Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 888: Bí thư Lưu cũng sĩ diện
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Điền Bảo Sơn đích thân đứng ở cửa khách sạn Sở Thiên đợi Lưu Vĩ Hồng
Buổi trưa, kinh doanh của khách sạn Sở Thiên đặc biệt sôi động. Bởi vì Cửu An đang làm nghiêm đánh, rất nhiều cán bộ ngày thường ở khách sạn Ngân Yến tiêu phí, đều trở nên cẩn thận, đổi sang khách sạn Sở Thiên ăn cơm
Thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố ở toàn bộ Cửu An, đều xem như một nhân vật lớn. Nhất là Điền Bảo Sơn là dòng chính tâm phúc của Tân Minh Lượng càng là bắt mắt. Y đứng ở cửa chính như vậy, bộ dáng nghển cổ rất là khiến người ta chú ý
Không ít cán bộ đến khách sạn Sở Thiên ăn cơm uống rượu, nhìn thấy bộ dạng này của Phó Chủ tịch thành phố Điền, đều giật nảy mình, dồn dập đến chào. Điền Bảo Sơn cười tủm tỉm, bắt tay hàn huyên với các cán bộ, nhưng rõ ràng không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn xung quanh ngoài đường
Các cán bộ liền âm thầm kinh ngạc, cũng âm thầm cẩn thận. Không hỏi cũng biết, Phó Chủ tịch thành phố Điền là đang nghênh đón một nhân vật lớn nào tới đây. Mà được Điền Bảo Sơn cung kính cẩn thận như thế, có vẻ toàn bộ thành phố Cửu An, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Chẳng lẽ là bí thư Tân tới đây?
Nghĩ đến đây, các cán bộ ban đầu cùng Phó Chủ tịch thành phố Điền bắt chuyện vài câu, cũng không dám ở lâu, hàn huyên vài câu, liền vội vã đi đến phòng riêng của mình, đóng cửa phòng lại, để tránh bị bí thư Tân nhìn thấy. Nếu bị bí thư Tân nhìn thấy, vốn không có gì. Ai cũng phải ăn cơm mà. Chỉ là cán bộ của Cửu An, đối với Tân Minh Lượng sợ hãi quá mức, điều này mới cẩn thận như thế
Đừng nhìn Điền Bảo Sơn tươi cười đầy mặt, dường như vô cùng vui vẻ, kỳ thật trong lòng rất dày vò. Có cần ở ngoài cửa khách sạn nghênh đón Vĩ Hồng hay không, Điền Bảo Sơn cũng cẩn thận cân nhắc qua. Nếu là lan truyền ra ngoài, uy tín của Phó Chủ tịch thành phố Điền lại bị tổn hại rồi. Xếp hạng của y ở trước Lưu Vĩ Hồng, kinh nghiệm lý lịch càng là hơn hẳn Lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, điều này cũng không coi là quan trọng nhất. Điền Bảo Sơn cũng biết rõ bản thân ở trong quần thể cán bộ của Cửu An, danh tiếng quả thật không ra làm sao, cái gọi là uy vọng, càng là một loại tự mình an ủi. Điền Bảo Sơn thật sự lo lắng chính là, chuyện này truyền tới tai của Tân Minh Lượng
Cục Tài chính bóp cổ, viện kiểm sát không phối hợp, cũng đều là thủ đoạn y chỉ cho Tân Minh Lượng. Nay chưa tới hai ngày, bản thân y liền thay đổi 180 độ, ở đây cung kính mà chờ Lưu Vĩ Hồng đến ăn cơm. Bí thư Tân một khi biết được chuyện này, không biết sẽ tức giận thế nào
Chỉ có điều lúc này, trong tay Lưu Vĩ Hồng nắm đại sát khí, trận thế của Điền Bảo Sơn đã rối loạn. Nội tình nhà máy phân hóa học nhận thầu bán ra, kỳ thật ở quan trường Cửu An không coi là bí mật lớn bao nhiêu, gần như ai ai cũng biết rõ, trong đó có mưu mẹo rất lớn. Nhưng Điền Bảo Sơn luôn không để ý lắm. Chuyện giống như vậy, lại không phải một mình Điền Bảo Sơn y đang làm, chỉ cần Tân Minh Lượng còn ở Cửu An, có cái gì phải sợ?
