Quan Gia

Chương 939: Bí thư Mạc




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 939: Bí thư Mạc

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Chiếc Blue Bird và chiếc Toyota nối đuôi vào nhà giam thứ năm được canh phòng nghiêm ngặt. Giám đốc nhà giam Triệu Lập Dân dẫn hơn mười cảnh sát đến chờ ở cửa nhà giam.

Lần này Lưu Vĩ Hồng lại đến nhà giam thứ năm, tình hình khác hẳn lần đầu tiên hắn đến cách đây không lâu. Lần trước, dù Triệu Lập Dân cũng đứng đầu đội ngũ chào đón nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, không biết rốt cuộc đấu tranh chính trị ở thành phố sẽ có kết quả ra sao thôi. Tuy nhà giam thứ năm trực thuộc sự quản lý của Cục Cải tạo lao động sở Tư Pháp Tỉnh, không liên quan trực tiếp đến thành phố Cửu An, chung quy trên đầu nhà giam thứ năm, Bí thư Thứ hai của thành phố Cửu An, Tân Minh Lượng, không phải là đèn cạn dầu. Nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng không thành công thì là gây rắc rối cho Triệu Lập Dân.

Hiện giờ Triệu Lập Dân hoàn toàn không còn lo lắng như vậy nữa.

Thành phố Cửu An thực hiện trấn áp đã vào đến cao trào thật sự. Bí thư Tỉnh ủy Bùi Võ Quân tự mình trấn thủ, bắt hết đám lưu manh chỉ bằng một mẻ lưới. Ngoại trừ Thẩm Vân Thiên và một số ít phần tử tội phạm lọt lưới, có thể nói thế lực lưu manh ở Cửu An đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Hai trợ thủ thân tín nhất của Tân Minh Lượng, nguyên phó chủ tịch thường trực thành phố Điền Bảo Sơn, nguyên Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự Bành Tông Minh cũng đã chính thức bị Ủy ban Kỷ luật Tỉnh lập án điều tra. Hai ngày trước Tỉnh ủy đã gởi văn bản xuống, miễn nhiệm tất cả chức vụ của Điền Bảo Sơn và Bành Tông Minh, đề nghị Hội đồng nhân dân thành phố Cửu An miễn nhiệm chức vụ phó Chủ tịch thành phố của Điền Bảo Sơn. Điều này có nghĩa là Điền Bảo Sơn và Bành Tông Minh đã xong đời, không còn có cơ hội trở mình.

Tân Minh Lượng là “ông chủ” của hai người họ, thắng bại trong trận đấu tranh chính trị này cũng đã phân rõ. Hiện giờ Tân Minh Lượng chỉ lo tránh họa, không còn dám nghĩ gì khác.

Đối lập với hình ảnh của Tân Minh Lượng là uy tín của Lưu Vĩ Hồng ở Cửu An lên cao chưa từng thấy. Nếu trước đó, Lưu Vĩ Hồng chỉ có được uy tín trong lòng người dân Cửu An, trong rộng rãi quần chúng nhân dân, thì hiện nay, các cán bộ ở Cửu An đã thật sự lãnh giáo được thủ đoạn lôi đình của vị Bí thư trẻ tuổi này.

Lưu Vĩ Hồng lại một lần nữa chứng minh ọi người thấy: mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh cản đường Lưu Vĩ Hồng tôi, kết quả cuối cùng chỉ là xong đời mà thôi.

Tâm trạng Triệu Lập Dân hiện nay rất khoái trá.

Anh ta đã quyết định chính xác.

- Chào Bí thư Lưu!

Xe Blue Bird dừng lại, Triệu Lập Dân liền bước nhanh đến, tự mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười.

- Giám đốc Triệu, xin chào.

Lưu Vĩ Hồng bước xuống xe, bắt tay Triệu Lập Dân

Mười cảnh sát theo sau Triệu Lập Dân đều là lãnh đạo của nhà giam thứ năm. Triệu Lập Dân hướng dẫn đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề, giơ tay chào Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng lần lượt bắt tay và hàn huyên cùng bọn họ.

