Quan Gia

Chương 902: Mạc Ngôn




Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 902: Mạc Ngôn

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Bí thư Lưu, đưa người đến rồi!

Triệu Lập Hân dẫn người đàn ông ba mươi mấy tuổi đó đi đến văn phòng của chính mình, thấp giọng nói với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Triệu Lập Hân không có nói nữa, xoay người ra khỏi văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Trong văn phòng, chỉ còn lại Lưu Vĩ Hồng và người đàn ông mặc áo tù ba mươi mấy tuổi đó

Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, chủ động vươn rảnh tay, mỉm cười nói:

- Xin chào, Mạc Ngôn. Tôi là Lưu Vĩ Hồng, ủy viên thường vụ Thành ủy Cửu An, Bí thư Đảng ủy Công an, Cục trưởng Công an

Mạc Ngôn giờ phút này, mặc áo tù, tóc rất ngắn, hình dung có chút tiều tụy, tuy nhiên thần sắc vẫn quật cường như trước, cũng không có bởi vì thân phận của Lưu Vĩ Hồng mà hoảng sợ, ngược lại quan sát Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, chốc lát, mới từ từ vươn tay ra, bắt tay với Lưu Vĩ Hồng một cái

- Mời ngồi!

Lưu Vĩ Hồng giơ tay mời.

Mạc Ngôn yên lặng ngồi xuống, vẫn nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, đẩy một ly trà trên bàn đến trước mặt y, nói:

- Uống trà

Mạc Ngôn nâng ly trà lên uống một ngụm, vẫn là không nói lời nào.

Lưu Vĩ Hồng cũng đang quan sát Mạc Ngôn, căn cứ tài liệu cho thấy, Mạc Ngôn năm nay 36 tuổi, ba năm trước từ thư ký Văn phòng Tỉnh ủy thả xuống, đảm nhiệm nguyên bí thư thị ủy thị xã Cửu An (tương đương cấp huyện), hai năm trước tiến vào bộ máy địa ủy, trở thành ủy viên địa ủy, vẫn kiêm nhiệm bí thư thị ủy Cửu An. Mạc Ngôn trước mắt, xem qua hơi già hơn so với tuổi thực tế

- Mạc Ngôn, nói về chuyện của anh đi

Một lát sau, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.

Mạc Ngôn cũng cười, mang theo chút ý châm chọc, chậm rãi nói:

- Bí thư Lưu, nếu anh đến sớm hơn nửa tháng, hoặc là qua hai tháng nữa đến, tôi cũng sẽ nói tỉ mỉ với anh. Nhưng hôm nay, không thích hợp

- Vì sao không thích hợp?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi ngược lại.

- Ha hả, tôi nghe nói, không lâu trước ở thành phố thành lập một tổ lãnh đạo công tác nghiêm đánh, Vương Thì Hằng, Tân Minh Lượng, Lục Mặc, Kiều Hiền Bình, Hà Khánh Cường đều là người phụ trách chủ yếu của tổ lãnh đạo, công tác nghiêm đánh, phải định kỳ báo cáo với tổ lãnh đạo, có chuyện này không?

Mạc Ngôn khóe miệng nhếch lên, hỏi, trên mặt châm chọc ý càng đậm.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, gật gật đầu, đáp:

- Có chuyện như vậy

Mạc Ngôn liền ngậm miệng lại, nâng ly trà lên uống trà.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Xem ra, anh ở trong này, tin tức vẫn linh thông như trước

Mạc Ngôn lắc đầu, nói:

- Anh sai rồi, tôi ở đây, tin tức một chút cũng không linh thông. Nhưng chuyện này, Nhật Báo Cửu An đều đã đăng tin rồi, gióng trống khua chiêng, cho dù tôi muốn không biết cũng không được. Bí thư Lưu, tôi ở đây làm giáo viên. Một số học sinh của tôi, cũng là khá quen thuộc anh, đều là anh bắt vào đây. Họ thỉnh thoảng cũng sẽ nói với tôi về anh

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, nhưng cũng không có hỏi, mấy “học sinh” của Mạc Ngôn đánh giá hắn thế nào. Nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự là chàng thanh niên hai mươi mấy tuổi, hắn thật sự có khả năng khá để ý những đánh giá này. Đáng tiếc, Lưu Vĩ Hồng chính là một “thanh niên giả”, làm sao để ý đến mấy tên lưu manh phần tử phạm tội đánh giá về hắn?

Thấy Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, Mạc Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có nói cái gì nữa. Lưu Vĩ Hồng ban đêm đến thăm, Mạc Ngôn chưa từng nghĩ đến. Vì thế, y tràn đầy đề phòng

Trước khi xảy ra chuyện, thái độ của Mạc Ngôn hoàn toàn không là như thế này, đối với mọi thứ đều tràn đầy tự tin. Thậm chí khi tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân tìm y nói chuyện, Mạc Ngôn đều vô cùng “cứng đầu”, dám vỗ bàn với người của tổ điều tra. Cái gọi là đáy lòng vô tư trời đất rộng là vậy. Nhưng Mạc Ngôn sai rồi, ở thế giới này, hoặc là nói trong môi trường quan trường mà y sinh tồn, rất nhiều khi anh có xảy ra chuyện hay không, không liên quan đến bản thân anh đã làm gì, mà liên quan đến người ta đã làm gì

Trong mấy tháng ngắn ngủi này, Mạc Ngôn thay đổi nhiều lắm.