Nhưng hiện tại tình hình rõ ràng đã khác
Quan trường Cửu An, có thêm một Lưu Vĩ Hồng!
Người này, là người duy nhất không sợ quyền uy của Tân Minh Lượng trong quần thể cán bộ!
Cố tình lại là Lưu Vĩ Hồng nắm giữ đại sát khí này.
Điền Bảo Sơn cân nhắc luôn mãi, vẫn là quyết định “tự cứu”. Điền Bảo Sơn trong tiềm thức nói với chính mình, Tân Minh Lượng có thể không “đáng tin” như vậy. Trong trận đấu lớn này, khi cần thiết, không loại trừ Tân Minh Lượng dùng thủ đoạn thí xe giữ tướng. Đem vận mệnh của y giao vào tay người khác, chung quy không yên tâm lắm. Chỉ cần cầu xin được Lưu Vĩ Hồng “thông cảm”, mới có thể thật sự làm tới bình yên vô sự. Về phần Tân Minh Lượng, nếu chẳng may biết được chuyện này, đến lúc đó mới nghĩ cách bù lại là được rồi
Nhiều năm quan hệ cấp trên cấp dưới, nghĩ chắc Tân Minh Lượng cũng sẽ không vứt y đi như đôi giày cũ
Cái gọi là lửa cháy đến nơi, lo trước mắt rồi tính sau
Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng thật sự là đồ phá hoại, giờ tan ca cũng đã qua đi mười mấy phút rồi, vẫn chậm chạp không thấy bóng dáng, đây không phải cố ý muốn khiến Điền Bảo Sơn y tự táng dương sao?
Hoặc là, Lưu Vĩ Hồng chính là muốn khiến mọi người biết, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Điền Bảo Sơn, đã “quỳ gối” ở dưới chân hắn, người khác muốn chống đối với Lưu nhị thiếu gia, đều phải cẩn thận
Điền Bảo Sơn không ngừng xem đồng hồ, trên mặt cười tươi như hoa, trong lòng âm thầm mắng chửi.
Gần như lại qua khoảng mười phút, chiếc Nissan Blue Bird của Đảng ủy Công an mới thong dong đến trễ, dừng trước cửa khách sạn Sở Thiên
Điền Bảo Sơn ánh mắt sáng ngời, vội vàng đi nhanh tiến lên, tự mình mở cửa xe cho Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, liên tiếp nói:
- Xin chào bí thư Lưu, xin chào bí thư Lưu…
- Xin chào Phó Chủ tịch thành phố Điền
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, trên cao nhìn xuống vươn tay ra về phía Điền Bảo Sơn
Điền Bảo Sơn vội vàng khom lưng, hai tay cầm bàn tay to của Lưu Vĩ Hồng, liên tục lay động, hoàn toàn là lễ tiết của cấp dưới gặp cấp trên, cười nói:
- Bí thư Lưu thật là công tác bận rộn
Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói gì
Điền Bảo Sơn trong lòng lại buồn bực. Lưu Vĩ Hồng đây là căn bản không muốn giải thích gì với y cả. Y vui cũng được, không vui cũng mặc, hắn chính là đến trễ nửa tiếng, bày cái giá tự cao
- Bí thư Lưu, mời vào bên trong
Điền Bảo Sơn cũng không muốn đứng lâu thêm ở ngoài cửa, liên tục mời Lưu Vĩ Hồng đi vào.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, bước đi tiến lên, Điền Bảo Sơn vội vàng chạy chậm theo sát ở phía sau. Một số cán bộ nhìn thấy cảnh tượng này, đều trợn mắt há hốc mồm. Thấy Lưu Vĩ Hồng đi nhanh mà đến, không kìm lòng nổi nhường qua một bên, khom lưng chào hỏi Bí thư Lưu
Điền Bảo Sơn đặt một phòng lớn xa hoa nhất ở khách sạn Sở Thiên, một cái bàn lớn đủ để chứa 20 người đồng thời dùng cơm. Trên bàn đã bày xong 4 món khai vị. Mấy cô phục vụ trẻ trung xinh đẹp, cùng cúi chào hành lễ với Bí thư Lưu và Phó Chủ tịch thành phố Điền truyện copy từ
