Chương 5: Lưu lại
Vì thế Giang Hoài Sương cuối cùng vẫn là suy nghĩ câu nói của Hứa Đan Lạc: "Bên ngoài nóng." Trời nóng gì gì đó, ghét nhất rồi. Thật sự là xá không được cảm giác mát mẻ ở trên người. Giang Hoài Sương cuối cùng vẫn là gọi điện thoại gọi món ở ngoài về ăn.
Bữa tối gọi bên ngoài là Lẩu tôm chua cay Tô Ức cho mình. Thịt bò bít tết, khoai tây kiểu pháp, canh gà quả hạch cùng với nước xi rô phong của cơm tây Tô Ức cho Hứa Đan Lạc.
Giang Hoài Sương đeo một cái găng tay; động tác tao nhã bắt tay vào bóc con tôm to, sau đó đem tôm đã bóc lăn qua một chút nước chấm cay, để vào trong miệng, lại đột nhiên phát hiện Hứa Đan Lạc tay cầm dao dĩa, đang nhìn chính mình không chuyển mắt. Nuốt thức ăn trong miệng, uống một ngụm cà phê, Giang Hoài Sương cầm lấy một con tôm quơ quơ trước mặt Hứa Đan Lạc: "Ngươi cũng muốn ăn?
Hứa Đan Lạc lắc mạnh đầu, cúi đầu cắt miếng thịt bò. Thứ cay như vậy, mình mới không cần ăn.
Có chút không thú vị thu hồi tay đang lắc lư con tôm to, Giang Hoài Sương tiếp tục bóc tôm cho mình. Nếu như là một đứa bé năm tuổi thì thật tốt, tất nhiên là chính mình cho cái gì thì ăn cái ấy, nhu thuận mà lại không có hành động gì phản kháng không được tự nhiên.
Ngày mai sẽ bị đưa đi biệt thự, như vậy, lại là chính mình một người đi, như thế nào mới có thể ở lại đây. Nguyên lai con người thật là tham lam, đầu tiên là không muốn bị đuổi về cô nhi viện, tiếp theo đó là không muốn bị đưa đi biệt thự. Cái đầu nhỏ của Hứa Đan Lạc hoạt động thật gấp, lại như thế nào cũng nghĩ không ra làm sao mở miệng mới có thể làm cho Giang Hoài Sương đồng ý chính mình ở lại. Nghĩ nghĩ, ánh mắt không tự chủ nhìn lại về phía Giang Hoài Sương.
"Như thế nào, không hợp khẩu vị sao?" Giang Hoài Sương buông con tôm đã bóc đến một nữa trong tay xuống, bị người không hề cố kỵ nhìn như vậy, bữa cơm này còn như thế nào nuốt trôi được. Nếu là đàn ông, Giang Hoài Sương đã sớm trở mặt; nhưng là phụ nữ, Giang Hoài Sương tất nhiên cũng là không thích. Chính là người cứ thẳng tắp nhìn mình lại là một tiểu la lỵ trong sáng, trong ánh mắt nhưng thật ra không có nửa phần tạp chất, chính là ánh mắt giống như nhìn cái gì đó xuyên thấu qua mình. Đây xem như thất thần, hay là ngẩn người? Tóm lại là làm cho mình tìm không ra lý do tức giận thôi.
Hứa Đan Lạc lắc đầu, trong lòng có chút ảo não, rõ ràng chính mình nghĩ đến như thế nào mới có thể làm cho nàng nhận mình ở lại, như vậy giống như ngược lại thành khiến nàng không vui.
Thấy bộ dạng Hứa Đan Lạc trở nên ủy khuất, Giang Hoài Sương nhưng thật ra nghĩ tới bộ dạng cuộn mình ngủ đáng thương của cô bé, vì thế nghĩ có phải hay không tìm chút đề tài mà nói, phá vỡ không khí có chút trở nên căng thẳng này. Hỏi một chút cô bé thích ăn cái gì? Giang Hoài Sương vừa định hỏi lại nuốt trở vào. Ngày mai liền chuyển ra ngoài, cô bé ăn cái gì, uống cái gì, mặc cái gì tự nhiên có bảo mẫu quan tâm.
"Thư nói, đợi đến tháng chín, liền cho ngươi học trung học, học lớp 10. Ngươi không có vấn đề sao?" Tuy rằng Giang Hoài Sương mới trước đây cũng là nhảy lớp, mười bảy tuổi liền lên đại học, nhưng là cảm thấy rằng Hứa Đan Lạc mới từ nước ngoài trở về, học thẳng lên lớp 10 có phải quá nhanh hay không.
Hứa Đan Lạc lấy tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau miệng, lúc này mới trả lời: "Như vậy có thể nhảy qua kỳ thi trung học trong nước, hơn nữa chương trình học lớp 10 ta xem qua, hẳn là không có vấn đề gì." Dứt lời, lại lẳng lặng ăn đồ ăn.
Thấy Hứa Đan Lạc trả lời bình tĩnh như thế, Giang Hoài Sương thật sự cảm thấy không có vấn đề gì, thấy cô bé cũng không có nhìn lại mình, vì thế cũng tiếp tục ăn.