Lần này đến nhà giam thứ năm, Lưu Vĩ Hồng vẫn không thông báo với lãnh đạo huyện Kim Trúc, chỉ đến chào Triệu Lập Dân trước. Hôm nay là Nguyên Đán, các lãnh đạo huyện đều nghỉ cả. Bí thư Lưu muốn quan sát tình hình bên dưới cũng không thể khiến cho lãnh đạo huyện ngay cả ngày lễ cũng không được yên. Đến nhà giam thứ năm cũng không cần gây chú ý nhiều. Sau khi mọi người chào đón Bí thư Lưu xong, lại ai làm việc nấy. Dù sao nhà giam thứ năm cũng không do thành phố Cửu An quản lý, mọi người chào đón Bí thư Lưu chỉ cho đúng lễ nghĩa cấp bậc mà thôi.

- Bí thư Lưu, mời! Viện trưởng Tòa án nhân dân tỉnh đã tới rồi.

Chào hỏi xong Triệu Lập Dân đưa tay mòi Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, được Triệu Lập Dân hướng dẫn, đi đến văn phòng nhà giam. Có ba người mặc chế phục tòa án đã ngồi uống trà nói chuyện phiếm ở đó từ lâu. Thấy Triệu Lập Dân đưa Lưu Vĩ Hồng vào, ba người cùng mỉm cười đứng dậy. Một vị thẩm phán khoảng trên bốn mươi tuổi mỉm cười tiến lên chào Lưu Vĩ Hồng.

- Chào Bí thư Lưu!

- Xin chào, viện trưởng Tưởng!

Vị thẩm phán trên bốn mươi tuổi này là Viện trưởng Tòa án nhân dân cấp cao của tỉnh. Hôm nay ông ấy đến nhà giam thứ năm để đọc lại bản phán quyết của Tòa án nhân dân Tỉnh về việc phúc thẩm vụ án Mạc Ngôn.

Vốn Tòa án nhân dân tỉnh định ngày mai mới tuyên án, dù sao hôm nay cũng là ngày lễ, các vị thẩm phán cũng cần phải nghỉ. Nhưng Lưu Vĩ Hồng thông qua Bùi Võ Quân đã đưa ra yêu cầu đặc biệt này, mong các vị thẩm phán vất vả một chút, tuyên đọc bản án ngay hôm nay. Truyền thống nước ta rất xem trọng ngày đầu năm. Nếu ngày đầu năm có may mắn thì chứng tỏ là mọi việc cả năm đầu thuận lợi.

Mạc Ngôn bị tù oan bảy tháng, hơn hai trăm ngày đêm, bao nhiêu gian nan? Các vị thẩm phán của Tòa án nhân dân tỉnh có vì thế mà hy sinh một ngày nghỉ, dường như cũng không phải là không chấp nhận được.

Có chỉ thị của bí thư Đảng ủy Công An, Tòa án nhân dân tỉnh tất nhiên không dám làm trái. Không cần Bùi Võ Quân mở miệng, cho dù là chính Lưu Vĩ Hồng đề xuất, Tòa án nhân dân tỉnh cũng phải nể mặt hắn, vì vị Bí thư Lưu ngang ngược này, hoàn toàn không cần phải… Thôi, lãnh đạo Tòa án nhân dân tỉnh còn không có so bì như vậy.

- Viện trưởng Tưởng vất vả rồi. Xin cám ơn!

Lưu Vĩ Hồng bắt tay Viện trưởng tòa án Tưởng, nói rất chân thành.

Viện trưởng tòa án liên tục lắc đầu, cười ha hả nói:

- Không vất vả, không vất vả. Bí thư Lưu khách khí quá, đây là việc chúng tôi nên làm mà.