Điền Bảo Sơn đối với nhân viên phục vụ nhìn như không thấy, khom lưng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi vào vị trí. Nhân viên phục vụ đã nghiêm chỉnh đứng chờ từ lâu liền bưng thức ăn và rượu lên, bày đầy cả bàn, có mười mấy món, rượu cũng là rượu Mao Đài ủ lâu năm
Nếu là ngày thường, nhìn thấy bàn tiệc thịnh soạn như thế, Lưu Vĩ Hồng chắc chắn phải “giáo dục” Điền Bảo Sơn một trận, mời y “đau xót cho người dân có biết bao gian khổ”. Nhưng hôm nay, Lưu Vĩ Hồng không nói gì cả. Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, Điền Bảo Sơn căn bản là không phải loại người có thể “giáo dục” tốt. Về phần cái gọi là cán bộ lãnh đạo lưu manh như vậy, ngoại trừ kiên quyết đấu tranh, bí thư Lưu không tồn tại “hy vọng xa vời” gì khác. Nếu hạng người như Điền Bảo Sơn cũng có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, thay đổi triệt để, vậy thì thế giới này, cũng thật là không có gì không có khả năng
Đương nhiên, đấu tranh cũng cần chú ý sách lược.
Hôm nay Lưu Vĩ Hồng đến dự tiệc, cũng là thể hiện sách lược đấu tranh này
Điền Bảo Sơn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, nhân viên phục vụ cầm rượu Mao Đài ủ lâu năm trong tay bước thong dong đi tới, muốn rót rượu cho lãnh đạo. Điền Bảo Sơn là khách quen của khách sạn Sở Thiên, phần lớn nhân viên phục vụ đều quen biết y, biết y là Phó Chủ tịch thường trực, nhân vật số hai Ủy ban nhân dân thành phố, đều cung kính cẩn thận. Chỉ là ánh mắt nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, không khỏi có chút tò mò. Không biết chàng trai trẻ này được Phó Chủ tịch thành phố Điền coi như ông nội mà cung kính, là lai lịch ra sao
Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức chưa lâu, cũng không thường xuyên ra vào khách sạn, rất nhiều nhân viên phục vụ cũng không quen biết hắn
Điền Bảo Sơn từ trong tay nhân viên phục vụ tiếp nhận chai rượu, đích thân rót đầy rượu cho Lưu Vĩ Hồng
Mấy nhân viên phục vụ liền vội chia thức ăn cho hai vị lãnh đạo
- Bí thư Lưu, nào, tôi kính ngài một ly! Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, bí thư Lưu thật là tài giỏi
Điền Bảo Sơn hai tay bưng ly rượu, cung kính nói
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cụng ly với y một cái, nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Điền khách khí rồi, không dám nhận
Điền Bảo Sơn liền nghiêm túc nói:
- Bí thư Lưu, tôi cũng không phải là đang nịnh bợ ngài, đều là nói sự thật. Bản thân ngài có thể cũng còn không biết chăng, bây giờ ngài là nhân vật anh hùng lớn nhất của Cửu An chúng ta, mọi người đối với ngài đều rất ngưỡng mộ…
Nói xong, Điền Bảo Sơn liền chuyển hướng sang mấy cô nhân viên phục vụ trẻ đẹp, cao giọng nói:
- Này, mọi người đều qua đây làm quen một chút, vị này, chính là Bí thư Đảng ủy Công an Cửu An chúng ta, cục trưởng công an, mọi người nói xem, đánh đen trừ ác, bí thư Lưu có phải là anh hùng lớn nhất của Cửu An chúng ta hay không?
