Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 738: Thói quen làm việc của Chủ tịch thị xã Lưu
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hạo Dương tháng hai, thời tiết vẫn còn âm u lạnh, mưa dầm mấy ngày liền.
Mặc áo mưa, bước thấp bước cao đi trên đường đất vàng lầy lội. Con đường này quá hẹp, cũng quá lầy lội, cho dù là xe Jeep cũng không thể tiến vào được.
Hướng Vân, Dương Á Kiệt và bốn, năm người khác theo sát ngay sau Lưu Vĩ Hồng, trong đó có một người đàn ông trung niên đeo kính, trong tay còn cầm một bản vẽ có ép plastic mỏng, cũng bước thấp bước cao theo ngay phía sau.
- Kỹ sư Hoàng, con đường này nhất định phải xuyên qua nơi này sao?
Lưu Vĩ Hồng đứng ở trên đường đất vàng, đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt đều là màu vàng như nghệ.
Khu Đông Viên vốn là khu bằng phẳng nhất trong địa thế thị xã, nhiều ruộng nước nhất. Lưu Vĩ Hồng tính sẽ làm một khu thí nghiệm khoảng mười nghìn mẫu ruộng tốt ở khu Đông Viên, mở rộng cơ giới hóa trồng trọt. Nhưng con đường cao tốc Ninh Hạo mới thiết kế, lại xuyên qua toàn cảnh khu Đông Viên. Lưu Vĩ Hồng liền dẫn nhân viên thư ký và nhân viên thiết kế đến tiến hành khảo sát thực địa.
Hướng Vân bây giờ còn là nhân viên liên lạc của hắn. Thực ra Hướng Vân có yêu cầu muốn đến xã Lương Thủy khu Hoàng Sa hẻo lánh nhất thị xã để nhậm chức, muốn học tập Lưu Vĩ Hồng một chút, ở xã Lương Thủy làm giống như thế. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cuối cùng không đồng ý, hắn có sự sắp xếp khác đối với Hướng Vân.
Đoạn đường cao tốc Ninh Hạo - Hạo Dương chuẩn bị khởi công nên trong thị xã chuẩn bị thành lập một bộ chỉ huy thiết kế đường cao tốc, cơ cấu cấp trưởng phòng, trực tiếp do Ủy ban nhân dân thị xã quản lý. Lưu Vĩ Hồng dự định cử Hướng Vân qua để phụ trách bộ chỉ huy này. Dù Hướng Vân năm ngoái vừa mới được đề lên làm cán bộ cấp phó, nhưng cái đó không vấn đề gì. Hướng Vân có thể tạm thời lấy thân phận của Phó chỉ huy trưởng, phụ trách công việc thực tế của bộ chỉ huy. Đợi đến khi có đủ trình độ chuyên môn thì đề bạt lên làm chỉ huy trưởng sau đó nếu thuận lợi thì lên cấp trưởng phòng.
Đường cao tốc Ninh Hạo trong thiết kế của Lưu Vĩ Hồng là một hạng mục thiết kế quan trọng nhất năm 1993. Con đường cao tốc này trong thiết kế, bây giờ được phần lớn cán bộ và quần chúng gọi là “tuyến đường hoàng kim”, đây vốn là nguyên văn lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Bây giờ, quần chúng cơ bản cũng không nghi ngờ lời nói của Lưu Vĩ Hồng nữa. Sự thực hơn một năm trôi qua đã chứng minh Lưu Vĩ Hồng “miệng vàng lời ngọc”, chỉ cần hắn nói việc cần làm thì hầu như đều làm xong.
Công trình giai đoạn thứ nhất khu thương mại Hoa Nguyên đã chính thức bắt đầu kinh doanh thử, cho đến bây giờ đã có hơn một nghìn hộ thương gia đến ở, thị trường vật liệu xây dựng quy mô lớn nhất tỉnh Sở Nam cũng chính thức được hình thành. Ngày khai trương đã thu hút thương nhân và người tiêu thụ hơn mười huyện thị xung quanh đến quan sát và cổ vũ, đúng là người người tấp nập, cảnh buôn bán nhộn nhịp, từ khi Địa khu Hạo Dương thành lập đến nay chưa bao giờ từng có cảnh buôn bán như vậy.
