Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 946: Trở về Cửu An
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Ngũ Bách Đạt bọn họ đến đây hai mươi mấy người, tất cả đều là người Hạo Dương từng ở Cửu An làm kinh doanh, vài người trong đó, bởi vì mua bán không lớn, không được người chú ý, vẫn tiếp tục kinh doanh ở Cửu An. Giống Ngũ Bách Đạt, thì gây xôn xao quá lớn, còn bị lưu manh gây thương tổn, bất đắc dĩ vội vàng kết thúc kinh doanh, rời khỏi Cửu An.
Lần này, mọi người ước hẹn tề tựu Cửu An, là tới tặng cờ thưởng cho tới Lưu Vĩ Hồng và cục Công an thành phố Cửu An. Lưu Vĩ Hồng rất là cao hứng, lập tức mời "Đồng hương" tới từ Hạo Dương cùng nhau ăn bữa cơm. Dù sao ngay tại nhà khách Sở Thiên, rất tiện. Tự nhiên, Tiết Bác Vũ, Hạ Hàn những người đắc lực này, cũng là phải mời luôn, chính là muốn một không khí náo nhiệt.
Vốn là Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, hơi phạm vào kiêng kị. Dù sao hắn hiện tại là cán bộ lãnh đạo Cửu An, lại mở tiệc chiêu đãi người làm ăn từ Hạo Dương tới, không lan truyền ra, không khỏi có người muốn nói điều quái lạ, cho rằng Lưu Vĩ Hồng tự ình là "Thanh thiên Đại lão gia" Hạo Dương
Nhưng Lưu Nhị Ca làm việc, quy củ nhỏ chưa bao giờ tuân thủ, người khác có nghị luận thế nào, Lưu Nhị Ca không thèm để ý.
Người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết.
Nghe nói Bí thư Lưu mời khách, đám người Ngũ Bách Đạt liền lập tức nhún nhường, nói là không có đạo lý kia, nên là bọn họ mời Bí thư Lưu mới đúng. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng kiên trì không chịu, Ngũ Bách Đạt bọn họ không lay chuyển được, đành phải cung kính không bằng tuân mệnh. Nói thật, đoàn người đúng thật là muốn tụ họp với Bí thư Lưu nhiều hơn, dường như nhìn Bí thư Lưu nhiều hơn, nghe hắn nói chuyện nhiều hơn, trong đầu sẽ càng thêm kiên định
Vị bí thư tuổi trẻ này, có sức hấp dẫn không thể nói lên nên lời
Về phần Tiết Bác Vũ, Hạ Hàn những người này, lại càng không đi để ý tới lời đồn đại, cao hứng phấn chấn chuẩn bị ăn một bữa của Lưu Vĩ Hồng. Mỗi lần Bí thư Lưu cá nhân mời khách, mọi người luôn là vui vẻ tận hưởng, có món nào rượu nào mắc tiền thì gọi cái đó, tuyệt không tiết kiệm dùm Bí thư Lưu
Hai vị phóng viên Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương của Nhật báo pháp chế, tự nhiên cũng phải mời.
Lưu Vĩ Hồng mời Ngũ Bách Đạt một nhà cùng mình ngồi chung một bàn, Tiểu Kiều Kiều ngồi trên chiếc ghế cao, bắm chặt bên người chú Lưu, nhìn thức ăn tinh xảo đầy bàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn sáng lấp lánh. Kỳ thật cô bé còn nhỏ, có thể ăn được bao nhiêu? Lại không có thể ăn cay. Cô bé chỉ bị không khí náo nhiệt này cuốn hút, cao hứng phấn chấn. Liêu Hiểu Mai liền cẩn thận gấp chút thịt và rau cho cô bé, đặt vào cái chén nhỏ trước mặt ô bé, trên mặt đầy vẻ yêu thương. Nhìn bộ dáng chu đáo của Liêu Hiểu Mai, bệnh của cô chắc là đã khỏi hẳn, Lưu Vĩ Hồng cũng thật sự vui mừng thay một nhà bọn họ. Rốt cục lại có thể khôi phục cuộc sống bình thường. Tuy rằng Liêu Hiểu Mai tâm lý bị tổn thương, có lẽ cần rất nhiều năm mới có thể dần dần phai nhạt, nhưng bọn lưu manh gây thương tổn cho cô, Thiệu Minh Chính đã tử vong. Hai gã thủ phạm chính khác cũng đã bị xử bắn, còn lại mấy tên cũng đều bị tù đày khắc nghiệt. Tin rằng đối với tâm lý Liêu Hiểu Mai cũng là một an ủi cực lớn.