Tuy rằng không khí không được tốt lắm, hai người nhưng thật ra ăn cũng không ít, có lẽ vì buổi trưa đều không có ăn đi. Giang Hoài Sương nhìn lướt qua đống hài cốt trên bàn, trong bụng rất hài lòng. Buổi trưa nhìn đứa nhỏ này ăn cháo, ánh mắt cũng vài lần nhìn về bát đĩa của Tề Tử Vũ, chỉ biết mấy món ăn này tất nhiên cô bé cũng muốn, vì thế bữa ăn gọi về hôm nay thật sự viên mãn.
Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương cởi găng tay, lau miệng, liền chủ động đứng lên thu dọn bàn. Giang Hoài sương thật cũng không cùng cô bé khách khí, mở tủ lạnh, lấy cà phê ra tiếp tục uống. Trên bàn đều là đồ dùng một lần, chỉ cần cho vào túi rồi ném vào thùng rác là tốt rồi. Hứa Đan Lạc trong chốc lát liền làm xong, còn không quên rửa cái tay nhỏ bé, động tác lưu loát, làm cho Giang Hoài Sương nhìn xem hết sức hài lòng.
"Ngươi đêm nay ở phòng dành cho khách đi, ngày mai buổi sáng ta sẽ gọi Tề a di tới đón ngươi. Hai người đi chọn bảo mẫu phù hợp, sau đó phải đi đến biệt thự bên kia. Phòng chừng quét dọn chút, buổi tối vào ở là không thành vấn đề." Thấy năng lực tự gánh vác của Hứa Đan Lạc không kém, Giang Hoài Sương nhưng thật ra càng yên tâm.
Nhìn sắc mặt Giang Hoài Sương thoải mái, Hứa Đan Lạc chỉ cho là vì lập tức có thể đuổi đi gánh nặng là mình, trong lòng càng trở nên khổ sở.
Mà Giang Hoài Sương nhưng thật ra không chú ý đến vẻ mặt tiểu la lỵ âm trầm xuống, nhắc tới Tề Tử Vũ, nhớ tới chuyện khác, xoay người đi vào phòng dành cho khách. Hứa Đan Lạc trù trừ một chút, cũng đi theo.
Mở ra tủ quần áo trong phòng dành cho khách, Giang Hoài Sương trong lòng im lặng hít một hơi, cũng thế, coi như là lợi cho cháu gái nhà Tề Tử Vũ đi. Tìm một cái túi sạch sẽ, đem từng bộ quần áo cho bé gái năm tuổi trong tủ cất vào trong đó, về phần trang trí trong phòng dành cho khách, vẫn là chờ trời mát một chút rồi nói sau. Giang Hoài Sương tính toán trong lòng, trên tay vẫn hoạt động không giảm nửa phần.
Hứa Đan Lạc dựa vào cạnh cửa, nhìn Giang Hoài Sương nhồi vào túi, từng cái một... Vẫn nhét cho tới túi thứ ba, mới đem hết quần áo trẻ em trong tủ dọn sạch. Xuân hạ thu đông, áo sơ mi, áo khoác, không một thứ nào không đầy đủ. Hứa Đan Lạc nhìn đến cuối cùng, sắc mặt đã tái nhợt, hàm răng nghiến chặt, cô bé lúc này vừa mới biết được cảm giác chênh lệch lớn như lòng sông với mặt biển cũng không phải chỉ có một mình mình mà thôi.
"Những bộ quần áo này ngươi mặc không được, ngày mai Tề a di sẽ đưa ngươi đi mua một số đồ mới. Những món đồ chơi này ngươi xem mà thích cũng có thể đem đi biệt thự. Còn lại liền cho Tề a di mang cho tiểu cô nương ở nhà" Giang Hoài Sương chỉ chỉ mấy con thú bông, cầm túi trong tay kéo khóa lại.
"Ta... Có thể không đi được không..." Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giọng nói nho nhỏ rầu rĩ, giống như là phát ra từ khoang bụng.
"Gì?" Giang Hoài Sương vươn thẳng lưng ngồi xuống bên giường không có nghe rõ Hứa Đan Lạc ở bên kia rầm rì nói cái gì đó.
Hứa Đan Lạc càng khó chịu, lời nói khó mở miệng như vậy, chính mình thật vất vả nói ra, đối phương lại còn làm như không có nghe thấy. "Không có gì..." Tiểu la lỵ oán giận nhìn Giang Hoài Sương vẫn đang mù mờ không hiểu, quay đầu vào phòng tắm trong phòng dành cho khách.
Đã muốn không biết hôm nay là lần thứ mấy bị tiểu la lỵ dùng ánh mắt ai oán như thế nhìn qua, Giang Hoài Sương cảm thấy thật khó hiểu. Rõ ràng chính mình đã muốn lo lắng thật sự chu đáo, như thế nào Hứa Đan Lạc lại vẫn cứ một dạng không lĩnh tình. Xem ra thật sự là có khác biệt... Giang Hoài Sương đóng kĩ tủ quần áo, quyết đinh trở về phòng ngủ. Lúc này mới dẫn theo cô bé có một ngày, chính mình đã cảm thấy tâm lao lực quá độ. May mắn, cũng chỉ phải ở bên một ngày như vậy.