Khu công nghiệp hiện đại cách khu thương mại Hoa Nguyên không xa, cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị, khua chiêng gõ trống rùm beng, không lâu sau cũng chính thức khởi công.
Công ty quản lý nguồn năng lượng cũng đã chuyển hướng toàn diện, hiệu quả dần dần thể hiện rõ, dù chưa thực sự lợi nhuận nhưng vài mỏ than quốc doanh lớn nhất đều giảm bớt thua lỗ ở mức độ khác nhau, dần dần nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Cho nên, Lưu Vĩ Hồng vừa nói phải làm đường cao tốc, dù đại bộ phận quần chúng Hạo Dương vẫn chưa biết đường cao tốc là cái gì nhưng cũng nóng lòng mong chờ đường cao tốc này khởi công.
Làm xây dựng tốt ư?
Làm xây dựng còn có thể kiếm tiền.
Đây là lối suy nghĩ mộc mạc nhất của quần chúng phổ thông.
Sự thật cũng như thế, khu thương mại Hoa Nguyên được xây dựng lên trong thời gian ngắn đã tạo nên một đám gia đình giàu có, phần lớn quần chúng nhân dân Hạo Dương và lực lượng lao động nhàn rỗi ở những vùng nông thôn lân cận tìm được đường đi, và làm việc trong các ngành nghề có liên quan với xây dựng khu thương mại để lấy lương. Một số ít có suy nghĩ nhanh nhạy và thực lực tài chính nhất định đã làm vận chuyển, làm buôn bán khí thế ngất trời nên tiền kiếm được không ít.
Đồng thời ngành trang trí nội thất, ngành quảng cáo, ngành buôn bán đồ dùng văn phòng và nhiều ngành nghề khác cũng phát triển mạnh mẽ. Quy mô thành thị Hạo Dương được mở rộng ra, một số phòng mà người dân thị xã không dùng đến đều được tận dụng, dần dần cho thuê, và được sửa chữa thành các loại cửa hàng, kho hàng, thậm chí là văn phòng, còn sửa thành xưởng gia công nhỏ, toàn bộ thị xã cùng sôi sục đứng dậy, tình hình trở nên náo nhiệt.
Theo bước đầu thống kê, nhân khẩu thường trú tại thị xã Hạo Dương trong thời gian ngắn đã tăng thêm hơn hai mươi nghìn người, xấp xỉ bằng 50% số nhân khẩu thường trú ban đầu. Đây là một số liệu tăng trưởng cực kỳ đáng ngạc nhiên.
Thị xã Hạo Dương có xu hướng sẽ kín hết người.
Tuy nhiên về điểm này, Lưu Vĩ Hồng cũng không có gì phải suy nghĩ.
Trên phương diện quy hoạch thành thị, trên tầm nhìn xa thấy rằng quy hoạch thiết kế khu thành thị mới được làm vô cùng khí thế, có đủ không gian mở rộng. Tuy nhiên, muốn lấp đầy khu thành thị mới bằng số lượng phòng lớn, cần phải chi ra khoản tiền cũng không phải là nhỏ. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không định móc tiền túi ra. Hắn cũng không có nhiều tiền như vậy.
Phương pháp của Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, đó là tập trung vào nguồn tài lực có hạn, làm hạng mục xây dựng lớn, vay nợ làm đường. Đây là việc chính phủ phải làm. Đợi cho ngành công thương nghiệp ở thị xã Hạo Dương bắt đầu phát triển cấp tốc, nhất định sẽ thu hút ánh mắt của những người làm ăn, có thể xem đây là một thị trường tiềm lực vô hạn. Nhóm này sẽ bỏ tiền vào khu thành thị mới để phát triển bất động sản, xây dựng cao ốc văn phòng, xây dựng khu dân cư để kinh doanh. Tự động tự giác chia sẻ gánh nặng với Chủ tịch thị xã Lưu.
