Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 37: 37: Tình Địch Càng Mạnh Thì Càng Thú Vị




Dương Linh Hạ vươn tay, bắt tay Lục Thi Nguyệt một chút, nói: "Gọi tôi Linh Hạ là được rồi, cô là bạn của Khánh Quyền phải không? Hình như, trước kia tôi chưa từng gặp cô.

"

"Sau khi cô Linh Hạ xuất ngoại thì tôi mới quen tổng giám đốc Lâm, cô Linh Hạ không biết cũng là bình thường.

"

"Thì ra là như vậy.

" Dương Linh Hạ nghiêng mặt, nói: "Khánh Quyền, tốt xấu cũng là bạn anh, sao anh lại nghiêm mặt thế, đừng sọa sợ người ta chứ.

"

Lâm Khánh Quyền ôm lấy eo cô ta, nói: "Anh thấy bọn họ cũng định đi ăn cơm, chúng ta đừng quấy rầy nữa.

"

"Vậy hả, vậy chúng tôi đi nhé.

" Dương Linh Hạ khẽ gật đầu với Lục Thi Nguyệt, sau đó cùng Lâm Khánh Quyền đi xuống tầng, Lục Phượng tức đến mức muốn chửi ầm lên, âm thanh Lục Thi Nguyệt đầy bất lực: "Lục Phượng, giữ cho tớ chút mặt mũi.

"

Lục Phượng thu hồi âm thanh muốn mắng chửi người, lo lắng nói: “Thi Nguyệt, cậu không sao chứ?"

Lục Thi Nguyệt lắc đầu, sau đó nói với Từ Thần Chinh: "Thần Chinh, để anh chê cười rồi, thật xin lỗi.

"

Từ Thần Chinh lịch sự nói: "Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, hay là chúng ta tạm thời không ăn bữa cơm này nữa, tôi đưa hai người trở về nhé.

"

Lục Thi Nguyệt mỉm cười xin lỗi, nói: "Làm phiền anh rồi.

"

Từ Thần Chinh nói: "Chúng ta là bạn bè, có khó khăn gì có thể tìm tôi, còn vừa nãy là Lâm Khánh Quyền nhỉ, sao cô lại dính dáng đến anh ta thế? Hay như Lục Phượng nói, cô thật là vợ của anh ta?"

Lục Thi Nguyệt chỉ lắc đầu, giọng nói hiếm khi có chút yếu thế, nói: "Thần Chinh, có thể đừng hỏi nhiều như vậy hay không?"

Từ Thần Chinh cũng không phải loại đàn ông tọc mạch, chỉ nói: "Tôi đưa hai người về trước, nhớ ngày kia tới làm việc, vẫn là câu nói kia, có gì khó khăn, có thể tìm tôi.

"

"Cảm ơn!"

Từ Thần Chinh đưa Lục Thi Nguyệt và Lục Phượng về chung cư ở trung tâm thành phố của cô, sau khi xuống xe, Lục Thi Nguyệt khách khí nói: "Thần Chinh, hôm nay cám ơn anh, sau này tôi nhất định sẽ đi làm đúng giờ.

"

Từ Thần Chinh gật đầu, dịu dàng nói: "Cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung.

"

Lục Thi Nguyệt gật đầu.

Sau khi Từ Thần Chinh lái xe đi, sắc mặt Lục Thi Nguyệt hơi tái đi, cô nói với Lục Phượng: "Lục Phượng, tớ muốn đến chỗ cậu ở một đêm, được chứ?"

Lục Phượng nén giận, thấy cô như vậy không tiện trách mắng quá mức, đành phải kéo cô lên tắc xi trở về căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách của mình.

Về tới nhà, Lục Phượng chống nạnh, nói: “Thi Nguyệt, tên đàn ông cặn bã Lâm Khánh Quyền đó đã đưa phụ nữ đến trước mặt cậu rồi, chẳng lẽ cậu không có chút phản ứng nào sao?”

Đầu Lục Thi Nguyệt ong ong, có chút van nài nói: “Lục Phượng, có thể đừng nhắc đến anh ấy vào lúc này không?”

Lục Phượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thi Nguyệt, sao cứ đụng đến người đàn ông này là cậu lập tức biến thành đồ hèn nhát thế? Quyết đoán trước kia của cậu đi đâu rồi?"