Y vẫn đang nghĩ lại!

Từ ngôi sao chính trị mới dần dần bay lên chợt biến thành kẻ ở tù, thay đổi lớn như vậy, bảo người ta làm sao không nghĩ lại?

truyện copy từ

Nếu lúc đầu Lưu Vĩ Hồng lên đảm nhiệm, liền lập tức đến phòng giam số 5 để thăm y, Mạc Ngôn sẽ kích động không hiểu, lập tức xem Lưu Vĩ Hồng là tri kỷ, kể khổ. Nếu qua hai tháng nữa, Lưu Vĩ Hồng đứng vững gót chân ở Cửu An, "Công thành danh toại", Mạc Ngôn vẫn sẽ đem ủy khuất của y kể với hắn. Nhưng thời cơ lúc này thực sự không thích hợp

Mạc Ngôn cũng không định cho người ta làm súng sử dụng nữa

Mấy tháng cuộc sống lao tù, khiến Mạc Ngôn đối với thủ đoạn đấu tranh chính trị, lại có nhận thức tiến thêm một bước. Con người Lưu Vĩ Hồng, trước kia y nghe nói qua, không chào hỏi qua. Chỉ biết hắn là con cháu thế gia lai lịch rất lớn, cháu của người có công lớn chủ tịch Lưu Trung Nguyên quá cố. Nghe nói con người rất kiêu ngạo ương ngạnh, thường xuyên nghịch ý cấp trên. Nhưng một người như vậy, tính cách như vậy, tuyệt đối không phải loại hình mà Mạc Ngôn thích. Ví dụ Mạc Ngôn còn đang đảm nhiệm bí thư khu ủy khu Hỏa Cự, phỏng chừng cũng sẽ không hợp tác với Lưu Vĩ Hồng

Lưu Vĩ Hồng rất rõ trong lòng Mạc Ngôn suy nghĩ cái gì, thản nhiên nói:

- Mạc Ngôn, có lúc, chính mắt anh nhìn thấy cũng không nhất định đáng tin. Càng không cần nói những tin vỉa hè, vậy thì càng không đáng tin. Hơn nữa, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh ở đây 7 tháng rồi, nhưng anh vẫn không làm rõ, bản chất của đấu tranh chính trị là gì. Hồ sơ của anh, tôi đã tỉ mỉ xem qua. Anh biết vì sao anh lại xảy ra chuyện hay không? Bởi vì anh quá tự tin. Nhiều lúc, một người có thất bại hay không, không liên quan đến bản thân anh làm gì, mà liên quan đến người khác làm gì. Có câu nói, anh có thể chưa nghe nói qua, gọi là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bạn đồng đội như heo!

Một câu cuối cùng, là câu danh ngôn inte của thế kỷ 21, nhưng dùng trên người của Mạc Ngôn, rất là chuẩn xác. Mạc Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt có vẻ kinh ngạc

Lưu Vĩ Hồng nói, gần như giống với những gì y nghĩ trong lòng

- Mạc Ngôn, nói rõ với anh đi, vụ án này, có thể nói là oan uổng, cũng có thể nói không oan uổng. Dù sao mảnh giấy đó là do anh tự tay viết. Đây là sự thật, anh không thể phủ nhận. Có lẽ anh lúc đó không có ý phá hoại tuyển cử, nhưng trên thực tế, người khác có thể hiểu lầm đọc ra hàm nghĩa khác. Chữ nghĩa của Trung Quốc, vốn thì có rất nhiều cách lý giải. Về phần muốn dựa theo cách nào lý giải, không do anh quyết định. Mà do mấy người có quyền hơn anh quyết định!

Lưu Vĩ Hồng vẫn không vội vàng không hấp tấp mà nói.

Mạc Ngôn lạnh lùng nói:

- Vậy hôm nay anh đến tìm tôi làm gì chứ? Ban ân? Chúa cứu thế?

Con người một khi rơi vào nghịch cảnh, sẽ có rất nhiều thay đổi, trong đó thường xuất hiện nhất là hai loại thay đổi. Một loại là cam chịu, loại khác là trở nên càng nhạy cảm hơn. Không nghi ngờ, Mạc Ngôn thuộc loại thứ hai

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Anh sai rồi, tôi vừa không phải đến ban ân cho anh, càng không phải chúa cứu thế. Đương nhiên, cũng không phải muốn lợi dụng anh. Tôi được người ta ủy thác

- Được người ta ủy thác?

Mạc Ngôn lại không rõ.

