Quan Gia

Chương 737: Vương Thiện mời cơm




Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 737: Vương Thiện mời cơm

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Lễ truy điệu đồng chí Lưu Trung Nguyên do đồng chí Tùy An Đông đích thân chủ trì.

Đồng chí Tùy An Đông tại lễ truy điệu đọc điếu văn, đã đánh giá cao và khen ngợi Lưu lão gia.

Đồng chí Tùy An Đông chỉ ra, chúng ta cần phải học niềm tin vững chắc của đồng chí Lưu Trung Nguyên, nâng cao phẩm chất trung thành vô hạn đối với Đảng và nhân dân. Đồng chí Lưu Trung Nguyên luôn có niềm tin tất thắng vào lý tưởng chủ nghĩa cộng sản, cho dù gặp phải trở ngại gian nan hiểm trở nào đều không được lung lay, không được nao núng. Ông cả đời gặp rất nhiều hiểm cảnh, nghịch cảnh và thất bại nhưng luôn kiên trì gan góc, lạc quan hướng về phía trước, anh dũng đấu tranh.

Chúng ta phải học tập đồng chí Lưu Trung Nguyên, siêng năng học tập, kiên trì đường lối quần chúng, phong cách triển khai công việc sáng tạo. Đồng chí Lưu Trung Nguyên xuất thân từ bần hàn, là người lãnh đạo Đảng và nhà nước, lớn lên trong đấu tranh cách mạng và công tác thực tiễn. Học tập từ sách vở, học tập từ thực tiễn, học tập từ quần chúng, đồng chí học tập tất cả mọi thứ, đó là những đặc điểm nổi bật của ông. Kiên trì thực hiện những yêu cầu, quán triệt đường lối quần chúng, thâm nhập điều tra nghiên cứu, là phương pháp làm việc vững chắc của ông ấy. Đối với tư tưởng phương pháp biện chứng về kiến thiết kinh tế nước ta có ý nghĩa chỉ đạo quan trọng.

Chúng ta phải học tập các phẩm chất ưu tú của đồng chí Lưu Trung Nguyên như tính nguyên tắc kiên quyết giai cấp, khiêm tốn cẩn thận, lấy đại cục làm trọng. Đồng chí Lưu Trung Nguyên đã có nhiều thành tích trong sự nghiệp xây dựng Đảng và Nhà nước, nhưng đồng chí không kể công kiêu ngạo, hết mực cẩn thận khiêm tốn, không hề kiêu căng. Đồng chí có cái nhìn đại cục rất mạnh, vì giữ gìn lợi ích toàn cục mà hy sinh lợi ích cá nhân và lợi ích cục bộ, xem như là thể hiện tính giai cấp. Luôn có tác phong dân chủ, chú ý lắng nghe ý kiến khác nhau, giỏi về việc khiến cho người khác dám nói thật, bầu không khí thoải mái.

Chúng ta phải học tập đồng chí Lưu Trung Nguyên lập nhiều thành tích, chấp chính vì dân, hết lòng hết sức với tinh thần là nô bộc phục vụ nhân dân. Đồng chí Lưu Trung Nguyên tận tâm với nhân dân mà quên thân mình, đồng chí phấn đấu mọi gian khổ, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân như là phương châm sống của mình. Đồng chí trong thời gian dài giữ chức vụ là lãnh đạo quan trọng của Đảng và nhà nước, nhưng trong cuộc sống tác phong hết sức mộc mạc, cần kiệm. Yêu cầu hết sức nghiêm khắc đối với con cháu, những người thân thuộc và nhân viên làm việc bên mình.

Sau lễ truy điệu, tro cốt của ông cụ được chôn cất tại nghĩa trang cách mạng Bắc Kinh.

Ngày đưa tang, trên mười dặm đầu phố Bắc Kinh, rất nhiều người cũng tự xuống các đầu phố tiễn đưa nhà cách mạng vô sản vĩ đại cả đời sống đạo đức này.

Ban đầu dự định sau khi lễ truy điệu ông cụ kết thúc, Lưu Vĩ Hồng sẽ lập tức trở về Hạo Dương. Hắn đã xin nghỉ mấy ngày rồi, công việc chính trị ở đó cũng còn rất nhiều, đang cần hắn trở lại ngay để giải quyết.