Nhưng mà chuyện vẫn chưa xong.
Lúc nửa đêm, ở trong phòng bếp truyền đến loạt xoạt, Giang Hoài Sương đầu tiên là trở mình vài cái, nhưng tiếng động kia vẫn chưa hết. Giang Hoài Sương ngủ vốn nông, như thế này liền hoàn toàn tỉnh. Bóp bóp cái trán có chút không quá thoải mái, đứng dậy. Vùng này an ninh tốt, mình lại ở tận tầng mười một, tất nhiên không phải nửa đêm có trộm, chính là không biết đứa nhỏ này hơn nửa đêm không ngủ được lại gây chuyện gì.
"Buổi tối không ngủ được chạy đến phòng bếp làm cái gì? Còn không bật đèn." Giang Hoài Sương bị đánh thức, ngữ khí tự nhiên không tốt được chút nào.
Hứa Đan Lạc yên lặng đóng ký cánh tủ, lùi lại sau hai bước.
Giang Hoài Sương vốn là có chút không thoải mái, lúc này thấy Hứa Đan Lạc cũng không trả lời, trong lòng khó tránh khỏi có chút giận. Quay đi lấy cà phê, chất lỏng lạnh lẽo từ họng xuống dạ dày, mới thư thái được chút. "Nếu không có việc gì, trở về đi ngủ đi."
"Ta nghĩ muốn lấy nước uống." Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương uống một ngụm cà phê, liếm liếm đôi môi hơi khô, vẫn là trả lời câu hỏi lúc trước của Giang Hoài Sương. Ai bảo cô bé không quen nơi này, tìm không thấy nước đâu.
Giang Hoài Sương có chút choáng, chính mình lại không ngược đãi cô bé, như thế nào ngày cả miếng nước cũng không dám uống. "Tự mình lấy." Giang Hoài Sương chỉ tủ lạnh, quyết định lập tức trở về đi ngủ, phỏng chừng là mình đang mơ đi.
"Ta muốn hỏi... Ngoại trừ cà phê... Còn có... thứ gì để uống hay không..."
Đúng rồi, tủ lạnh trong nhà mình ngoại trừ đựng cà phê sẽ không chứa thứ gì khác, mấu chốt là mình cũng không uống cái khác a. Giang Hoài Sương nhớ lại giữa trưa Hứa Đan Lạc gọi chén cà phê nhưng cũng không động đến chút nào, vì thế thật đau đầu. "Nếu không muốn cà phê thì trực tiếp lấy nước trong hệ thống cung cấp nước của phòng bếp uống là được, nó có lắp thiết bị lọc."
Đối đáp quá nhiều lần, Giang Hoài sương buồn ngủ đã biến mất bảy tám phần, vì thế nhìn Hứa Đan Lạc tìm cốc, sau đó rót nước, uống hết, rót tiếp nữa, uống hết...
"Uống ít chút, nước ở hệ thống cung cấp uống lạnh." Thấy Hứa Đan Lạc rót đến cốc nước thứ ba, Giang Hoài Sương hảo tâm nhắc nhở.
Hứa Đan Lạc cũng nghe lời, không đem cốc nước thứ ba uống vào bụng, liếm liếm giọt nước trên khóe miệng, còn nhìn thẳng tắp lon cà phê trong tay Giang Hoài Sương.
Giang Hoài Sương bị động tác cùng vẻ mặt như chú cún nhỏ của cô bé chọc cho trong lòng vui vẻ, mặt mũi bên ngoài vẫn lạnh như bằng, nhưng trong lòng cũng không có ý trách cứ cố bé đánh thức mình, ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này có chút ý tứ. "Ta và ngươi không giống nhau." Giang Hoài Sương hiểu rõ ý nghĩ trong ánh mắt của Hứa Đan Lạc, quơ quơ cà phê trong tay, lại cho vào miệng một hơi. "Tốt lắm, đi ngủ đi."
"Ta có lời muốn nói với ngươi..." Hứa Đan Lạc cổ vũ lấy dũng khí mở miệng.
"Có việc ngày mai rồi nói sau." Giang Hoài Sương che miệng ngáp một cái, buồn ngủ lại dâng lên, xoay người trở về phòng.
Ngày mai... Ngày mai, chính mình có lẽ sẽ bị cất bước. Ngày mai, chính mình lại một mình. Ngày mai, có lẽ sẽ không lại có cơ hội tới gần sự ấm áp lạnh như băng này. Tâm Hứa Đan Lạc như bị cái gì đó đâm thật mạnh.
Còn chưa đi được hai bước, Giang Hoài Sương liền không thể không ngừng lại. Nhìn tiểu la lỵ chặn ở trước mặt mình, trắng hồng, cắn chặt răng, trong con mắt xuất hiện ánh nước khả nghi, Giang Hoài Sương đột nhiên phát hiện có lẽ nhân sinh bị kịch vừa mới bắt đầu...
tS���'k