Hai tay Lục Thi Nguyệt có chút lạnh, cô chỉ nói: "Lục Phượng, có nước uống không?"

Lục Thi Nguyệt nén giận đi cho đun nước cho cô, nói: "Nước còn đang đun.

"

Lục Thi Nguyệt khẽ gật đầu, hai tay đỡ trán, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

“Thi Nguyệt, đồ con gái lẳng lơ cũng đã lấn đến cửa rồi, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?" Lục Phượng là người nóng nảy, cô viết quá nhiều tiểu thuyết tình cảm, nên ít nhiều cũng ước mơ về tình yêu, cô không cho phép tình yêu bị khinh nhờn, có lẽ trên thế giới này, nam nữ nơi đô thị sẽ cười nhạo ý nghĩ ngây thơ của cô, nhưng viết nhiều tiểu thuyết nên cô thật sự có một chút hiểu biết về tình yêu.

Nếu không phải Lục Thi Nguyệt là bạn thân của cô, cô thật sẽ nắm lấy vai Thi Nguyệt hỏi rốt cuộc cô ấy muốn thế nào, tình yêu là thứ tốt đẹp như vậy, lại khiến cô ấy bị chà đạp như thế.

Lục Thi Nguyệt đã bình tĩnh trở lại, giọng điệu hờ hững nói: "Còn có thể thế nào? Ngoại trừ ly hôn còn có con đường thứ hai có thể đi sao?" "Được, ly hôn, đừng quên lấy tài sản của anh ta, cậu đừng ra vẻ thanh cao cái gì cũng không cần, bằng không ngay người chỉ có thể viết tiểu thuyết như tớ cũng sẽ khinh bỉ cậu.

" Lục Phượng nóng nảy nói.

"Không phải cậu nói đã từng chết một lần, tiền tài không quá quan trọng với cậu sao?" Lục Thi Nguyệt bình thản, giọng điệu tức chết người nói.

"Đúng, tớ đã từng nói như vậy, nhưng ý của tớ là lao động đoạt được, tiền lương đủ ăn đủ uống đủ dùng là được rồi, chứ không bảo cậu làm Thánh Mẫu cái gì cũng không đòi hỏi, nếu cậu nói như vậy, ở bên ngoài cũng đừng nói tớ là bạn thân của cậu.

"

Lục Thi Nguyệt không khỏi bật cười.

"Cậu cười cái gì?"

Lục Thi Nguyệt nhún vai, nói: “Phượng, tớ biết cậu vì tốt cho tớ, yên tâm đi, tớ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, nên tớ sẽ không lấy thiếu một xu đâu.

"

Lúc này, Lục Phượng mới không xụ mặt.

“Thi Nguyệt, vừa rồi tại nhà hàng, sức chiến đấu của cậu thật kém cỏi.

"

"Chẳng qua là Dương Linh Hạ đột ngột quay về, khiên tớ trở tay không kịp, sau này cứ nhìn thấy cô ta lần nào, tớ sẽ ngược đãi cô ta lần đó.

"

Lục Phượng khịt mũi coi thường, nói: "Tớ tin tưởng sức chiến đấu của cậu, chỉ là với tính cách cứ nhìn thấy Lâm Khánh Quyền là mềm nhũn ra của cậu, cậu thật có thể ngược đãi người phụ nữ giả vờ ngây thơ đó không?"

Lục Phượng dừng một chút, rồi không khỏi giễu cợt nói: "Người phụ nữ đó, nhìn thì hết sức ngây thơ, còn có thể giả vờ ngốc nghếch, còn có thể tỏ ra yếu thế trước mặt đàn ông, là loại đám đàn ông đều thích, cũng khó trách sau khi bị cô ta phản bội Lâm Khánh Quyền còn có thể coi cô ta thành châu báu, nếu tớ là đàn ông, bị ánh mắt nũng nịu đó nhìn một cái thì trái tim cũng mềm nhũn rồi.

"

"Lục Phượng, cậu đang nâng uy phong người khác diệt thế lực của của mình sao?"

"No, No, tớ chỉ muốn nói cho cậu, không thể khinh thường tình địch của cậu.

" Lục Phượng xua xua xua ngón giữa, nói.

Lục Thi Nguyệt gác chéo chân, nghiêng về phía trước vô cùng quyến rũ, nói: "Không phải kẻ địch càng mạnh mẽ, thì cuộc chiến càng thú vị sao?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.