủ.

Gương mặt Phó Dung Chương lạnh lùng ôm nàng vào trong xe, hắn không lên xe, chỉ đứng bên ngoài.

Vân Kiều bị những hình ảnh máu tanh kia dọa đến mức hồi lâu cũng không nói nên lời, tim sợ hãi còn chưa bình tĩnh lại. Nàng ngồi trong xe ngựa, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Không bao lâu sau, động tĩnh bên ngoài nhỏ đi rất nhiều.

Nghe được Vệ Minh và Vệ Đán bẩm báo với Phó Dung Chương: “Vương gia, hiện trường đã xử lý xong xuôi.”

Sau đó, nghe thấy Phó Dung Chương không mặn không nhạt hỏi một câu: “Đây là người của Phó Dung Hiện hay là Phó Diễm?”

Giọng điệu của hắn hờ hững giống như những người kia không phải tới giết hắn, mà chỉ đến ân cần thăm hỏi thỉnh an.

Vệ Minh nói: “Là Lương vương. Thuộc hạ đã tra xét qua, mặc dù những người này cố gắng ngụy trang, thay đổi chiêu thức, võ công cũng thay đổi nhưng vẫn có thể nhận ra. Rất chắc chắn, không phải nhóm người bắn ngài bị thương lần trước.”

Hai người vẫn còn nói gì đó, Vân Kiều lại không nghe vào.

Trong đầu nàng chỉ có mấy suy nghĩ vờn quanh, lần trước, người làm hắn bị thương là người của tiểu hoàng đế ngây thơ kia. Mà lần này, người cố ý giết bọn họ lại là người của Lương vương. Nghe giọng điệu thế này không phải là lần một lần hai.

Cho nên, những người thân này, cả đám đều muốn mạng của hắn sao?

Trong lúc Phó Dung Chương dưỡng thương, nàng không chỉ thấy một lần hắn sai người dốc thúc việc học của tiểu hoàng đế. Những tấu chương phê duyệt kia, hắn đều dùng bút chu sa ghi chú tỉ mỉ, sai người đưa về cung để tiểu hoàng đế học tập.

Hắn dốc lòng dạy bảo Phó Diễm, nàng đều nhìn thấy cả.

Trong tình cảnh vẫn ở ngoài sáng biết người kia muốn mạng của mình.

Nhưng hắn vẫn phụ tá y.

Vân Kiều đau lòng không thôi.

Đau lòng Phó Dung Chương.

Vừa rồi nàng không hỏi rõ ràng đã chất vấn hắn, chắc hẳn trong lòng hắn rất đau đớn?

Nhớ tới ánh mắt kia, trong tim Vân Kiều đau đến mức co rút lại.

Phó Dung Chương xong việc, vào xe ngựa đã thấy Vân Kiều rơi lệ đầy mặt.

Ánh mắt của hắn dừng lại một chút, nàng để ý hắn giết người như thế sao?

Để ý thì hắn cũng không thay đổi được.

Nếu như lòng hắn không cứng rắn thì đã chết từ lâu rồi.

Nếu như thủ đoạn hắn không tàn nhẫn thì hắn sẽ không bảo hộ được giang sơn của Phó Diễm.

Những năm gần đây hắn giết người như ngóe, dù sao thì hắn cũng không thể nào rửa sạch được hai tay đầy máu tươi.

Phó Dung Chương cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu sát thủ còn dính trên người hắn, cười tự giễu một cái.

Ngay cả dũng khí đến gần nàng cũng không có.

Nàng là người lương thiện, đối với ai cũng sinh lòng thương hại, một ngày nào đó sẽ không chịu nổi người như hắn.

Từ nhỏ, hắn đã trải qua thời gian nếu ngươi không chết thì ta chết.

Năm đó, lúc ra khỏi lãnh cung, hắn chỉ mới bốn tuổi. Hoàng cung lớn như thế, là nơi nuốt người không nhả xương, dung không được thân thể nho nhỏ này của hắn. Là hoàng huynh Phó Dung Giác sau khi kế vị đã che chở cho hắn.

Năm hắn mười bốn tuổi, Phó Dung Giác kế vị không bao lâu, vị trí kia còn chưa ngồi vững đã băng hà, y truyền vị cho Phó Diễm vừa ra đời không bao lâu.

Trước khi Phó Dung Giác lâm chung muốn hắn bảo vệ Phó Diễm, bảo vệ giang sơn Đại Địch.

Hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, không có nhà ngoại hiển hách hậu thuẫn, không có thực quyền, sao có thể bảo vệ Phó Diễm, bảo vệ Đại Địch?

Những năm này, hắn vì một lời hứa đó mà cố gắng chống đỡ.

Tay nhuộm đầy máu tươi.

Phó Diễm muốn mạng của hắn vì những năm này hắn làm quá tàn nhẫn, khí thế quá mạnh nên y cảm nhận được uy hiếp.

Nhưng hắn không để ý, hắn không để ý cái nhìn của người khác, hắn chỉ làm việc hắn phải làm.

Đây đều là quá khứ hắn không thể xóa bỏ.

Nếu như bây giờ nàng mở miệng bảo hắn thả nàng đi, vậy hắn phải làm thế nào?

Nhìn thấy hắn đi đến nhưng không đến gần nàng, Vân Kiều khóc càng dữ dội.

Phó Dung Chương hít thở sâu một chút, hắn không muốn nàng kích động nên quay người muốn rời đi. Lúc xoay người lại cảm nhận được ống tay áo bị kéo lại.

Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, hắn không muốn nghe nàng cầu xin hắn thả nàng, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Trong xe ngựa chật chội truyền đến giọng nói trầm thấp kiềm chế mang ý vị thỏa hiệp của hắn.

“Lần sau sẽ không.”

Sẽ không để nàng nhìn thấy cảnh máu tanh thế này nữa.

Vân Kiều chậm rãi tiến lên ôm hắn từ phía sau, nghẹn ngào nói: “Thiếp thân không nên nói với chàng như thế.”

“Ừm.” Phó Dung Chương bình tĩnh nói.

Trong lòng của hắn biết rõ, lần này nàng biết những kẻ này muốn giết hắn, hắn chỉ tự vệ mới giết ngược lại, mới phát hiện mình hiểu lầm hắn.

Nếu như nàng nhìn thấy hắn không hỏi nguyên nhân mà giết chết đối thủ chấm dứt hậu hoạn thì nàng sẽ biết hắn giống như nàng nghĩ, là người tàn bạo bất ngân.

Đây không phải lần cuối cùng hắn giết người.

Dường như cảm nhận được tâm trạng của hắn vô cùng sa sút, Vân Kiều vòng tay qua eo hắn, ôm thật chặt.

“Chàng ôm thiếp thân một cái…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.