Quan Gia

Chương 695: Chia bánh ngọt




Chương 695: Chia bánh ngọt

Chu Kiến Quốc là người ham thích thể dục. Ông ta thích nhất là đánh bóng rổ, thứ hai nữa là bóng bàn. Bây giờ chơi thường xuyên là bóng bàn. Tương đối mà nói, tính đối kháng và tính kịch liệt của môn bóng rổ là khá cao, sau khi bị thương ở thắt lưng trong cuộc thi đấu bóng rổ giữa trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong và trường trung cấp Công thương, bà Vu bắt đầu ‘quản giáo’ Chu Kiến Quốc, dễ dàng không cho ông ta ra sân bóng. Dù sao cũng lớn tuổi rồi, chân tay đã già yếu, nếu lại như vậy, xương cốt sẽ ra sao?

Chủ tịch Địa khu Chu không biết làm thế nào, đành hướng thú vui vào môn bóng bàn.

Nhiều lúc cũng cùng đánh bóng bàn với Lưu Vĩ Hồng.

Đại đội thể công trực thuộc Ủy ban thể dục thị xã Hạo Dương có một huấn luyện viên bóng bàn chuyên môn, vẫn là căn cứ theo sự rèn luyện của thập niên 70, thiết bị lạc hậu, rách mướp. Sau khi Lưu Vĩ Hồng nhậm chức, bỏ ra một khoản sửa chữa lại các thiết bị này, bây giờ đã giống khuôn giống dạng.

Trong khắp các ngõ ngách của căn cứ huấn luyện, Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng so tài.

Thư kí của hai người là Đái Tuấn và Hướng Vân đứng bên ngoài trầm trồ khen ngợi, có lúc lại cầm khăn ướt và nước hay cái gì đó cho lãnh đạo, làm tốt phục vụ hậu cần.

Đánh bóng rổ, Chu Kiến Quốc không phải đối thủ của Lưu Vĩ Hồng, nhưng chơi bóng bàn thì không như vậy. Kĩ thuật của Lưu Vĩ Hồng không thể thắng được Chu Kiến Quốc, chỉ là trẻ tuổi, tay chân linh hoạt phản ứng nhanh, thật ra thì sức chơi của hai người là ngang nhau, khó mà hòa giải.

Bất luận hoạt động thể dục nào đều phải có một đối thủ ngang tài, chơi hết mình mới có hứng thú dào dạt. Nếu trình độ hai bên thua xa nhau, vậy thì quá là vô vị.

Trong cuộc so tài thứ ba, Chu Kiến Quốc giành chiến thắng, tỷ số 21: 18

- Chủ tịch Địa khu, phong độ vẫn không hề giảm sút.

Lưu Vĩ Hồng buông cây vợt, cười lớn nói.

Chu Kiến Quốc cười ha hả, cũng buông cây vợt, nói:- Tôi biết, cậu nhường tôi.

Ba ván Lưu Vĩ Hồng thắng hai, nhưng điểm số đều khá gần.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Thật sự không có. Nếu ngài còn trẻ, tôi chắc chắn không đánh nổi ngài. Luận đến kỹ thuật, vẫn là Chủ tịch Địa khu tốt hơn, tôi chỉ là thể lực tốt, phản ứng nhanh hơn một chút mà thôi.

Tuy nói chơi bóng bàn tính đối kháng không kịch liệt như vậy, nhưng chơi liền ba hiệp, cũng hao phí nhiều sức lực, thân thể của Lưu Vĩ Hồng tốt như vậy trán cũng đầy mồ hôi, chiếc áo lót thể thao của Chu Kiến Quốc cũng đã bị mồ hôi thấm ướt hết cả một mảng sau lưng.

Hai người ngồi vào ghế nghỉ ngơi.

Đái Tuấn Và Hướng Vân ở cạnh phục vụ.

Chu Kiến Quốc lấy khăn ướt lau mồ hôi, phất tay, nói:- Tiểu Đái, cậu và Tiểu Hướng ra chơi vài ván đi.