Tiệc rượu vừa bắt đầu, đoàn người liền không hẹn mà cùng đứng dậy, hướng Lưu Vĩ Hồng giơ chén rượu lên, Ngũ Bách Đạt nói:
- Bí thư Lưu, chúng tôi mượn hoa hiến Phật, kính anh một ly. Chúc anh luôn đạt được ý nguyện, tương lai tươi sáng!
Lưu Vĩ Hồng cười cùng mọi người chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.
Không khí tiệc rượu thật là sôi nổi
- ông chủ Ngũ, kinh doanh thế nào?
Uống vào vài chén, Lưu Vĩ Hồng quan tâm hỏi han.
Ngũ Bách Đạt vội vàng nói:
- Nhờ phúc Bí thư Lưu, kinh doanh cũng không tệ lắm. Hiện tại công trình khu thương mại Hạo Dương giai đoạn hai đã hoàn công đưa vào nhập sử dụng, doanh nghiệp của khu thương mại bên kia càng ngày càng nhiều, khách hàng cũng nhiều. Kinh doanh rất là thịnh vượng
Người khác nói “nhờ phúc gì gì đó”, tuyệt đại đa số là câu nói khách khí, nhưng Ngũ Bách Đạt nói “Nhờ phúc Bí thư Lưu” lại là sự thật trên trăm phần trăm, không có chút nào là giả tạo cả. Thị xã Hạo Dương xây dựng được khu thương mại vật liệu xây dựng kim khí lớn nhất toàn tỉnh, không phải là Lưu Vĩ Hồng dốc hết sức thúc đẩy sao?
Tình hình Khu thương mại, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không cần thông qua Ngũ Bách Đạt mới có thể biết được. Hắn và Bí thư Thị ủy Hạo Dương đương nhiệm - Đặng Trọng Hòa, vẫn luôn duy trì điện thoại liên lạc. Chính yếu là, Đường Thu Diệp cứ cách một thời gian thì sẽ hắn báo cáo một số thay đổi của Hạo Dương. Đường Thu Diệp ở khu thương mại mua lại mấy mặt tiền cửa hiệu, mỗi năm chỉ tiền cho thuê không cũng là một khoản không nhỏ. Mặt khác, Đường Thu Diệp đã ở khu thương mại cho dựng một siêu thị, kinh doanh tốt cực
Thiết kế ban đầu của Khu thương mại, chính là một vòng tròn đầy đủ sinh hoạt cần thiết. Đây cũng là cách làm thông dụng của đời sau, một khu thương mại hoàn thiện, đồng thời cũng sẽ là một khu chung cư sinh hoạt hoàn thiện. Đường Thu Diệp ở khu thương mại dựng một siêu thị, ánh mắt rất là độc đáo. Hiện tại chủ yếu tinh lực của Đường Thu Diệp, trên cơ bản đều đặt ở trong hoạt động siêu thị, qua một thời gian, chuẩn bị đem siêu thị mở rộng tới Cửu An
Đối với việc này, Lưu Vĩ Hồng rất là ủng hộ.
Căn cứ trí nhớ của hắn, bất kể là siêu thị hay là khu thương mại đồ điện gia dụng, đều có thể tạo nên ngành sản xuất độc quyền. Đường Thu Diệp đồng thời muốn làm hai dạng này, trong nước thuộc loại khởi bước sớm. Hoàn toàn có hi vọng trong tương lai xây dựng được một đế quốc siêu cấp về kinh doanh bán lẻ
Đương nhiên, đế quốc siêu cấp này nếu không xây dựng được, cũng không có gì, Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý lắm.