Nhưng trước khi rời khỏi Bắc Kinh, máy nhắn tin của hắn bất ngờ kêu lên, Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn số điện thoại, vẻ mặt hơi rung động nhẹ, liền cầm điện thoại lên gọi đi.

- Vương Thiện!

Số điện thoại này đúng là số di dộng cuả Vương Thiện.

- Khi nào thì trở về?

Vương Thiện ở đầu dây bên kia cũng không nói nhiều, lập tức hỏi luôn.

- Hôm nay đi ngay rồi.

- Không thể ở lại một ngày sao?

- Có thể.

- Tốt lắm, đêm nay đến câu lạc bộ thể hình Phú Hoa, tôi mời anh ăn cơm chiều. Sáu giờ tối nhé!

- Được!

Lưu Vĩ Hồng trả lời đơn giản. Ông nội vừa mới mất, hai người cũng không nói nhiều lời vô nghĩa.

Vừa buông điện thoại xuống, đôi mày thanh tú của Vân Vũ Thường nhíu lại, nhẹ nhàng hỏi:

- Lúc này gặp mặt Vương Thiện có thích hợp không?

Trên thực tế, mấy ngày ông cụ vừa mất, vận mệnh chính trị của Bắc Kinh lại xuất hiện nhiều xu thế không ổn định. Ông cụ nhiều năm liền ở cương vị quan trọng, có uy tín rất cao trong Đảng bộ, bây giờ trụ cột vững chắc này đột nhiên bị sụp đổ, lập tức xuất hiện “chính trị chân không” lớn mạnh, thế lực khắp nơi sẵn sàng gây rối, muốn lấp vào chỗ khuyết này càng sớm càng tốt. Nghệ thuật triển khai “theo hướng ngang dọc” đối với nhà Lưu gia và thậm chí với cả Lưu hệ.

Lão Vương gia lấy tập đoàn chính trị to lớn làm hạt nhân, tất nhiên cũng sẽ không đếm xỉa đến.

Tại thời điểm mẫn cảm này, Lưu Vĩ Hồng và Vương Thiện gặp mặt, quả thật có khả năng dẫn đến nhiều phỏng đoán khác nhau.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Mặc kệ cho thích hợp hay không thích hợp, anh cũng phải đi. Vương Thiện là bạn của anh. Hơn nữa, tình hữu nghị của Lưu gia và Vương gia cũng không thể vì bất cứ sự việc gì mà bị phá vỡ.

Vân Vũ Thường nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm.

Trên phương diện đại cục chính trị như thế này, Vân Vũ Thường tin tưởng phán đoán của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa cô cũng cho rằng, Lưu lão gia và Vương lão gia duy trì tình hữu nghị tốt đẹp, đối với toàn bộ thế hệ Lưu gia đều có lợi. Nội tình thâm hậu và tiềm lực chính trị to lớn của các gia đình quyền quý, không phải là nhóm chính trị bình thường có thể bằng được. Bình thường trông có vẻ rất không có gì, đến thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng, tuyệt đối người bình thường không thể đoán được.

Bà cụ dù đã mất từ năm ngoái, nhưng di sản chính trị to lớn của những người sáng lập đều do Vương lão gia kế thừa, có thể không nói khoa trương, đây là “kho báu chính trị” vô cùng phong phú, Vương gia nếu sử dụng tốt thì tiềm lực là vô hạn.

Hơn nữa, có chút hiểu lầm, tiền bối hai bên không tiện tiếp xúc, do con cháu giữa các thế hệ tiếp xúc với nhau, truyền những lời này cũng rất cần thiết.

- Anh đi đi, nhưng không nên uống nhiều rượu.

