Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 28: Phòng tân hôn được bố trí ở chủ viện Lan Đình Viện




Thượng Quan Thao thật sự không dám tin lời mình vừa nghe được.

Mặc dù hai người Tô Linh Nguyệt và Thượng Quan Vân Kiều chênh lệch mấy tuổi nhưng từ nhỏ đã như hình với bóng, tình như tỷ muội, chính là bạn thân chốn khuê phòng. Vậy mà lúc Vân Kiều gặp nguy hiểm, nàng ta lại lựa chọn im lặng, suốt ba năm qua không nhắc lại một lời!

Tô Linh Nguyệt nhìn sắc mặt Thượng Quan Thao thay đổi giống như chưa từng quen nàng, trong mắt đầy sự phẫn nộ, thất vọng, thậm chí oán hận.

Nàng lạnh nhạt rút vải lụa trong miệng Thượng Quan Thao ra, lấy một viên thuốc ra cho Thượng Quan Thao ăn xuống.

Từ quận Nghi Châu đến kinh đô, vì không muốn Thượng Quan Thao ầm ĩ nên nàng đã hạ độc y.

Thượng Quan Thao điều tra được tung tích của Vân Kiều, vô ý bị người của Lương vương truy sát. Tô Linh Nguyệt ra tay cứu y, nhưng cũng nhốt y lại vây trong viện của nàng.

Lúc Lương vương vào kinh tham gia hôn lễ của Phó Dung Chương, nàng cứ thế mà vận chuyển y từ quận Nghi Châu đến kinh đô.

Thượng Quan Thao không nghĩ ra rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Sau khi nuốt dược hoàn xuống, rốt cuộc Thượng Quan Thao mới cảm giác mình sống lại. Nhưng mà giờ phút này cả người y vẫn bất lực như cũ, động đậy, tức giận hỏi: “Vân Kiều đâu? Bây giờ người ở đâu?”

“Chạy trốn rồi.” Tô Linh Nguyệt nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Không phải nàng cứu, chỉ là nàng cũng không mật báo lại.

Giống như lúc trước, nàng không muốn đắc tội Lương vương chọc y không vui, nên nàng không cứu Vân Kiều. Càng về sau, nàng không muốn giúp Lương vương nên cũng sẽ không để lộ tung tích của Vân Kiều.

“Vân Kiều chạy trốn tới phương nào?” Nghe nói Vân Kiều chạy trốn, trong lòng Thượng Quan Thao mừng rỡ, hi vọng có thể thăm dò được tung tích của Vân Kiều.

“Trốn đi đâu à? Không rõ lắm, nhưng nghe nói nàng lập gia đình rồi, thành quả phụ. Bây giờ lại được Nhiếp chính vương cưới làm chính phi, nghe nói sủng như mạng vậy.”

Tô Linh Nguyệt ha ha một tiếng, lẩm bẩm nói: “Mệnh của nàng ấy thật tốt.”

Nghe nói Vân Kiều gả cho người ta thành quả phụ, hốc mắt Thượng Quan Thao phiếm hồng, đáy lòng cũng hơi đau đớn. Y và mẫu thân yêu thương sủng ái Kiều Nhi, lúc muội ấy mất tích mới bao nhiêu lớn chứ!

Tuổi còn nhỏ lại long đong như vậy, cũng không biết chịu khổ bao nhiêu.

Phó Dung Chương là ai chứ? Hắn tận mắt nhìn thấy thi thể mẫu thân thối rữa mà chưa từng rơi một giọt nước mắt, làm sao có thể đối xử tốt với Vân Kiều đã từng gả cho người khác chứ?

Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Thượng Quan Thao nhìn Tô Linh Nguyệt trở nên phức tạp, lại mang theo vẻ lạnh lùng mà xưa nay chưa từng xuất hiện trên người y.

Là mắt y mù, lòng cũng mù, nhiều năm như vậy mà y lại không nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân này.