- Ừ, một người bạn của tôi ở Bắc Kinh. Rất trùng hợp, đã xảy ra một chút đụng chạm với vợ và em gái của anh. Lúc đó, vợ và em gái anh đang chuẩn bị đi tòa án tối cao khiếu nại, bị mấy người của văn phòng Cửu An tại Bắc Kinh ngăn lại, Cổ Minh Huy, hẳn là anh biết phải không?

Mạc Ngôn lập tức nóng ruột, lập tức ngồi thẳng lưng, nói:

- Cổ Minh Huy? Anh nói vợ tôi và Mạc Sầu, ở Bắc Kinh đụng phải đồ lưu manh Cổ Minh Huy?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Đồ lưu manh!

Đây là đánh giá của Mạc Ngôn đối với Cổ Minh Huy. Mà chức vụ phía chính phủ chính thức của Cổ Minh Huy, chính là Phó chánh văn phòng chi nhánh Cửu An tại Bắc Kinh, cán bộ cấp Cục phó huyện đàng hoàng

Đương nhiên, giữa phó chánh văn phòng tại Bắc Kinh và đồ lưu manh vẽ dấu bằng, cũng không hẳn chính là đặc sắc Cửu An. Nhất là người phụ trách tại văn phòng Bắc Kinh chuyên môn phụ trách “tiếp đãi” nhân viên đến thăm hỏi, gần như mỗi một vị đều có đặc sắc này

- Bí thư Lưu, vậy, vợ và em gái tôi, bây giờ tình hình thế nào?

Mạc Ngôn vội vàng hỏi.

Lưu Vĩ Hồng có vẻ hơi kỳ quái, nói:

- Chủ nhiệm Thiên và Mạc Sầu không có nói đến chuyện này với anh sao?

Mạc Ngôn liên tục lắc đầu:

- Không có...

Lưu Vĩ Hồng giật mình. Chuyện này phát sinh cũng có đoạn thời gian, phỏng chừng Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu là sợ Mạc Ngôn lo lắng, cho nên cũng không có nói với y. Mạc Ngôn hiện giờ đang gặp nạn, nói cho y biết chuyện như vậy, ngoại trừ khiến y lo lắng, không có tác dụng khác

- Như vậy đi, tôi gọi điện thoại, bây giờ họ có thể còn ở Bắc Kinh, ở chỗ của bạn tôi. Anh nói chuyện với họ đi

Lưu Vĩ Hồng nói xong, cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà, gọi một dãy số

Điện thoại tự nhiên vừa gọi thì thông, bên đó vang lên giọng nói rất đặc sắc của Trịnh đại tiểu thư:

- Xin chào, ai thế?

Lưu Vĩ Hồng không có nói nhảm, trực tiếp hỏi:

- Linh Linh, Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu, hiện tại có ở cùng với cô hay không?

Trịnh đại tiểu thư cả cười, nói:

- Anh đã đến nhà tù rồi sao? Đang ở đây, chờ chút, tôi gọi họ nghe điện thoại

Lưu Vĩ Hồng lập tức đưa điện thoại di động cho Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn hơi nghi hoặc tiếp nhận, trả lời một câu, lập tức lộ ra vẻ mặt quan tâm, vội vàng nói:

- Vũ Mao, em và Mạc Sầu có khỏe không? Các em bây giờ ở đâu… Ừ, ừ…

Theo trả lời trong điện thoại, sắc mặt của Mạc Ngôn không ngừng thay đổi, lúc thì kích động, lúc thì lo âu, lúc thì lại tức giận không ngừng. Ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Mạc Ngôn có thể duy trì bình tĩnh, thản nhiên, một khi nói chuyện điện thoại với vợ và em gái, cũng khó có thể khoe khoang nữa

Nội tâm của mỗi người, đều có điểm yếu

- Xin chào, Trịnh tiểu thư, cảm ơn cô, cảm ơn cô…

Khoảng mười mấy phút sau, Mạc Ngôn đổi một giọng điệu khác, rất thành khẩn mà nói với điện thoại, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì điện thoại đã bị cúp máy, phát ra tiếng tút tút

Mạc Ngôn không biết câu nói đó của y đã đắc tội với vị “nữ hiệp” này rồi, không hề khách khí mà cúp điện thoại của y

Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười, nói:

- Mạc Ngôn, anh đừng để ý. Trịnh Hiểu Yến chính là tính cách như vậy, lần sau nếu anh gặp cô ấy, đừng nói cảm ơn nữa. Anh còn nói cảm ơn nữa, cô ấy sẽ trở mặt với anh

Mạc Ngôn đem điện thoại trả lại cho Lưu Vĩ Hồng, cũng lắc đầu cười khổ.

Trịnh đại tiểu thư thật đúng là tính tình kỳ quái

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Tuy nhiên con người của Trịnh Hiểu Yến tốt lắm, rất trượng nghĩa. Anh yên tâm đi, Thiên Vũ Mao tạm thời ở lại Bắc Kinh, sẽ rất an toàn

Mạc Ngôn gật gật đầu, không khí trong văn phòng, bỗng nhiên liền nổi lên một ít biến hóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.