Ánh mắt của mấy nhân viên phục vụ lập tức sáng ngời
Cục trưởng Lưu của cục công an, quả thật đã trở thành nhân vật anh hùng “như thần thoại” trong dân gian Cửu An, khiến cho vô số lưu manh ác bá nghe tin đã khiếp sợ, vô số quần chúng nhân dân thành phố nghển cổ ngưỡng mộ, chỉ thiếu “ba đầu sáu tay” thôi
Cũng không ngờ tới, có một ngày, mọi người có thể mặt đối mặt nhìn thấy vị đại anh hùng này, “Lưu thanh thiên”!
Cho dù nhân viên phục vụ khiếp sợ uy danh của Lưu Vĩ Hồng, ai cũng không dám nói chuyện, nhưng vẻ mặt các cô đã đủ để nói rõ tất cả
Về mặt nịnh bợ này, Điền Bảo Sơn quả thật là “Thiên phú dị bẩm”, bản lĩnh thâm hậu khác thường
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Điền, anh làm vậy là không định khiến tôi ăn bữa cơm yên tâm sao
Điền Bảo Sơn ngẩn ra, cũng cười ha ha, nói:
- Nào nào, Bí thư Lưu, làm một ly!
Hai người lại cụng ly một cái, uống một hơi cạn sạch.
Không đợi Điền Bảo Sơn động thủ, một nhân viên phục vụ xinh đẹp liền khẩn trưởng tiến lên trước, thêm đầy rượu cho Lưu Vĩ Hồng, không ngừng nhìn trộm quan sát Lưu Vĩ Hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
- Cảm ơn
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Nhân viên phục vụ hơi kinh hoảng liên tục lắc đầu, tránh qua một bên, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lửa nóng
Lại uống thêm vài ly rượu, ăn một ít thức ăn, Điền Bảo Sơn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, vài nhân viên phục vụ cùng cúi đầu, lượn lờ lui ra, ở ngoài đóng cửa lại
- Bí thư Lưu, mấy tên ở cục Tài chính, quá khốn khiếp rồi, một chút cũng không phân rõ nặng nhẹ, quả thực là làm bừa bãi. Tôi vừa đến cục Tài chính, hung hăng phê bình bọn họ một trận. Mời Bí thư Lưu yên tâm, kinh phí phá án và kinh phí làm việc của cục công an, chiều hôm nay sẽ trích ra, sẽ không ít đi một xu nào. Sau này cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra tình hình tương tự nữa…
Điền Bảo Sơn vừa nói, vừa quan sát đến sắc mặt của Lưu Vĩ Hồng, trong lòng lo sợ bất an.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố cũng phân công quản lý tài chính, nhất là Điền Bảo Sơn cực được Tân Minh Lượng tín nhiệm, ở cục Tài chính nói chuyện lại rất có phân lượng.
- Cảm ơn sự ủng hộ của Phó Chủ tịch thành phố Điền đối với cục công an. Nào, tôi kính anh một ly. Sau này còn nhờ Phó Chủ tịch thành phố Điền tiếp tục ủng hộ mạnh mẽ công tác của đảng ủy công an, tôi đại diện toàn thể cán bộ chiến sĩ chiến tuyến của đảng ủy công an, bày tỏ cảm tạ đối với Phó Chủ tịch thành phố Điền
Lưu Vĩ Hồng khách khí nói.
- Ha hả, không dám nhận, không dám nhận, Bí thư Lưu quá khách khí rồi, sau này chỉ cần là Điền Bảo Sơn tôi có thể giúp đỡ được, mặc kệ là việc công việc tư, Bí thư Lưu chỉ cần dặn dò, tôi tuyệt đối không hai lời!
Điền Bảo Sơn thở phào một hơi, lớn tiếng nói, nâng ly rượu lên, cụng một cái với Lưu Vĩ Hồng, ngẩng cổ uống cạn, chỉ cảm thấy một tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, cả người đều thoải mái vô cùng.