Đái Tuấn khiêm tốn cười nói:- Chủ tịch Địa khu, kĩ thuật của tôi kém xa so với hai vị lãnh đạo, không dám đâu.

Chu Kiến Quốc cười:- Đừng lo, không phải là cuộc thi đấu chính thức mà, chủ yếu là giải trí, rèn luyện sức khỏe, thắng thua không thành vấn đề.

Lưu Vĩ Hồng nhìn Đái Tuấn, rồi lại nhìn sang Hướng Vân, cười, nói:- Tiểu Đái, không sao đâu, với thân thể bé nhỏ của Hướng Vân, kiểu gì cậu cũng thắng.

Nhìn Hướng Vân gãi đầu, có chút ngại ngùng, nhưng cũng không chịu phục. Cơ thể nhỏ bé của gã là nhược điểm, nhưng khi còn ở trường cũng thường xuyên đánh bóng bàn, kĩ thuật không phải là trở ngại. Hơn nữa, đánh bóng bàn lại không phải đánh nhau, đối với yêu cầu về thể lực không cao như vậy.

Chu Kiến Quốc cười nói:- Đi thôi, đi thôi, chơi mấy ván. Cậu xem tiểu Hướng có phần không phục rồi kìa.

Vì quan hệ đặc biệt của Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng, nên cũng khá thân thuộc với Hướng Vân. Mà rất nhiều công văn, đều là đích thân Hướng Vân mang tới văn phòng của Chủ tịch, nên cũng có được quan hệ khá thân thiết với Đái Tuấn.

Đái Tuấn liền cung kính không bằng tuân lệnh, nói:- Chủ nhiệm Hướng, vậy thì chơi hai ván.

Hướng Vân cũng không từ chối, hai người đi qua đi lại, cầm lấy vợt, bắt đầu thi đấu.

Chu Kiến Quốc vừa nhìn bóng, vừa nói chuyện.

Chủ tịch Địa khu Chu và Chủ tịch Lưu cùng đến chơi bóng, lãnh đạo đại đội thể công tự nhiên coi trọng khác thường, căn phòng huấn luyện chuyên môn này giao cho hai vị lãnh đạo sử dụng, ngoài Đái Tuấn và Hướng Vân ra không có người khác, nội dung trò chuyện cũng khá tùy tiện, không nhất thiết phải chú ý.

- Chủ tịch Địa khu, Đoàn Bảo Thành và Vương Ninh, còn vài người khác nữa, Địa khu định xử lý thế nào? Bí thư Tào và ngài đã bàn bạc chưa?

Lưu Vĩ Hồng uống một ngụm trà, thuận miệng hỏi.

- Đoàn Bảo Thành bệnh rồi, ý kiến của Bí thư Tào là để ông ta dưỡng bệnh cho tốt. Vương Ninh tạm thời không có động tĩnh gì, nhưng hôm qua Trương Bình An đã tìm y nói chuyện. Về những người khác, nên ra tay trong mấy ngày này. Kiến nghị của Bí thư Tào cũng đi trước trình tự của Ủy ban kỉ luật, điều tra của Ủy ban kỉ luật và tư pháp thì nói tới sau.

Nói đến đề tài này, đôi hàng lông mày của Chu Kiến Quốc liền nhíu lên. Không phải là không hài lòng với cách xử lý của Tào Chấn Khởi. Trước khi Đại hội Đảng toàn quốc diễn ra, việc này không nên làm lớn, nhất định phải khống chế trong phạm vi Địa khu Hạo Dương, cố gắng tránh để trên Tỉnh nhúng tay vào. Đây là sách lược Lưu Vĩ Hồng sớm đã bàn với Chu Kiến Quốc.

Tuy nhiên vụ án lần này không những liên quan tới phần đông nhân viên, mà liên quan tới các cán bộ cấp bậc cũng rất cao, Chu Kiến Quốc rất bất mãn với điểm này.

