Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 12-2: Bị ép vào phủ - Tất cả thị thiếp đều không bình tĩnh




Bởi vì thấy tính cách hai người Thanh Nguyệt, Minh Nguyệt trầm ổn, làm việc chắc chắn nên Viên Ly mới chọn đến hầu hạ Vân Kiều. Cho dù các nàng trầm ổn, nhưng giây phút Vân Kiều cởi mạng che mặt và y phục ra thì bọn họ đều hít sâu một hơi.

Bọn họ đều bị Vân Kiều làm cho kinh ngạc.

Chỉ riêng da thị như tuyết kia giống như  cánh hoa mới nở ngày xuân, mềm mại trong suốt giống như có thể vắt ra nước. Càng không nhắc đến dung mạo làm cho người ta chấn động.

Đây là tuyệt sắc nhân gian mức nào chứ.

Minh Nguyệt thật thà, cũng không nhịn được mà hít một hơi nói: “Cô nương, người đẹp quá.”

Trong chốc lát, Vân Kiều không quen với việc lúc tắm rửa có người ngoài ở đây, lại bị người ta khen như thế, mặt nàng lập tức nóng lên. Nàng vội vàng chìm vào trong nước, mượn cánh hoa che đi sắc xuân mê người.

Lúc này, không chỉ Minh Nguyệt mà ngay cả trên mặt Thanh Nguyệt cũng nóng hổi, liên tục hít sâu mấy hơi mới tỉnh táo lại.

Dáng vẻ yêu kiều đến mức không nói nên lời, các nàng là nữ tử thấy vậy còn ngứa ngáy trong lòng, nhiệt huyết sôi trào huống chi là nam nhân?

Minh Nguyệt ngơ ngác lẩm bẩm nói: “Vương gia sẽ nhanh chóng hạ triều, nhìn thấy dáng vẻ cô nương như vậy…”

Nghe vậy, sắc mặt Vân Kiều trở nên trắng bệch.

Cả người nàng cứng đờ, không còn tâm tư tiếp tục tắm nửa.

Vân Kiều đang hoảng sợ, trong lòng tức giận, lại không biết vì nàng đến mà hậu viện như một đầm nước đọng lâu năm đột nhiên bị bỏ một tảng đá lớn vào, nổi lên sóng lớn.

Trong hậu viện có tổng cộng mười mấy vị thị thiếp, tất cả đều là mỹ nhân của các sứ thần quốc gia, hay là các đại quan trong triều đưa tặng cho Phó Dung Chương. Từ lúc những nữ nhân này vào phủ đã có chủ ý sau một đêm xuân cá vượt long môn, nhưng mà Phó Dung Chương lại chưa từng đặt chân đến hậu viện.

Cái gọi là hậu viện chỉ là hình thức.

Các nàng giống như những tạp vật phủ bụi bị bỏ trong khố phòng, chỉ có sắc đẹp mà thôi.

Nếu như tất cả mọi người đều có đãi ngộ như vậy thì các nàng cũng nhận mệnh, nhưng mà các nàng lại biết Nhiếp chính vương mang một cô nương từ bên ngoài về.

Lập tức tất cả thị thiếp đều không bình tĩnh.

Những thị thiếp trên danh nghĩa này bình thường đã thấy chán ghét nhau, hay nói móc nhau nhưng lại duy trì vẻ ngoài bình thường. Nhưng Vân Kiều xuất hiện đã phá vỡ sự bình thường này.

Ngọc Lê vào phủ sớm nhất, trong đám thị thiếp có thâm niên lớn nhất, cũng có tư cách nhất, nghe nói nàng từng được Nhiếp chính vương giữ lại một đêm. Những thị thiếp khác còn chưa từng được nhìn thấy Nhiếp chính vương, cho ra nàng ta được ưu ái hơn những vị thị thiếp khác.

Vân Kiều Vân Kiều, trái lại khiến cho nàng ta trở thành đối tượng bị chế giễu.

“Lê tỷ tỷ, tỷ cũng không phải người duy nhất hầu hạ qua vương gia. Người ta hầu hạ cả quãng đường đi, không biết bao nhiêu đêm rồi.” Một thị thiếp nở nụ cười, đã sớm thấy chán ghét sắc mặt tỏ vẻ hơn người một bậc của Ngọc Lê.

“Vậy cũng chưa chắc, áo không bằng áo mới, người không bằng người cũ, đúng không Lê tỷ tỷ?”

Một thị thiếp mới tới khác tiếp tục nói móc, giọng nói hùng hồn nói tiếp.

Những người này bề ngoài chỉ là đang bàn chuyện, nhưng từng câu chữ lại có gai khiến cho Ngọc Lê không phản bác được một câu nào. Nàng ta hận đến nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo trở về phòng.

Bởi vì không cam tâm, Ngọc Lê dùng hết tất cả vốn liếng, cuối cùng nghe được người Nhiếp chính vương mang về mặc dù tuyệt sắc giai nhân nhưng lại là quả phụ, còn là một thôn phụ quê mùa không biết chữ. Lúc vào phủ, người nọ còn có vẻ như chịu tang vi phu.

Mọi người mới kịp phản ứng, không phải vì Nhiếp chính vương không háo nữa sắc mà vì các nàng không thể lọt vào mắt của Nhiếp chính vương được!

Lúc trước, khi các nàng vào phủ thì bị xem như đồ chơi mà đưa vào, đều có mục đích riêng của mình. Có người muốn bay lên đầu cành, có người vì chấp hành nhiệm vụ mà xâm nhập vương phủ nghe ngóng tin tức.

Bọn họ không hề biết gì về lai lịch của Vân Kiều nên ai cũng cảm thấy bất an giống như kiến bò trên chảo nóng. Bọn họ thi nhau đến Lệ Hoa Uyển muốn gặp Vân Kiều muốn gặp một lần để xem thực hư, nhưng kết quả đều bị thị vệ ngăn cản.

Có vài người muốn đưa tin tức ra khỏi phủ, song vẫn như ngày thường, đá chìm đáy biển.

Những thị thiếp này cũng không biết, ở trong phủ Nhiếp chính vương muốn nghe ngóng tin tức thì được, nhưng nếu muốn đưa tin tức ra ngoài thì khó như lên trời.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.

Rất nhanh, đám người đã phát hiện Phó Dung Chương không sủng ái mỹ nhân mới này như mọi người tượng tượng, trái lại còn bỏ mặc nàng, hỏi cũng không hỏi một câu. Giống như ngài ấy đã quên mình từng mang một nữ tử như thế trở về.

Đám người hơi khẽ thở ra.

Ngọc Lê nhìn gương mặt tinh xảo kiều diễm trong gương, những năm gần đây nàng chưa từng lơ là bảo dưỡng, bản lĩnh quyến rũ người cũng chưa từng mai một. Nhưng cho dù nàng thu mua hạ nhân vương phủ thế nào cũng không thể được nhìn thấy Phó Dung Chương như nguyện vọng.

Cẩn thận tính toán, nàng đã vào phủ ba năm nhưng vẫn không thể gặp được Phó Dung Chương. Vương phủ không có nữ nhân nên nàng vẫn có thể bình tĩnh, nhưng hôm nay Phó Dung Chương lại dẫn người về, mà người này lại là quả phụ!

Nàng cũng phải đi xem một chút rốt cuộc mình có điểm nào kém quả phụ đã gả cho người ta kia?

“Người đâu, đi tới Lệ Hoa Uyển một chuyến nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.