- Viện trưởng Tưởng, chúng ta đi đọc bản tuyên án này cho Mạc Ngôn chứ?

- Được, được

Viện trưởng Tưởng gật đầu không ngừng.

Triệu Lập Dân vội nói: truyện copy từ

- Bí thư Lưu, Viện trưởng Tưởng, đồng chí Mạc Ngôn đã chờ bên kia, chúng ta cùng đi qua đi.

Dù bản tuyên án chưa được đọc, nhưng Triệu Lập Dân vẫn thay đổi cách xưng hô, chính thức gọi là “đồng chí Mạc Ngôn”.

- Được, vất vả rồi giám đốc Triệu.

- Đâu có, đâu có. Bí thư Lưu, mời. Viện trưởng Tưởng, mời.

Phòng khách chỗ Mạc Ngôn cách đấy không xa, bước chỉ vài bước. Mạc Ngôn đã thay quần áo, mang giày tây đánh bóng loáng, râu ria sạch sẽ, tinh thần có vẻ đã được chấn hưng. Ngồi sát bên anh ta là vợ anh, Thiên Vũ Mao. Thiên Vũ Mao đã tới nhà giam thứ năm ngày hôm qua, cùng Mạc Ngôn triền miên trong phòng khách nhà giam suốt một đêm.

Đương nhiên, làm như vậy là không hợp với quy tắc, dù sao Mạc Ngôn giờ vẫn chưa được tự do. Nhưng Lưu Vĩ Hồng đích thân gọi điện thoại cho Triệu Lập Dân, Triệu Lập Dân biết rõ kết quả tái thẩm định của Tòa án nhân dân tỉnh, cho người khác một ân tình không tốn chút công sức nào thì nhất định sẽ cho.

Không ới là đồ ngốc.

Cửa phòng khách được đẩy ra đám người Lưu Vĩ Hồng và viện trưởng Tưởng bước nhanh đến. Mạc Ngôn và Thiên Vũ Mao vội vàng đứng dậy, mỉm cười, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.

- Anh..

Nhìn thấy anh mình tinh thần rạng rỡ, Mạc Sầu rốt cuộc không kìm nổi, kêu to một tiếng lao tới.

Mạc Ngôn mỉm cười vươn hai tay ra.

Mạc Sầu lập tức bổ nhào vào ngực anh mình, khóc thút thít không ngừng, nước mắt làm ướt cả quần áo của Mạc Ngôn. Thiên Vũ Mao cũng bước tới, cả nhà ba người ôm chặt lấy nhau, không kìm nổi nước mắt mừng vui tuôn trào.

Mạc Sầu vốn cũng muốn cùng đến nhà giam thứ năm với chị dâu ngày hôm qua. Sau khi Mạc Sầu đến công tác ở Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, cô chỉ đến nhà giam thứ năm có một lần, gặp được Mạc Ngôn từ đó đến giờ.

Lúc đó vụ án Mạc Ngôn đang duyệt lại. Sau đó vẫn là Thiên Vũ Mao đả thông tư tưởng cho Mạc Sầu, để cô cùng đến với Lưu Vĩ Hồng với lý do là tôn trọng Lưu Vĩ Hồng. Dù nói thế nào, Lưu Vĩ Hồng chính là người có công lớn nhất trong việc sửa lại án oan cho Mạc Ngôn. Mạc Sầu là cấp dưới trực tiếp của hắn, lễ nghi này cũng nên chú ý một chút mới được.

Lưu Vĩ Hồng hôm nay đích thân đến nhà giam thứ năm đón Mạc Ngôn ra tù cũng đã có tình cảm rất lớn rồi.

Tình cảm này phải được nhận lấy.

Nhìn thấy ba người một nhà ôm nhau khóc thật cảm động, đám những người Lưu Vĩ Hồng cũng xúc động, lẳng lặng đứng một bên, không ai lên tiếng quấy rầy. Có một vị nữ thẩm phán trẻ tuổi cùng đến với viện trưởng Tưởng không cầm lòng nổi phải lau nước mắt.