Tiền, chỉ cần đủ dùng là được, không có nhiều ý nghĩa thực tiễn
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ha ha, kinh doanh phát đạt là tốt rồi, chúc mừng ông
Ngũ Bách Đạt vội vàng cảm tạ, dừng một chút, lại hỏi dò:
- Bí thư Lưu, hiện tại lưu manh Cửu An thật sự đã tiêu diệt sạch sẽ ư?
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn ông ta một cái, như cười như không hỏi han:
- Sao, ông chủ Ngũ có phải có ý tưởng gì không?
Ngũ Bách Đạt vội lập tức nói:
- Ha ha, Bí thư Lưu mắt sáng như đuốc, không có gì dấu được anh. Tôi quả thật là vẫn muốn ở Cửu An tiếp tục kinh doanh… à, Bí thư Lưu, là như vậy, tôi cảm thấy, xã hội trị an Cửu An mấy năm nay quá kém, trên cơ bản người bên ngoài đều không dám đến đây làm ăn, trên thị trường rất nhiều thương phẩm đều rất thiếu hụt. Một thành phố Cửu An lớn như vậy, hoàn toàn không có cửa hàng vật liệu xây dựng và kim khí đúng nghĩa. Rất nhiều khách Cửu An, đều là đến Hạo Dương tôi bên kia để nhập hàng, lộ trình khá xa, hàng hóa mua về ít, thì tình luôn phí chuyên chở cũng không có lời. Nếu mua về nhiều, lại không dùng được, không được tiện cho lắm. Tôi đang nghĩ, ở Cửu An tạo một khu bán sỉ vật liệu xây dựng và kim khí, là rất có triển vọng. Hơn nữa, Cửu An, phát triển kinh tế mấy năm nay, trì trệ không tiến, tin rằng sau này hẳn là sẽ có một bước đột phá khá lớn
Đây là cái gọi là lối buôn bán. Ngũ Bách Đạt bình thường sẽ không cùng người khác tán gẫu chủ đề này, đây đều là tâm đắc kinh doanh nhiều năm của ông ta. Tuy nhiên ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Ngũ Bách Đạt tự nhiên là biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết.
Chẳng lẽ còn sợ Bí thư Lưu người ta cướp đoạt việc kinh doanh của ông ta sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không tồi, ông chủ Ngũ, trình độ này đều vượt qua cả phòng Nghiên cứu kinh tế của chính phủ đấy
- Ha ha, Bí thư Lưu chê cười, tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, đâu dám so với các lãnh đạo chính phủ. Nói thật, chỉ cần Bí thư Lưu anh ở Cửu An, chúng tôi liền có lòng tin làm lớn kinh doanh ở Cửu An. Sự phát triển của Hạo Dương mấy năm nay nhanh biết bao? Tất cả đều là Bí thư Lưu lãnh đạo có cách. Hiện giờ anh tới Cửu An, phát triển kinh tế Cửu An, khẳng định cũng sẽ không kém. Người Cửu An có phúc rồi
Ngũ Bách Đạt nói rất nghiêm túc.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười, nói:
- ông chủ Ngũ, tôi hiện tại cũng không quản công tác kiến thiết kinh tế nữa
Ngũ Bách Đạt lập tức nói:
- Vậy chả sao, chỉ cần Bí thư Lưu anh ở Cửu An, kinh tế Cửu An, không phát triển là không có khả năng. Tôi có lòng tin tuyệt đối. Không dấu anh, Bí thư Lưu, hôm nay những người này tới đây, kỳ thật đều là vì Bí thư Lưu anh mà tới. Bọn họ đều tính ở Cửu An làm chút kinh doanh. Dù sao hiện tại bọn lưu manh, người sống tạm bợ của Cửu An đều bị bắt lại, việc an toàn cũng cần lo lắng. Chúng tôi đều tin tưởng, trị an Cửu An, sau này khẳng định sẽ tốt đẹp như Hạo Dương, giử đêm khuya cũng dám ra đường một mình