Cái gì cũng lộn xộn, tám Phó chủ tịch Địa khu, còn có hai người liên lụy tới Tổng công ty xây dựng Hoành Đại của Tôn Hoành, Tôn Hoành lại là cháu trai của bà xã Tào Chấn Khởi.

Thật không biết trước đây Tào Chấn Khởi quản lý các cán bộ chủ yếu của Ủy ban nhân dân này như thế nào?

Nếu trong tay Chu Kiến Quốc, trong vòng hai năm, tuyệt đối không để những người như Đoàn Bảo Thành này dính vào, sớm đã để bọn họ rớt lại phía sau.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, cảm thấy phương thức xử trí việc này của Tào Chấn Khởi cũng khá thỏa đáng. Đoàn Bảo Thành và Vương Ninh đều là Phó cán bộ cấp Sở, quyền hạn điều chuyển và quản hạt đều trong Tỉnh, nếu bây giờ áp dụng hình thức cưỡng chế nghiêm ngặt đối với Đoàn Bảo Thành, chắc chắn phải báo lên Ủy ban kỉ luật tỉnh thậm chí là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Tỉnh. Hiện nay Đoàn Bảo Thành mắc bệnh, vẫn là ‘biện pháp’ duy nhất. Bệnh trước, thực tế là kéo dài cương vị công tác, đợi sau khi kết thúc Đại hội Đảng toàn quốc, tiếp túc điều tra cũng chưa muộn.

Đương nhiên, chắc chắn phải áp dụng một vài biện pháp giám thị, cũng không thể khiến Đoàn Bảo Thành có cơ hội chạy trốn. Đó là việc chân chính, muốn giấu cũng giấu không nổi

Về Vương Ninh, địa vị này dù sao cũng không thể đánh đồng với Đoàn Bảo Thành, tạm thời Ủy ban kỷ luật địa khu áp dụng biện pháp cưỡng chế nào đó cũng là có thể được, Tỉnh không nhất định phải cử nhân viên xuống điều tra. Vào thời khắc then chốt, lãnh đạo trong tỉnh bớt một việc còn hơn thêm một việc.

Trước khi diễn ra Đại hội Đảng toàn quốc, địa khu Hạo Dương trực thuộc tỉnh Sở Nam xảy ra “vụ án hủ bại”, đối với những lãnh đạo trong tỉnh Sở Nam mà nói thì có thể có ảnh hưởng tốt sao?

- Nhiều nhất có thể kéo dài đến sau khi Đại hội Đảng diễn ra, mấy người này chắc chắn phải bị rớt. Như thế nào, chủ tịch Địa khu có ý tưởng gì không?

Lưu Vĩ Hồng cười nói, thần thái rất thoải mái. Trước mắt, hắn không hoàn toàn nắm bắt được quyền chủ động, nhưng ít nhất là không hề bị động, tâm trạng thoải mái, tự cũng có thể lý giải.

Chu Kiến Quốc cười, nhìn hắn, hỏi ngược lại:- Tôi thấy là cậu có ý tưởng?

Lưu Vĩ Hồng cũng không giấu diếm, mỉm cười nói:- Vị trí của Đoàn Bảo Thành, chúng ta bây giờ không cần phải suy nghĩ. Trong Tỉnh có thể sẽ có suy xét toàn diện. Đến lúc cùng với Chủ tịch tỉnh Lý, chủ tịch Lục thương lượng một chút rồi nói sau, tranh thủ, nhất định phải tranh thủ. Về vị trí của Vương Ninh, tôi có một sự lựa chọn..

Chủ tịch thị xã Hạo Dương, đối với vị trí của Phó chủ tịch Địa khu có một lựa chọn.

Câu này nghe thế nào cũng thấy “ý ương ngạnh”.

Chủ tịch Lưu vẫn không chút khiêm tốn.

- Cậu muốn nói tói Tiểu Đặng?

Đầu óc của Chu Kiến Quốc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức hỏi.

Lưu Vĩ Hồng cười, nói:- Chủ tịch cảm thấy thế nào?