Dù tâm trạng Mạc Ngôn rất kích động, cuối cùng cũng xuất thân lãnh đạo, hiểu được nặng nhẹ, liền nhanh chóng ngừng khóc, nhẹ nhàng đẩy Mạc Sầu ra. Thiên Vũ Mao vội vàng lấy khăn tay lau khô nước mắt cho Mạc Ngôn. Ba người sánh vai đứng đối mặt với Lưu Vĩ Hồng và Viện trưởng Tưởng.

Viện trưởng Tưởng nhìn Lưu Vĩ Hồng có ý hỏi, Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu.

Viện trưởng Tưởng liền đằng hắng một tiếng, lấy một phần bản án, nghiêm trang nói:

- Đồng chí Mạc Ngôn, tôi là Viện trưởng Tòa án nhân dân ấp cao tỉnh, cũng là Trưởng ban hội thẩm bản án, nay tôi đại diện cho Tòa án nhân dân ấp cao tỉnh Sở Nam, tuyên đọc cho anh bản tái thẩm vụ án của Tòa án nhân dân cấp cao tỉnh Sở Nam về bản án số 127/1993 của Tòa án nhân dân thành phố Cửu An …

Hai tay Mạc Ngôn buông thõng phía trước, nghiêm trang đứng thẳng lắng nghe.

- Ban hội thẩm nhận định, Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Cửu An phán quyết Mạc Ngôn phá hoại tuyển cử là không đủ chứng cứ, áp luật điều luật của luật pháp không chính xác. Qua nghiên cứu hội thẩm, Tòa án nhân dân cấp cao tỉnh Sở Nam phê chuẩn phán quyết như sau: hủy bỏ bản án số 127/1993 của Tòa án nhân dân trung cấp thành phố Cửu An, tuyên bố Mạc Ngôn vô tội, lập tức phóng thích. Phán quyết này phán quyết cuối cùng, lập tức có hiệu lực.

Viện trưởng Tưởng đọc lớn phán quyết chung thẩm của Tòa án nhân dân tỉnh.

Tuy trước đó Mạc Ngôn đã biết nội dung bản phán quyết phúc thẩm, nhưng hiện giờ Viện trưởng Tưởng tuyên đọc trước mặt mọi người, Mạc Ngôn cũng không kìm nổi kích động, nói liên tiếp mấy tiếng “cám ơn”.

Viện trưởng Tưởng trang trọng cầm bản án giao cho Mạc Ngôn, khẽ cười nói:

- Đồng chí Mạc Ngôn, chúc mừng anh được tự do!

- Cám ơn, cám ơn Viện trưởng.

Mạc Ngôn vội cầm bản án đưa cho Thiên Vũ Mao, hai tay nắm chặt tay Viện trưởng Tưởng, tình cảm kích động bộc lộ trong lời nói.

Triệu Lập Dân cũng bước lên bắt tay và chúc mừng Mạc Ngôn.

- Giám đốc Triệu, cảm ơn anh, cảm ơn anh mấy tháng qua đã quan tâm đến tôi.

Mạc Ngôn nói tự đáy lòng. Mấy tháng rủi ro này, Triệu Lập Dân quả thật là quan tâm anh ta vô cùng, chẳng những đưa anh ta vào đội ngũ giáo viên dạy học, không cần làm cải tạo lao động nặng nề, còn quan tâm đến cuộc sống của anh ta, đưa cho anh ta không ít đồ dùng hàng ngày và thức ăn hay sách vở linh tinh.

- Bí thư Mạc khách sáo quá, tôi chỉ biết vụ án của anh nhất định có một ngày được sửa sai.

Triệu Lập Dân vui vẻ nói, có thể thấy được anh ta đang rất cao hứng.

Hãy nghe anh ta xưng hô với Mạc Ngôn kìa.

Bí thư Mạc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.