Trên thực tế, vào những năm đầu, dù đảng trung ương đã tuyên bố văn kiện đảng chính ở riêng, nhưng đại đa số địa phương, đối với văn kiện này cũng không chấp hành triệt để, hết thảy tư tưởng của lãnh đạo Đảng uỷ vẫn ăn sâu bén rễ. Ngũ Bách Đạt có thể cho là người làm ăn có kiến thức nhất định, tuy nhiên đối với phân công bên trong bộ máy Đảng uỷ, cũng biết không rõ. Theo ông ta, Bí thư Lưu trước kia ở Hạo Dương, làm cho kinh tế thị xã Hạo Dương phát triển được tốt như vậy, hiện giờ tới Cửu An, còn thăng quan, kinh tế Cửu An không thể nào lại không phát triển. Về phần Bí thư Đảng ủy Công an không phân công quản công tác kiến thiết kinh tế, thì Ngũ Bách Đạt không để ý tới.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng không tiếp tục giải thích tình hình phân công Đảng bộ máy uỷ với ông ta, nói:
- ông chủ Ngũ, hoàn toàn từ quan điểm của doanh nhân mà xem, ánh mắt của ông rất độc đáo. Hiện tại lĩnh vực kinh tế Cửu An, quả thật có rất nhiều thiếu sót, lúc này tiến vào Cửu An, là thời cơ tốt
Ngũ Bách Đạt lập tức vô cùng vui mừng
Nghe kìa, đến Bí thư Lưu cũng nói kinh doanh của Cửu An hiện tại có thể làm, vậy khẳng định không sai được
- Kiến Vinh, cháu và Hiểu Mai ở lại Hạo Dương cói sóc cửa hàng, chú đến Cửu An mở cửa hàng mới. Chú không tin, ở Cửu An kiếm không được tiền.
Ngũ Bách Đạt lập tức nói với cháu mình
ông ta cũng hiểu được, Cửu An đối với Ngũ Kiến Vinh mà nói, là nơi đầy thương tâm, tuy rằng Lưu Vĩ Hồng đã dẹp sạch bọn lưu manh du côn, Ngũ Kiến Vinh nhất là Liêu Hiểu Mai, đối với Cửu An, trên tâm lý vẫn còn rất bài xích, cho nên liền cho sắp xếp như thế
Ngũ Kiến Vinh yên lặng gật đầu.
- Bí thư Lưu, tôi kính anh một ly. Đã nhiều năm nay chưa thấy qua cảnh tượng mối tình cá nước, đây đúng là không ngờ tới được
Phóng viên Cúc Hồng Khải của Nhật báo pháp chế đứng dậy, hướng Lưu Vĩ Hồng giơ lên chén rượu. Thái Dương Dương cũng vội vã đứng dậy, cùng đàn anh kính rượu Lưu Vĩ Hồng. Vừa rồi cảnh tượng quần chúng khua chiêng gõ trống tặng cờ thưởng, quả thật khiến cô rất cảm động.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười cùng hai vị phóng viên cũng ly, nói:
- Phóng viên Cúc, phóng viên Thái, mấy ngày nay các bạn cũng vật vả rồi
- Ha ha, không vất vả không vất vả, các đồng chí Cửu An, tiếp đãi rất chu đáo. Bí thư Lưu, cuộc phỏng vấn của chúng tôi cơ bản kết thúc, buổi chiều anh có thời gian không? Chúng tôi muốn đem bản thảo qua, mới anh xét duyệt một chút.
Cúc Hồng Khải vội vàng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười gật gật đầu, nói:
- Được đó, tôi cũng đang muốn có vinh dự được đọc bài viết của hai vị phóng viên
- Ha ha, vinh dự thì không dám nhận, hy vọng có thể được Bí thư Lưu cho phép. Nào, Bí thư Lưu, chúng tôi xin cạn trước
Nói xong, Cúc Hồng Khải và Thái Dương Dương ngửa cổ lên, uống cạn ly rượu mạnh.