Cái này gọi là “trồng cây ngô đồng, thu hút Kim Phượng Hoàng”.
Việc mà Chủ tịch thị xã Lưu cần phải làm là trồng cây ngô đồng.
Cho nên Lưu Vĩ Hồng vô cùng coi trọng đối với việc xây dựng đường cao tốc Ninh Hạo. Các chuyên gia sau khi lấy bản dự thảo quy hoạch, Lưu Vĩ Hồng không cần nói nhiều, liền kéo mấy người đến cơ sở. Riêng con đường cao tốc này được vẽ trên bản đồ, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, mãi không đủ. Hắn nhất định muốn dọc theo đường quy hoạch thiết kế, đi bộ xung quanh, nhìn xem còn có chỗ nào đáng để cải tiến hay không.
Toàn bộ cán bộ Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương từ lâu đã quen với phương thức và thái độ làm việc của Lưu Vĩ Hồng. Hiệu quả làm việc và thái độ làm việc của các bộ phận chính phủ đều được nâng cao và chuyển biến to lớn. Ngoại trừ đây là “tấm gương về khả năng vô hạn” còn có một nguyên nhân sâu sắc, đó là sự sợ hãi.
Không ai rõ được hôm nay Chủ tịch thị xã Lưu kiểm tra công việc của bộ phận nào. Mà một khi bị kiểm tra ra lỗ hổng lớn, kết cục nhất định sẽ bi thảm. Cách làm cứng rắn, mạnh mẽ của Chủ tịch thị xã Lưu cho dù là bất cứ ai cũng không hề hoài nghi.
Ai chẳng biết ở thị xã Hạo Dương bây giờ, Chủ tịch thị xã Lưu mới là “đệ nhất”.
Bí thư Thị ủy đâu?
Hả, ai là Bí thư Thị ủy?
Lưu Vĩ Hồng dựa vào sức bản thân, tận dụng các quan chức toàn bộ thị xã Hạo Dương, dường như tiếp thêm động lực mới cho cái máy móc “cũ rích” này, lại một lần nữa ầm ầm chuyển mình với tốc độ cao.
Kỹ sư Hoàng thực ra vẫn chưa hiểu rõ được tác phong làm việc của Lưu Vĩ Hồng, cầm bản vẽ quy hoạch nhìn một lượt rồi nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thị xã Lưu, quốc lộ phải từ nơi này đi qua, đây là lối gần nhất.
Lưu Vĩ Hồng đi đến bên cạnh y, cẩn thận nhìn lại bản vẽ quy hoạch trên tay y một lượt rồi giơ tay chỉ lối khác trên bản vẽ nói:
- Đi phương hướng này không được sao? Kỹ sư Hoàng, tôi sớm đã nói với các anh rồi, trong khi quy hoạch con đường quốc lộ này, cần cố gắng hết sức chiếm dụng ít ruộng nước. Hạo Dương chúng ta địa hình đồi núi, núi nhiều đất ít, đặc biệt là ruộng nước lại càng thiếu, có thể không chiếm dụng thì cố gắng hết sức không chiếm dụng.
Kỹ sư Hoàng có chút ngạc nhiên nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi nói:
- Chủ tịch thị Xã Lưu, thăm dò như thế nào, quy hoạch như thế nào cũng đều có căn cứ khoa học.
Nói thật, Kỹ sư Hoàng nói những điều này với Lưu Vĩ Hồng có chút bất mãn. Làm thế nào mà giống như vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này có chút không tin tưởng những Kỹ sư kỹ thuật công trình chuyên nghiệp vậy. Về điểm này, Kỹ sư Hoàng không thể tiếp nhận. Y là một chuyên gia kỹ thuật vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, tự nhận thấy cần phải có trách nhiệm cao trong công việc, mặc kệ là ai, nếu như có chút nghi ngờ đối với công việc của y, Kỹ sư Hoàng đều sẽ cảm thấy không hài lòng.
