Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 30: 30: James




“Khánh Quyền.

” Một giọng nam nói tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn truyền tới, Lâm Khánh Quyền và Lục Thi Nguyệt nhìn qua, thấy một người đàn ông có vóc dáng to lớn, Lục Thi Nguyệt nhận ra anh ta chính là một trong những bác sĩ của nhóm chuyên gia mà Lâm Khánh Quyền mời từ Mỹ về.

Người đàn ông này rất cao, rất đẹp trai, mặc áo blouse rất có cảm giác cấm dục, cởi chiếc áo blouse này ra, nói anh ta là người mẫu chuyên nghiệp cũng sẽ có người tin.

“James.

” Lâm Khánh Quyền bước đến trước mặt người đàn ông, chào hỏi theo cách riêng của đàn ông.

“Khánh Quyền, mấy năm không gặp, trông cậu ngày càng đẹp trai rồi, nhưng tệ lắm nhé anh bạn, nếu không phải vợ cậu xảy ra chuyện, chắc cậu không nhớ đến người bạn là tôi đâu nhỉ.

” Tiếng phổ thông của James không ra làm sau, nhưng lại dùng rất lưu loát.

Lâm Khánh Quyền chỉ cười, rồi giới thiệu Lục Thi Nguyệt với anh ta: “Đây mới là vợ tôi, Lục Thi Nguyệt, người cậu cứu ban nãy là bạn của cô ấy.

” Sau đó lại giới thiệu với Lục Thi Nguyệt về James: “Thi Nguyệt, đây là James, bạn của anh khi anh du học ở Mỹ.

Lục Thi Nguyệt vươn tay ra, cười nói: “Chào anh, James.

James vô cùng nhiệt tình ôm Lục Thi Nguyệt vào lòng, còn hôn hai bên má cô, nói: “Cô gái xinh đẹp này, cô thật sự là vợ của Khánh Quyền sao? Thật đáng tiếc, tôi còn muốn xin số điện thoại hẹn cô đi uống café nữa đó, không ngờ cô đã là hoa có chủ rồi, nước cô có câu nói “con thầy vợ bạn gái cơ quan”, xem ra tôi không có cái phúc khí này rồi.

Lục Thi Nguyệt thoải mái cười nói: “Nước tôi có rất nhiều các cô gái xinh đẹp, với điều kiện của anh, muốn người đẹp như nào mà không có.

James cười sảng khoái, nói: “Hiếm khi được tới đây một lần, nghe cô nói như vậy tôi cũng có chút động lòng rồi, Khánh Quyền, đi bar uống một ly đi.

Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn Lục Thi Nguyệt, Lục Thi Nguyệt cười nói: “Hai người đi đi, ở đây có em trông là được rồi.

Lâm Khánh Quyền gật đầu nói: “Được, tôi gọi điện bảo Jimmy đến với em.

“Không cần đâu, một mình em là được rồi, anh với James đi đi, đợi Lục Phượng khỏe lại, em sẽ đích thân xuống bếp làm một bàn thật ngon chiêu đãi James.

James cũng xem như là một người hiểu rõ văn hóa nước Q rồi, tuy tiếng quóc ngữ nói không chuẩn, nhưng lại rất hiểu về văn hóa lễ nghi, phong tục tập quán của nước Q.

“Cô đi cùng chúng tôi đi, chỗ này tôi bảo hai y tá chăm sóc là được rồi, cô yên tâm, hai người đó đều do tôi đưa tới, chắc chắn không dám thờ ơ với bạn cô đâu.

Lục Thi Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Hai người đi đi, đợi Lục Phượng khỏe, tôi sẽ đích thân xuống bếp nấu một bàn thật nhiều thức ăn ngon cho anh, cũng xem như là báo đáp ơn cứu mạng của anh với Lục Phượng.

“Vậy xem như là tôi có phúc ăn rồi.

