Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 12: 12: Không Phải Có Xã Giao Sao




Sau khi ăn trưa, Lục Thi Nguyệt ở chỗ Lục Phượng đến bảy giờ tối mới quay trở lại căn hộ trong nội thành của cô và Lâm Khánh Quyền.

Cô tưởng Lâm Khánh Quyền đi xã giao vẫn chưa về, kết quả vừa mở cửa ra đã thấy đèn sáng còn Lâm Khánh Quyền vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly đế cao, động tác hết sức tao nhã lắc lắc ly rượu, thấy cô đi vào cũng chỉ hờ hững liếc cô một cái.

Lục Thi Nguyệt hơi ngơ ngác một chút, rồi lập tức nở nụ cười đối phó với Lâm Khánh Quyền, nói: "Tổng giám đốc Lâm, không phải anh nói có xã giao sao?"

Nói xong, cô khom người đổi dép lê.

"Đi đâu mà đến giờ mới trở về?" Lâm Khánh Quyền nói.

Lục Thi Nguyệt đi tới, đặt mông ngồi thẳng xuống người Lâm Khánh Quyền, hai tay vòng lấy cổ anh, cố ý ngửi ngửi người anh, cười nói: "Sớm như vậy mà đã trở về, không phải là nhớ em rồi chứ?" Lâm Khánh Quyền đưa tay vòng lấy thắt lưng cô, thuận tay đặt cái ly xuống bàn trà, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, nói: "Hôm nay ngoan ngoãn như vậy, em thiếu tiền tiêu rồi hả?"

Lục Thi Nguyệt cười dịu dàng, chỉ là ánh mắt lại hết sức lạnh lùng.

"Tổng giám đốc Lâm ra tay hào phóng, cho tiền tiêu vặt dù em mỗi ngày cuồng Shopping cũng đủ tiêu một năm, nào có thiếu tiền tiêu nhanh như vậy được.

" Lục Thi Nguyệt cười nói.

Lâm Khánh Quyền nâng cằm cô lên, nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi còn chưa đến mức hẹp hòi để em bị đói.

"

Lục Thi Nguyệt vùi vào trong ngực anh, hít hà trên người Lâm Khánh Quyền y như chó con, cười nói: "Anh uống rượu hả?"

Lâm Khánh Quyền bắt lấy bàn tay làm loạn của cô, nói: "Có uống một chút.

"

"Trong bữa tiệc vô số người đẹp, sao tổng giám đốc Lâm không nhân tiện gạt lấy một người?" Lục Thi Nguyệt tựa ở lồng ngực của anh, giống con mèo nhỏ lười biếng, nói.

"Ở cùng con mèo lười biếng như em không phải tốt hơn sao?"

Lục Thi Nguyệt càng cười càng quyến rũ, nói: "Nếu tổng giám đốc Lâm mang em đi tham gia bữa tiệc, thì em nghĩ em cũng có thể trở thành mèo Ba Tư xinh đẹp hào quang bắn ra bốn phía đấy.

"

Ánh mắt Lâm Khánh Quyền trầm xuống, nói: "Em chỉ cần ngoan ngõan đợi ở trong nhà là được rồi.

"

Ánh mắt Lục Thi Nguyệt lập tức trở nên ảm đạm, trong lòng anh chưa từng thừa nhận cô là vợ mình, trong các buổi xã giao ăn uống linh đình, bạn gái bên cạnh anh chưa bao giờ là cô.

Cô bất chợt rời khỏi ngực Lâm Khánh Quyền, có chút xa cách nói: "Tổng giám đốc Lâm, đi dạo một ngày, em có chút mệt mỏi rồi, đi lên trước tắm một chút, rồi đi ngủ, anh cứ tự nhiên.

"

Dứt lời, cô đi thẳng lên tầng.

Lâm Khánh Quyền một mình ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn Lục Thi Nguyệt đi vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Sau khi sững sờ một chút, Lâm Khánh Quyền đặt ly đế cao xuống, bỗng đứng dậy, sải bước lên tầng, dừng ở trước phòng ngủ của anh và Lục Thi Nguyệt, đưa tay muốn mở cửa, kết quả cửa đã bị khóa trái từ bên trong.

Lâm Khánh Quyền không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói: "Mở cửa!"

Đợi chừng một phút, mà phía trong không hề có động đậy.

Lâm Khánh Quyền đưa tay gõ gõ cửa, có chút tức giận nói: "Lục Thi Nguyệt, mở cửa, đừng gây sự với tôi.

"

Cửa vẫn không nhúc nhích.

Lâm Khánh Quyền đưa tay đập mạnh cửa, âm thanh càng trầm hơn: "Lục Thi Nguyệt, mở cửa!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.