“Vân Kiều đối với ngươi không tệ, ngươi không nên lạnh lùng ích kỷ như thế.”

“Ngươi không vì mình thì vì cái gì?” Tô Linh Nguyệt cười lạnh một tiếng, từ nhỏ Vân Kiều đã là thiên chi kiêu nữ, nàng là cái gì? Gia đạo sa sút, bé gái mồ côi ăn nhờ ở đậu.

Nàng không tính toán cho mình thì ai sẽ tính toán cho nàng?

Chỉ tiếc, năm đó Lương vương đồng ý cưới nàng chỉ ham hương Mi Tư Hương của Tô gia và hương thuật nàng chế ra.

Từ khi phát hiện nàng gả sai người, cuộc sống của nàng cũng không còn hi vọng nữa.

Thượng Quan Thao cảm giác nàng đã điên dạo, không muốn nói chủ đề này với nàng nữa: “Người của Lương vương bắt Vân Kiều đi là muốn làm gì?”

“Không biết.”

Đúng thật là Tô Linh Nguyệt không biết.

Lương vương lén xây một cái địa cung ở quận Nghi Châu, dùng để làm gì nàng cũng không thể nào biết được.

Thượng Quan Thao cũng không tin nàng, nhưng cũng không có cách nào bắt nàng nói, y hít vào một hơi thật sâu: “Vậy ngươi nhốt ta là vì cái gì?”

Ngay lúc đầu, khi biết người cứu y là nàng thì y mừng rỡ như điên cỡ nào.

Qua nhiều năm như thế, nhớ nhung đều chưa từng giảm bớt.

Ai ngờ đúng là hoàn cảnh làm sự nhớ nhung của con người thành tàn tro.

“Có thể là vì cái gì chứ? Đương nhiên là vì cái này…” Nói xong, Tô Linh Nguyệt quay người, lấy một lệnh bài vàng khắc long văn từ tráp trang điểm của nàng.

Thượng Quan Thao nhìn thấy Huyền Long lệnh ở trong tay Tô Linh Nguyệt thì sắc mặt biến đổi.

“Thứ này sao lại ở trên tay ngươi!”

Nhìn theo đó, lúc này y mới phát hiện y đã thay giày mới rồi.

Lúc đó vì muốn giấu kỹ lệnh bài nên y âm thầm nhét Huyền Long lệnh vào khe hở ở đế giày, phòng ngừa đánh mất.

Ai ngờ lại bị Tô Linh Nguyệt tìm được.

Tâm tư của nữ nhân này quả nhiên là tinh tế tỉ mỉ đến đáng sợ, đối với y mà cũng điều tra triệt để như thế.

Bỗng nhiên, Thượng Quan Thao nhớ tới Phó Dung Chương đã cho y chiếc Huyền Long lệnh này, là hắn bảo mình đến quận Nghi Châu tìm Vân Kiều.

Lúc này chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi mà Phó Dung Chương đã cưới Vân Kiều. Như vậy nói rõ Phó Dung Chương đã tìm được Vân Kiều từ sớm, lại cố ý che giấu y, còn lừa dối y.

Vân Kiều chưa từng gặp qua Phó Dung Chương, nói hắn không có lý do mà sủng muội ấy, Thượng Quan Thao không tin.

Nghĩ đến Vân Kiều rơi vào trong tay của Phó Dung Chương, không biết bị giày vò đến mức nào, y hoảng sợ, nóng lòng muốn thoát ra ngoài, oán hận đánh về phía Tô Linh Nguyệt.

Nhưng mà dược hiệu trên người y còn chưa tiêu tan, cả người ngã khỏi tủ quần áo cũng không có sức đứng lên.

Sắc mặt Tô Linh Nguyệt khẽ biến, nàng đưa tay muốn qua dìu y, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Quyết tâm tàn nhẫn không nhìn tới Thượng Quan Thao.

