Quan Gia

Chương 676: Tuyến đường hoàng kim




Chương 676: Tuyến đường hoàng kim

- Ấy, nếu thực sự xây dựng được tuyến đường quốc lộ này quả thực rất có lợi.

Tâm tư của Chu Kiến Quốc còn chưa hoàn toàn phục hồi từ sự cố tai nạn mỏ, thuận miệng phụ họa một câu.

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:- Chủ tịch Địa khu, ông xem, từ Đại Ninh đến Hạo Dương của chúng ta, cả chặng đường quốc lộ hiện nay là 276 Km, nếu thuận đường xuôi gió, tình hình giao thông cực tốt, cũng phải cần 3- 4 tiếng mới đến nơi. Nếu gặp phải sửa đường, kẹt xe, ít nhất cũng cần 6-7 tiếng. Thời gian này thật quá dài. Hoàn toàn không có lợi cho lưu thông vật tư quy mô lớn.

- Đúng vậy, tình hình đường quốc lộ cũng xem như tạm được, hiện nay đang sửa chữa lại, nếu toàn bộ sữa chữa xong, tình hình giao thông cũng tốt hơn rất nhiều. Quan trọng là lúc đi qua thành thị quá chậm, dọc theo con đường mấy thị xã và thị trấn này, tình hình giao thông trong Thị xã quả thực giống như sên bò.

Sự chú ý của Chu Kiến Quốc cũng dần dần chuyển qua mặt này, nhíu mày nói.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chủ tịch Địa khu nói rất chính xác, đó là nơi quan trọng nhất. Dọc theo con đường này, phải đi qua hai Thị xã Hạo Dương và Cửu An, còn phải qua bốn Thị trấn, thời gian qua Thành thị này cũng cần một hai giờ. Cái khác không nói, riêng đem đoạn cắt cong lấy thẳng của con đường quốc lộ trong phạm vi thành thị, thì có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Chu Kiến Quốc mắt sáng ngời nói:- Vậy, làm báo cáo như thế gửi lên Tỉnh, các thành thị ven đường đều xây dựng quốc lộ vòng quanh?

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha:- Chủ tịch Địa khu Chu, hai ta đều không phải họ Lý, không gọi Lý Dật Phong.

Chu Kiến Quốc sững sờ, cũng cười ha ha.

Là cái lí này.

Chủ tịch Địa khu Hạo Dương viết báo cáo lên Tỉnh, thỉnh cầu các Thị xã và Thị trấn khác xây dựng cải tạo đường quốc lộ vòng quanh, thu ngắn khoảng cách từ Tỉnh đến Hạo Dương, nói sao cũng không đáng tin. Đây là công việc cai quản của Chủ tịch Tỉnh Lý Dật Phong. Báo cáo này gửi đi rồi, không chừng Lý Dật Phong lập tức gọi Chu Kiến Quốc đến Đại Ninh, quở mắng một trận.

Sao, cái ghế của Chủ tịch Địa khu Chu, ngồi không ấm sao, còn ngấp nghé cái ngai vàng dưới mông Chủ tịch Tỉnh? Lòng tham của lão Chu ông quá bị lớn rồi.

- Chủ tịch Địa khu, chỉ là sửa chữa con đường quốc lộ quanh Thị xã, vẫn chưa đủ. Tuyến quốc lộ không được đóng kín lại, hơn nữa nói chung chỉ là tu bổ, tốc độ của xe là không nhanh được. Nếu có thể rút ngắn được khoảng 2 giờ hành trình xe từ Đại Ninh đến Hạo Dương, vậy chính là thay đổi về chất. Nhìn tổng quát các kinh nghiệm phát triển kinh tế của nước ngoài, mạng lưới làm các tuyến giao thông quốc lộ rất nhanh, đều là những điều kiện cần phải chuẩn bị. Không có mạng lưới giao thông cao tốc này, thì kinh tế không phát triển lên được. Nhất định phải nghĩ cách đem con đường cao tốc này xây dựng lên.

Lưu Vĩ Hồng lấy giọng điệu vô cùng quả quyết nói.

Chu Kiến Quốc liền buông tay nói:- Vĩ Hồng, cậu vừa nãy cũng đã nói, chúng ta đều không mang họ Lý, không gọi là Lý Dật Phong. Việc này chúng ta chỉ có thể báo cáo chính quyền Tỉnh, xin Chủ tịch Tỉnh Lý quyết định.

- Đó đương nhiên rồi. Nhưng việc này phải viết báo cáo như thế nào cũng đáng được thương lượng một chút.

Chu Kiến Quốc liền có hứng thú hỏi:- Vậy, cậu nói xem, báo cáo phải viết ra sao?

- Ha ha, chúng ta sao cũng phải cho Chủ tịch Tỉnh nếm thử t một chút ngon ngọtrước, đồng thời lại phải ăn y một tốt.

Lưu Vĩ Hồng “ra vẻ thần bí” nói.