Lưu Vĩ Hồng rõ ràng nhận thấy Kỹ sư Hoàng trong lời nói có vẻ không hài lòng, cười cười nói:
- Kỹ sư Hoàng, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là nghi ngờ trình độ chuyên môn của các anh. Tôi rất tin tưởng chuyên gia. Nhưng mỗi người có một chuyên môn. Chuyên gia các anh, khi suy xét đều là vấn đề kỹ thuật, tôi là Chủ tịch thị xã, ngoài con đường này ra còn có rất nhiều vấn đề khác, tôi cũng cần phải suy xét. Cho nên hôm nay tôi mới mời mấy vị các anh cùng tiến hành khảo sát hiện trường này. Kỹ sư Hoàng, vẫn là câu nói đó, Hạo Dương đất trồng trọt không đủ, vấn đề này trong tương lai càng nghiêm trọng. Bởi vì người càng ngày càng đông, đất trồng trọt thì càng ngày càng ít, suy xét cho kỹ, nếu như không ảnh hưởng đến toàn bộ công trình thì tận dụng khả năng chiếm dụng ít ruộng nước thôi.
Kỹ sư Hoàng là một người thực sự cầu thị, thấy Lưu Vĩ Hồng nói vô cùng thành khẩn, bèn thay đổi cách nhìn của mình nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, chúng tôi làm kỹ thuật thật sự chỉ chú ý đến vấn đề kỹ thuật. Con đường này, quy hoạch như thế nào mới có thể làm được chặng đường ngắn nhất, thi công khó khăn thấp nhất, chính là cái mà chúng tôi quan tâm. Về những vấn đề khác, thật sự chúng tôi suy xét rất ít. Nhưng Chủ tịch thị xã Lưu, anh nói cũng có lý, chỉ cần cố gắng hết sức chiếm dụng ít ruộng nước nhất.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Kỹ sư Hoàng, cảm ơn anh đã hiểu. Anh xem, vùng đất này bằng phẳng, ở Hạo Dương chúng ta, khó có thể nhìn thấy được địa hình như thế này. Tôi dự tính làm một khu thực nghiệm cơ giới hóa trồng trọt mười nghìn mẫu ruộng tốt ở đây.
Lưu Vĩ Hồng còn có khả năng này, có thể khiến cho người khác cũng không kìm nổi lòng mà chuyển theo suy nghĩ của hắn, Kỹ sư Hoàng thuận theo hướng tay chỉ của hắn, trong mưa bụi mênh mông, nhìn cánh đồng lúa vô bờ, giống như một bức tranh sơn thủy, đẹp không sao tả xiết.
- Chủ tịch thị xã Lưu, anh vừa nói như vậy, tôi cũng cảm thấy nơi này rất đẹp…Được, chúng tôi lại cố gắng nghiên cứu một chút, xem có hướng nào khác thay thế không…
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cảm ơn anh, Kỹ sư Hoàng. Đi thôi, chúng ta lại đi đến xã Thủy Xa bên kia xem.
- Xã Thủy Xa?
Kỹ sư Hoàng ngạc nhiên, bộ dạng có vẻ không tin nói:
- Xã Thủy Xa cách nơi này có thể hơn mười ki lô mét, Chủ tịch thị xã Lưu định khảo sát thực địa con đường này một lần sao?
- Đúng, chính là ý đó.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng đáp.
Kỹ sư Hoàng trố mắt nhìn, lắc lắc đầu, tự đáy lòng nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, không giấu gì anh, tôi thật sự không nghĩ tới, anh lại thật sự có trách nhiệm với công việc như vậy…Cái này thật sự là tuyệt vời.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không có gì, dưỡng thành thói quen thì tốt rồi.