Sau khi Lâm Khánh Quyền và James rời đi, Lục Thi Nguyệt đứng bên ngoài cửa kính nhìn Lục Phượng, cứ đứng như vậy nhìn trong vòng một tiếng mới quay trở lại phòng bệnh để ngủ.

Sáng hôm sau có y tá đến nói với cô, bảo rằng Lục Phượng đã tỉnh nên được chuyển đến phòng bệnh thường rồi.

Lục Thi Nguyệt kích động, vội ra khỏi phòng bệnh đi đến phòng bệnh thường của Lục Phượng.

Vừa vào phòng liền thấy Lục Phượng đã mở mắt, nhưng vẫn còn đeo mặt nạ oxi, sắc mặt cũng tái nhợt.

Lục Thi Nguyệt lại có chút rụt rè bước tới, nói: “Lục Phượng, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, lần này cậu xảy ra tai nạn xe đúng là dọa tớ sợ muốn chết.

Lục Phượng không thể động đậy, chỉ chớp chớp mắt với Lục Thi Nguyệt, tỏ ý cô không sao.

Lục Thi Nguyệt vừa khóc vừa cười, một lúc lâu sau mới nói: “Lục Phượng, lần này nếu không phải có cậu thì e rằng cả tớ và con đều không sống nổi nữa, cậu là ân nhân cứu mạng của con tớ, cảm ơn cậu!”

Lục Phượng thử động đậy tay nhưng lại không có chút sức nào, cô khẽ lắc đầu, động tác nhỏ bé này của cô đã dọa Lục Thi Nguyệt sợ một phen.

“Lục Phượng, cậu đừng cử động, không dễ gì cậu mới nhặt lại được một mạng, nếu cử động như vậy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm áo?” Lục Thi Nguyệt vội ngăn cản.

Lục Phượng chỉ lặng lẽ nhìn cô, Lục Thi Nguyệt thỏa hiệp: “Được rồi, ban nãy là tớ nói sai, chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời sến sẩm như vậy.

Lục Phượng lại vui mừng chớp mắt.

Lục Thi Nguyệt bị cô chọc cười, cảm giác u ám trong lòng cũng nhờ vậy mà tan biến.

Ngày hôm sau, Lâm Khánh Quyền đến bệnh viện, gọi Lục Thi Nguyệt ra ngoài phòng bệnh, giọng nói có chút lạnh lùng: “Tôi phải đến thành phố A một chuyến, vốn địa điểm công tác đã đổi thành thành phố A rồi, đợi tôi về rồi chúng ta bàn tiếp chuyện ly hôn, còn bạn em đã không có gì đáng ngại rồi, tôi đã nhờ James chú ý tới, em cứ yên tâm.

Nghe những lời này, Lục Thi Nguyệt ít nhiều có chút thất vọng, cô vốn tưởng rằng lần này Lâm Khánh Quyền trở về thì có nghĩa là hôn nhân của hai người họ đã có chút hòa hoãn, không ngờ vẫn là cô tự mình đa tình rồi.

Có điều chuyện của Lục Phượng dù sao vẫn phải nhờ anh giúp đỡ, cô cũng không thể vong ân phụ nghĩa được, chỉ cười nói: “Tổng giám đốc Lâm có chuyện thì cứ đi trước đi, đến thành phố A rồi thì gọi điện cho em báo một tiếng bình an.

Lâm Khánh Quyền gật đầu, nói: “Tôi đi rồi, em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.

Lục Thi Nguyệt gật đầu, nhìn Lâm Khánh Quyền rời đi không ngoảnh đầu lại một lần.

Đợi đến khi không thấy bóng dáng Lâm Khánh Quyền đâu nữa, Lục Thi Nguyệt mới cười khổ một tiếng, bàn tay bất giác vỗ về bụng, nói: “Con à, ba con cố chấp muốn ly hôn với mẹ, xem ra sau này con chỉ có thể dựa vào người mẹ không đáng tin này mà thôi.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.