Đầu óc Chu Kiến Quốc xoay chuyển cũng không chậm, lập tức nói:- Ý của cậu là nói, giống như cậu đã làm ở Giáp Sơn? Chính chúng ta phải sửa chữa trước, buộc Chủ tịch Tỉnh phải bày tỏ thái độ?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói:- Tôi đang có ý này!

Người của Chu Kiến Quốc hơi dựa vào sau, trầm tư suy ngẫm, Lưu Vĩ Hồng vội móc bao thuốc của mình, đưa cho Chu Kiến Quốc một điếu, rất nịnh bợ châm thuốc cho Chu Kiến Quốc.

Chu Kiến Quốc ngẫm nghĩ một chút, nói:- Vĩ Hồng, khoản tiền này không ít đâu. Tính đơn giản, con đường quốc lộ này trong phạm vi của Hạo Dương chúng ta, cũng năm mươi mấy Km, theo cách của cậu, nếu thật sửa thành đường cao tốc, thật quá sức rồi. Con đường cao tốc kinh tế nhất, hai chiều bốn làn xe, mỗi Km chúng ta tính 3 triệu, vậy cũng khoảng trên 600 triệu. Trên thực tế, giá thành này còn có thể không ngừng ở đây, nếu thật phải sửa đoạn đường 50 mấy Km này cũng phải chuẩn bị 200 triệu tiền vốn. Nếu hoàn thành trong hai năm, một năm chính là một trăm ặc…khà khà, tôi lấy đâu ra khoản tiền này.

Chu Kiến Quốc đã làm mấy tháng Chủ tịch Địa khu, đối với các sự vụ kinh tế cũng dần dần hiểu rõ, thuận miệng nói, không có một chút ngắc ngứ.

Là một Địa khu mới thành lập, thu nhập hành chính theo cấp bậc của Địa khu Hạo Dương, khẳng định là ít nhất trong 15 thôn, trấn, thị xã địa khu của toàn tỉnh, mỗi năm duy trì chi tiêu hành chính bình thường đều là lấy trứng chọi đá. Chu Kiến Quốc căn bản không có các khoản dư thừa để làm cơ sở xây dựng quy mô lớn như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chủ tịch Địa khu Chu, không phải sửa chữa hơn 50 Km mà là sửa 90 Km.

- Hả?

Đầu Chu Kiến Quốc choáng váng.

Sửa năm mươi mấy Km đường, y cũng không có tiền, càng không cần nói đến 90 km. Hơn nữa, sao lại nhiều hơn 30 mấy km? Lưu Vĩ Hồng khoản này rút cuộc tính thế nào.

- Chủ tịch Địa khu, đây chính là con đường quốc lộ thứ hai tôi muốn nói với ông.Lưu Vĩ Hồng nói, giơ tay chỉ bản đồ:- Ông xem, con đường cao tốc từ Đại Ninh đến Hạo Dương, từ Huyện Hoa Viễn tiến vào thông đến Thị xã Hạo Dương là 52 km, lại từ Hạo Dương thông đến Lâm Khánh là 40km, cắt cong lấy thẳng, hai bên cộng lại… cũng khoảng 90 km. Đây chính là tuyến đường huyết mạch của Địa khu Hạo Dương chúng ta. Liên thông một Thị xã hai Huyện, xuyên suốt toàn bộ Địa khu Hạo Dương.

Chu Kiến Quốc hai mắt tràn đầy sao sáng:- Còn sửa đến Lâm Khánh?

- Đúng!

Lưu Vĩ Hồng rất chắc chắn gật đầu.

- Nói thật, Chủ tịch Địa khu, tôi cho rằng đây không chỉ là con đường cao tốc đơn giản như thế. Đây là một con đường hoàng kim của sự giàu có. Ông xem, nếu 90 km đường cao tốc này sửa thông rồi, toàn bộ Địa khu Hạo Dương sẽ liền thành một thể. Hai Thị trấn khác của Huyện cách tuyến đường thẳng của con đường cao tốc này, cũng chỉ có 20km, đến lúc đó chúng ta sửa thành một con đường cao cấp bổ trợ, liên thông lại thì được rồi. Tuyến đường nhanh của Địa khu Hạo Dương một Thị xã bốn Huyện đã thành hình rồi. Đây chỉ là bước thứ nhất.

Chu Kiến Quốc nhíu mày, lập tức hỏi:- Vậy, còn bước thứ hai là gì?

Lưu Vĩ Hồng nói:- Bước thứ hai chính là xung quanh con đường này làm một bài văn lớn. Đường nhánh chủ yếu ở hai bên của toàn bộ con đường cao tốc này đều trở thành khu vực đợi khai phá. Thứ nhất chính là điểm phân tán nguồn tài nguyên khoáng sản. Thứ hai, chúng ta phải xây dựng hai bên đường các khu công nghiệp và khu kinh tế mới cùng với chợ thương mại tổng hợp mô hình lớn khác. Chỉ cần thông đường rồi, lại cho chính sách ủng hộ nhất định, cổ động nguồn vốn của người dân tham dự, kinh tế của toàn bộ Địa khu lập tức sẽ sôi động hẳn lên. Con đường lớn Hạo Dương này chính là tuyến đường sinh mệnh và điểm tựa cho kinh tế toàn Địa khu bay lên.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, giọng điệu có chút kích động, hai mắt sáng rực rỡ, như là trông thấy một Hạo Dương đang quật khởi.