- Tiểu Đặng con người này, năng lực cũng có, kinh nghiệm cũng đủ.

Đặng Trọng Hòa hơn bốn năm là Chủ tịch huyện, trong năm tới thăng chức lên Phó chủ tịch Địa khu kinh nghiệm lý lịch như vậy là đủ. Hơn nữa khi Chu Kiến Quốc đảm nhiệm vai trò Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh thì cũng coi là cán bộ khá thân tín. Phương diện năng lực cũng không thành vấn đề. Nếu lần này có thể thăng thêm một chức, làm trợ thủ cho Chu Kiến Quốc, tự nhiên cũng là sự sắp xếp rất tốt.

- Bí thư Tào không nhất định sẽ đồng ý.

Chu Kiến Quốc trầm ngâm nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chủ tịch Địa khu, quyền miễn nhiệm của cán bộ cấp Phó giám đốc sở là do Tỉnh. Hơn nữa, tôi cảm thấy Tào Chấn Khởi có thể đồng ý. Đặng Trọng Hòa hiện tại là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh mà.

Chu Kiến Quốc ánh mắt không khỏi sáng ngời. truyện copy từ

Không còn nghi ngờ, Chu Kiến Quốc cũng rõ, lời này của Lưu Vĩ Hồng chính là nói đến ý tưởng.

Tám vị Phó chủ tịch Địa khu của ủy ban nhân dân Địa khu Hạo Dương, hiện nay không có một vị nào là thân tín thật sự của Chu Kiến Quốc, tình trạng này, Chu Kiến Quốc chắc chắn không hài lòng, cũng chắc chắn sẽ nghĩ cách thay đổi. Theo quy tắc trên quan trường, yêu cầu của Chu Kiến Quốc rất hợp lý, cũng sẽ đạt được sự ủng hộ của các đại lão trong Tỉnh. Tào Chấn Khởi không thể ngăn cản. Như vậy, lúc này Chu Kiến Quốc đề xuất Đặng Trọng Hòa tiếp nhận vị trí của Vương Ninh, Tào Chấn Khởi nên đồng ý, như vậy là Chu Kiến Quốc làm ơn mà không tốn sức.

Huống hồ Chu Kiến Quốc còn “trao đổi” chức vụ Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh cho ông ta.

Từ bất cứ ý nghĩa nào mà nói, thực quyền của Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, cũng không thua gì Phó chủ tịch Địa khu xếp hạng gần cuối, có nhiều khi thậm chí có thể có tác dụng rất lớn. Trước đây khi Lục Đại Dũng đảm nhiệm, nắm bắt mũ quan rất chặt, đặc biệt là vị trí thứ nhất trong Đảng ủy của bốn huyện, hầu như đều là người do Lục Đại Dũng đề bạt. Hiện nay, Tào Chấn Khởi làm Bí thư Địa ủy, tự nhiên cũng phải chụp “chư hầu” vào trong tay.

Cho dù không có vụ án này, kỳ thật cũng có thể làm một sự trao đổi “đồng giá” như vậy.

Với trí tuệ chính trị của Tào Chấn Khởi, hoàn toàn có thể nhìn thấu điều này.

Đối với bản thân Đặng Trọng Hòa mà nói, có thể thăng quan thêm một bậc, đương nhiên là việc tốt. Gã mới bốn mươi đã có thể ngẩng đầu lên đến cấp Phó giám đốc sở, chỉ cần sau này biểu hiện nổi trội xuất sắc một chút, hi vọng tăng thêm một bậc nữa là rất lớn.

Đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng có thể nói là đã xem xét toàn diện các phương diện. Bởi vậy có thể thấy, việc này sớm đã có trong đầu hắn, tuyệt đối không phải hôm nay mới có hứng đề xuất với Chu Kiến Quốc.

- Cậu này, cái đầu xoay chuyển rất nhanh, người bình thường cho dù là thúc ngựa cũng không cản nổi.

Chu Kiến Quốc chỉ vào Lưu Vĩ Hồng, cười ha hả nói, giọng điệu rất vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.