Giống như là tự lẩm bẩm: “Ngay từ đầu ta thấy rất khó hiểu, huynh là quan văn, không có chút võ công nào, nhất định không phải là Huyền Long Vệ, nhưng sao lại có Huyền Long lệnh?”

Tô Linh Nguyệt xoay xoay Huyền Long lệnh, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Vân Kiều đang ở trong phủ Nhiếp chính vương cao quý, nàng dừng một chút: “Bây giờ ta hiểu rồi!”

Huyền Long lệnh này chỉ có thể là Phó Dung Chương đưa cho.

Nghĩ đến, Phó Dung Chương rất xem trọng vương phi của hắn đó.

Có lẽ nàng có thể nói chuyện giao dịch với Phó Dung Chương.

Lúc Vân Kiều bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, nàng nhìn thấy mình còn gối đầu trên tay hắn thì bỗng nhiên ngồi dậy.

Hắn bị trọng thương lại bị nàng đè lâu như thế, cũng không biết vết thương có bị nặng thêm không.

Khi nàng giương mắt nhìn hắn lại thấy chẳng biết Phó Dung Chương đã dậy từ khi nào.

Hắn đang nhìn nàng chăm chú, khóe môi cong lên nụ cười nhạt.

“Dậy rồi?”

Ánh mắt này còn lóa mắt bức người hơn mặt trời mùa xuân bên ngoài, gò má nàng mau chóng đỏ lên như ánh nắng chiều.

“Ừm.” Nàng thẹn thùng đỏ mặt, khẽ ừm một tiếng.

Từ trước đến nay da thịt của nàng trắng nõn hơn tuyết, giờ phút này má phấn như mặt trời đỏ sau tuyết rơi, đỏ trắng giao nhau trông rất đẹp mắt.

Hầu kết của hắn khẽ động muốn ôm nàng vào lòng. Hắn giật giật tay, phát hiện tay tê, đành bất đắc dĩ cười cười: “Bản vương muốn ôm nàng một cái cũng khó khăn.”

Vân Kiều nghĩ là vết thương của hắn lại bị vỡ, hoảng hốt nói: “Thiếp, thiếp thân đi gọi Tuyên vương.”

Phó Dung Chương gọi nàng lại: “Tay tê mà thôi, ngày thứ hai sau khi tân hôn đã mời thái y là muốn người ngoài suy đoán đêm tân hôn của chúng ta kịch liệt thế nào sao?”

Vân Kiều nghe vậy, trong nháy mắt mặt nóng lên.

Còn chưa kịp phản ứng hắn đã nghe tiếng Viên Ly đập cửa bên ngoài.

“Vương phi, thuốc đã nấu xong rồi.”

“Thiếp thân đi mở cửa…” Vân Kiều giống như chạy nạn mà vọt tới mở cửa, Viên Ly bưng đi tới trước giường, cung kính nói: “Vương gia, nên uống thuốc rồi.”

Vì ngăn ngừa vết thương lại rách ra, Cố Văn Hiên đặc biệt thông báo Phó Dung Chương không thể hoạt động nhiều. Viên Ly đã quen hầu hạ, nằm đút thuốc cũng rất lành nghề.

Vừa cầm thìa chuẩn bị đút thuốc cho Phó Dung Chương đã nghe Phó Dung Chương nói: “Để vương phi làm đi.”

Viên Ly vâng dạ, cầm chén thuốc đưa cho Vân Kiều. Vân Kiều nhận lấy bát.

Sau đó nghe Phó Dung Chương phân phó: “Lui ra đi.”

Đây là lần đầu Phó Dung Chương nghe thấy giọng nói của Phó Dung Chương có nhiệt độ, ông mừng rỡ trong lòng, nhìn thoáng qua Vân Kiều, vui sướng cáo lui.

Vân Kiều đã cho Hà thị uống thuốc ba năm, đút thuốc khi Phó Dung Chương đang nằm cũng không tính là khó. Nhưng hết lần này đến lần khác, lúc này đưa nước thuốc đến môi hắn thì Phó Dung Chương lại không chịu há mồm.