Vân Vũ Thường sờ mặt Lưu Vĩ Hồng, quan tâm dặn dò. xem tại

Mấy ngày nay, Lưu Vĩ Hồng cũng chưa được nghỉ ngơi hẳn hoi, khuôn mặt điển trai cũng hơi gầy đi một chút.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Đúng là mùa rét đậm, bầu trời thủ đô tối sớm, khi Lưu Vĩ Hồng vừa kịp đến câu lạc bộ Phú Hoa thì trời đã hoàn toàn tối đen rồi. Đối với việc Vương Thiện mời hắn ăn cơm tại câu lạc bộ Phú Hoa, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng có chút bối rối. Có vẻ đây là địa bàn của Trịnh Hiểu Yến, Vương Thiện lại là đại ca của nhóm con ông cháu cha đất thủ đô, Trịnh Hiểu Yến là chị cả, Vương Thiện ủng hộ cô một chút cũng là bình thường.

Điều khiến cho Lưu Vĩ Hồng thật sự không ngờ là Trịnh Hiểu Yến đích thân chờ đón ở đại sảnh. Trịnh Hiểu Yến như thường lệ mặc cả bộ màu đen, ngay cả áo khoác cũng màu đen, thể hiện vô cùng “khác thường”. Nhưng người chị cả toàn thân màu đen này lại đeo một đôi hoa tai bạch kim rất lớn, bôi son môi óng ánh màu tươi sáng, sơn móng tay nhiều màu, dường như hình ảnh của cô còn chưa bị hạn chế, khiến cho người ta có cảm giác bị trói buộc thị giác, và vẫn vô cùng “yêu nghiệt” như trước.

- Nhị thiếu gia, rất hân hạnh!

Cửa xe vừa mở thì Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng tiến đến ôm Lưu Vĩ Hồng, nhẹ giọng nói với giọng điệu rất quan tâm.

Trịnh Hiểu Yến là như thế, một khi ở trong lòng nhận thấy người nào không tồi liền coi hắn ta trở thành bạn bè.

- Cảm ơn!

Lưu Vĩ Hồng vỗ nhẹ nhẹ vào bả vai tròn trịa của cô, đồng thời cũng nhẹ nhàng đáp lại.

- Nhị thiếu gia, Vương Nhị ca đợi ở bên trong.

Trịnh Hiểu Yến không nói thêm gì, lập tức dẫn đường cho Lưu Vĩ Hồng. Nếu như ngày thường, với tính cách của Trịnh Hiểu Yến thì sớm đã ồn ào đi về phía Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng lần trước chỉ điểm cho cô ấy mua một ít cổ phiếu, vừa đến tay liền tăng lên không ngừng. Trong thời gian vài tháng không bị rớt giá, vẫn duy trì thế tăng lên, tăng lên, tăng lên, lại tăng lên.

Trịnh Hiểu Yến bây giờ thấy hối hận.

Bởi vì không tin tưởng hắn, cô đã không mua nhiều như vậy, thứ nhất tiền quỹ không nhiều, thứ hai là đối với lời nói của Lưu Vĩ Hồng ít nhất vẫn phải giữ lại một chút, không dám quá tin vào, nên chỉ mua khoảng tám trăm, dựa vào tình hình tiếp tục tăng lên như thế này, trong vòng một năm kiếm được khoảng ba, bốn triệu không phải là vấn đề lớn. Nếu như nghe Lưu Vĩ Hồng, một lúc liền mua hai triệu, chẳng phải là kiếm được càng nhiều sao?

Lưu Vĩ Hồng đúng thật như thần. Dự đoán tài giỏi, đúng thật là có bản lĩnh.

Chỉ có điều lúc này không tiện để nhắc đến việc này.

Ông nội hắn vừa mới mất mà!

Lưu Vĩ Hồng đi theo sau Trịnh Hiểu Yến, đi tới một buồng riêng nhỏ của câu lạc bộ. Trong phòng riêng, chỉ có một mình Vương Thiện ở đó, lại không có ai khác tiếp khách. Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng bước vào, Vương Thiện cũng đứng dậy đến ôm Lưu Vĩ Hồng một cái thật mạnh mà không nói gì.

- Ngồi!

Vương Thiện nói.

Phòng riêng không lớn, cái bàn cũng không to, là cái bàn tròn nhỏ, có chỗ ngồi của sáu người. Chỉ có hai người ăn cơm, chỗ quá rộng nên có vẻ trống rỗng và có được bầu không khí thoáng đãng.