“Vương gia…” Vân Kiều gọi hắn một tiếng.

“Vương phi định cho uống vậy sao?” Phó Dung Chương không nhúc nhích, thản nhiên nhìn lướt qua chén trong tay nàng.

Vân Kiều khẽ giật mình, không hiểu rõ lắm: “Không uống như thế thì phải uống thế nào?”

“Không biết phải có qua có lại sao?” Phó Dung Chương nâng mí mắt lên.

Vân Kiều mờ mịt: “?”

“Lúc trước bản vương cho nàng uống thế nào, nàng uống thế nào.”

Trong đầu Vân Kiều suy nghĩ một chút, vậy hắn sẽ dùng miệng cho nàng uống…

Nghĩ vậy, mặt Vân Kiều đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được: “Chuyện này…”

Cảm giác môi lưỡi triền miên nàng vẫn còn ấn tượng, muốn nàng chủ động làm thế thì tuyệt đối không thể nào.

“Vậy bản vương tự uống.”

“Đừng!” Thấy Phó Dung Chương giả vờ muốn đứng lên, Vân Kiều vội vàng đè hắn lại!

Sao có thể để hắn làm thế? Ngộ nhỡ hắn khẽ động làm vết thương bị rách ra thì phải làm thế nào cho phải?

“Biết cho uống thế nào rồi?”

Sao Vân Kiều lại không biết, nàng đỏ mặt bàn điều kiện với hắn: “Vương gia cam đoan an phận uống thuốc, không làm loạn?”

“Ừm.”

Nghe thấy Phó Dung Chương đáp ứng, nàng nghĩ đến tay hắn tê không động được, cũng không làm gì được, mà trong phòng cũng chỉ có hai người. Nghĩ thế, nàng cúi đầu uống ngậm một ngụm thuốc cúi người ịn lên môi hắn, chậm rãi mớm hắn uống.

Môi của nàng mềm mại mát lạnh, nước bọt của nàng giống như nước đào mật trong ngày hè chói chang, ngọt như mật.

Giây phút cánh môi đụng vào nhau, hắn biết mình lại lấy đá nện chân mình lần nữa.

Kiều hương noãn ngọc ở bên, hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Thân thể Phó Dung Chương cướng cứng, không chớp mắt nhìn nàng đứng dậy lại cúi xuống, từng ngụm từng ngụm mớm thuốc cho hắn.

Thỉnh thoảng mấy sợi tóc xanh nghịch ngợm từ vai nàng trượt xuống rơi vào mặt hắn, cào đến mặt hắn hơi ngứa, trong lòng cũng hơi ngứa một chút.

Hắn nuốt xuống toàn bộ từng ngụm nước thuốc đắng chát, hắn chỉ nhớ rõ sự ngọt ngào và thơm mát của nàng.

Thấy hắn ngoan ngoãn uống thuốc, Vân Kiều thở dài một hơi, cũng thầm than. Hắn an phận như thế thật sự là hiếm lạ, gương mặt tuấn tú tái nhợt không có chút máu nhìn qua vẫn có vẻ đáng thương.

Quả nhiên nam nhân bị thương vẫn làm cho người ta đau lòng nhất.

Nàng cầm khăn lụa trong tay lau khóe miệng hắn, sau đó nghe hắn nói: “Thuốc đắng quá, cho người lấy chút mứt hoa quả tới.”

Vân Kiều vừa mớm thuốc xong, nghe hắn nói thế mới cảm giác được sự đắng chát trên đầu lưỡi không thể nào nuốt xuống được. Nước thuốc đắng chát khó uống làm cho khuôn mặt nhỏ của nàng cũng nhăn lại.

Đúng là rất đắng.

Nàng vội gọi người.

Không bao lâu sau, Thanh Nguyệt đưa mứt hoa quả đến rồi lui xuống.