Lưu Vĩ Hồng nghe lời ngồi xuống, Trịnh Hiểu Yến không vội vã đi ra ngoài luôn mà tự mình rót đầy rượu cho bọn hắn, giơ lên một chén nhỏ nói:

- Nhị ca, Nhị thiếu gia, tôi mời hai vị một chén, cảm ơn sự ủng hộ của các vị đối với câu lạc bộ Phú Hoa!

Câu lạc bộ Phú Hoa này, trên thực tế Trịnh Hiểu Yến cũng có cổ phần, khả năng còn là một trong những cổ đông lớn. Hai vị “ Nhị ca” trong nhóm quý tộc thủ đô cùng đến đây thì đây là một sự ủng hộ rất lớn. Trịnh Hiểu Yến cũng nên khách sáo vài câu.

Vương Thiện hơn mấy tuổi so với Trịnh Hiểu Yến, Lưu Vĩ Hồng nhỏ hơn một chút, Trịnh Hiểu Yến xưng hô “Nhị ca, Nhị thiếu gia” thực ra là phân chia rõ ràng.

Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng đồng loạt giơ chén lên chạm cốc với cô, mọi người uống một hơi cạn sạch.

- Nhị ca, Nhị thiếu gia, các anh nói chuyện nhé, tôi đi ra ngoài trước, có gì cần có thể gọi điện thoại chỉ bảo là được rồi.

Uống một chén đã dừng lại, Trịnh Hiểu Yến buông chén rượu, lập tức đứng dậy, không do dự chút nào.

Vương Thiện mỉm cười gật đầu. Xem ra Vương Thiện khá khách sáo với Trịnh Hiểu Yến. Người phụ nữ này có thể lăn lộn thành danh ở đất thủ đô, có thể coi là có bản lĩnh. Đối với người có bản lĩnh, bất luận nam nữ, Vương Nhị ca đều xem trọng.

Trịnh Hiểu Yến sau khi ra ngoài, Vương Thiện nói:

- Ồ, nghe nói anh ủng hộ Trịnh Hiểu Yến, bảo cô ấy mua cổ phiếu à?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, vẻ mặt rất bình thản.

- Trịnh Hiểu Yến nói với tôi, số cổ phiếu mà anh bảo cô ấy mua, mấy tháng nay đều đang tăng. Cô ấy bây giờ đang hối tiếc, nói nếu sớm biết anh lợi hại như vậy thì đã nghe theo anh, mua đủ hai triệu, không chừng năm nay có thể kiếm mười triệu. Cô ta nhát gan, chỉ mua tám trăm nghìn.

Vương Thiện hứng thú nói.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Cũng không vấn đề gì, kiếm tiền ư, chỉ cần cô ấy muốn thì luôn có cơ hội. Mười, hai mươi triệu, không là gì cả.

Vương Thiện liền lắc đầu, thở dài, nói:

- Lưu Nhị, anh cũng không nên thổi phồng lên như vậy chứ?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Đó là sự thật mà. Cái công ty inte Tân Triều kia của chúng ta vẫn đang gửi tiền phải không? Đừng lo, cái đó lại đợi thêm hai năm nữa thì sẽ thu được lợi nhuận.

- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao đầu tư cũng không lớn lớn, lỗ hay lãi cũng không quan trọng lắm.

Vương Thiện gật gật đầu, liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, bỗng nhiên chuyển sang chủ đề khác nói:

- Lưu nhị, có phải là dượng của anh thực sự xem trọng vị trí kia không?

Vương Thiện là như vậy, có chuyện gì là nói thẳng, không cần giấu giếm.

Lưu Vĩ Hồng hơi nhếch miệng cười, tỏ vẻ khinh thường nói:

- Không phải ý đó. Hai ngày nữa ông ấy làm báo cáo, chuyển về đơn vị ban đầu.

Vương Thiện nhướng mày, gật gật đầu, lại giơ chén rượu về phía Lưu Vĩ Hồng.

- Nào, làm một chén!

Lưu Vĩ Hồng giơ chén rượu lên và chạm chén với y, cả hai cùng rướn cổ uống một hơi cạn chén rượu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.