Vân Kiều bưng đến bên giường mở bình sứ ra, là lộ mật hoàn hoa hồng có màu sắc xinh đẹp, hương thơm ngọt ngào, vào miệng tan ra, là món ăn vặt xưa nay nàng thích nhất.

Có lẽ Thanh Nguyệt tưởng nàng muốn ăn nên đưa tới.

“Đút bản vương ăn đi.”

Nàng do dự nói: “Là, là lộ mật hoàn hoa hồng…”

Cũng không biết hắn có ăn hay không.

Thấy Phó Dung Chương ra hiệu cho nàng đút ăn, nàng kiên trì cầm một hạt hoa hồng lộ mật hoàn to chừng ngón cái đút vào miệng hắn.

Nàng đang bất an nhìn chằm chằm biểu lộ của nàng, đột nhiên đã bị hắn đưa tay qua đè cổ nàng lại.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy nam nhân hơi ngửa đầu, thuận thế ngậm lấy môi nàng, mau chóng xâm chiếm răng đang khép lại của nàng.

Mật hoàn ở đầu lưỡi hắn bọc lấy hương hoa hồng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Hắn cắn mút môi nàng, quấn quanh, hận không thể nuốt cả người nàng vào bụng.

Vân Kiều kháng nghị mơ hồ không rõ, sợ làm bị thương miệng vết thương của hắn, động tác không dám quá lớn.

Hắn vốn không có ý dừng lại.

Nàng vẫn không phát hiện từ trước đến nay ý chí khống chế của Phó Dung Chương cực cao, nàng càng phản kháng thì càng đồng nghĩa với trêu chọc.

Đến lúc nàng được tự do, nàng phát hiện cả người không có chút sức. Nàng phồng má, nhìn hắn chằm chằm, cực kỳ giống chuột nhỏ vừa mới chạy lên chạy xuống, dùng hết sức lực.

Thấy nàng không nhúc nhích, Phó Dung Chương cười thầm, thử nắm hạt châu ngay vành tai của nàng.

“Sao thế, chỉ mới vậy mà không chịu nổi? Bản vương cũng còn chưa…”

Thân thể yếu ớt như thế, nếu như làm thật thì phải thế nào mới tốt?

Vân Kiều lẩm bẩm hai tiếng như kháng nghị.

Chẳng phải nói tay tê không động sao?

Không phải nói an phận không làm loạn sao?

Nhìn thấy nàng như thế, Phó Dung Chương lại cười.

Lần trước, nàng vô cùng sợ gặp hắn, mỗi lần đều phát run, chỉ sợ không kịp tránh hắn. Giờ phút này nàng lại phát cáu với hắn.

Tính cách của nàng nhiều nhất chỉ là lẩm bẩm, nhưng chung quy cũng có thay đổi.

Chỉ là không biết khi nào nàng mới rung động với hắn.

Nghĩ đến đây, Phó Dung Chương cười tự giễu một cái, hắn càng ngày càng tham.

Vậy mà lại bắt đầu ngông cuồng muốn nàng yêu hắn.

Có thể nhốt nàng ở bên người cũng đã là mong muốn không thể thành vào đời trước của hắn.

Người muốn giết hắn quá nhiều, hắn chỉ sợ có một ngày không bảo hộ được nàng.

Nhất định hắn phải tìm ra nguyên nhân sâu nhất vì sao kiếp trước nàng tự sát để phòng ngừa bi kịch tái diễn. Đồng thời hắn phải trải tốt đường lui cho nàng.

Đang nghĩ ngợi lại nghe thấy tiếng Vệ Minh đập cửa: “Điện hạ…”

Không có chuyện quan trọng thì Vệ Minh sẽ không tùy tiện làm phiền hắn, chắc là có chuyện quan trọng. Hắn xốc chăn lên, nhẹ nhàng che Vân Kiều lại.

“Vào đi.”

Lúc Vệ Minh đi vào phòng, trên tay còn cầm một miếng Huyền Long lệnh, cung kính nói: “Điện hạ, Lương vương phi cầu kiến…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.