- Chủ tịch Địa khu, chúng ta nên vì sự thay đổi của Địa khu Hạo Dương làm chuẩn bị.

Lát sau, Lưu Vĩ Hồng lại thêm vào một câu.

- Đợi một chút đợi một chút

Chu Kiến Quốc duỗi tay ra, lắc vài cái, liên thanh nói.

Tư duy của Lưu Vĩ Hồng luôn luôn nhìn xa trông rộng. Trong đầu hắn luôn chuyển động về sự khai phá ở dọc hai bên đường quốc lộ, Lưu Vĩ Hồng còn nói với y về Địa khu đổi thành Thành phố.

Tư duy của Chu Kiến Quốc không có hoạt bát như vậy, tuổi tác là một mặt, mặt khác là do không gian của tư duy tưởng tượng. Nhưng loại tư duy này cũng rất tốt, đó chính là cẩn thận, thận trọng, không liều lĩnh. Chu Kiến Quốc làm việc, thường đã bố trí trước sau hết rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười cười ngừng “diễn thuyết”, mắt nhìn Chu Kiến Quốc, chờ y cho biết.

Chu Kiến Quốc nói:- Địa khu thành Thành phố, cái này, dường như không đến lượt chúng ta?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Luận về trình tự thâm niên nhất định là không đến lượt, toàn Tỉnh còn có mấy Địa khu đều đang đợi kìa. Nhưng tại sao chúng ta phải đợi? Điều này phải dựa vào chúng ta giành lấy. Chỉ cần kinh tế của chúng ta đi lên, vượt các Địa khu khác, không phải là đã có tư cách sao?

Chu Kiến Quốc gượng cười:- Cái này nói mới dễ làm sao?

Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt nói:- Chủ tịch Địa khu, không dễ, nhưng cũng không khó như vậy. Ý của Tỉnh muốn xây mới Địa khu Hạo Dương, chính là xây thành căn cứ của ngành năng lượng. Ý cơ bản chính là công nghiệp lập Thành phố. Đi theo con đường tập đoàn hóa, phát triển công nghiệp quy mô lớn. Chúng ta cần phải từ phương diện này xem xét nhiều vấn đề. Tôi còn ý đó, trước tiên sửa đường, sau đó kéo theo toàn bộ kinh tế bay lên. Đã có đầy đủ thực lực nhất định, Tỉnh nhất định sẽ ưu tiên xem xét Hạo Dương chúng ta thành Thành phố. Đến lúc đó, ông nhất định là Chủ tịch Thành phố Hạo Dương rồi.

Chu Kiến Quốc ánh mắt sáng ngời, như bị cái danh hiệu “Chủ tịch Thành phố Hạo Dương mới” đả động. Tuy nhiên lại lập tức cau mày, nói:- Lời này của cậu, trên nguyên tắc tôi tán thành. Nhưng tiền đâu? Tiền từ đâu ra? 90 km đường cao tốc, vốn dự toán không kém 400 triệu, đến đâu để có nhiều tiền như vậy? đọc truyện mới nhất tại .

- Chủ tịch Địa khu, chúng ta không có tiền, nhưng ngân hàng có tiền.

Chu Kiến Quốc không khỏi cười gượng nói:- Ngân hàng có tiền, nhưng cũng phải được người ta cho chúng ta vay mới được. Chúng ta cầm cái gì để làm thế chấp cho người ta?

Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:- Lấy tài nguyên khoáng sản làm thế chấp, lấy toàn bộ tài nguyên khoáng sản của Hạo Dương làm thế chấp. Công ty quản lí tài nguyên của Hoa Viễn, Lâm Khánh, Hạo Dương với Công ty TNHH khai thác mỏ Sở Thiên đều có thể làm thế chấp. Dự chi các khoản thu từ nay đến 3-5 năm sau, trước tiên phải làm đường.

Chu Kiến Quốc liền có chút lo lắng nói:- Vĩ Hồng, đó là năm nay sống bằng tiền của năm sau à. Được ăn cả ngã về không như thế, có phải rất mạo hiểm không?

- Chủ tịch Địa khu, quả thực có chút mạo hiểm, nhưng mạo hiểm này rất đáng. Hiện nay chúng ta không đi đường tắt, tùng bước một làm phát triển, người ta sớm đã đến trước chúng ta rồi, đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, chênh lệch này chỉ có ngày càng xa. Ông xem Giang Khẩu số thành phố ven biển này, tốc độ phát triển nhanh cỡ nào? Ngoài đặt cọc để vay ngân hàng, chúng ta nhất định phải xin chi viện từ Tỉnh, Trung Ương. Dùng bất kì cách gì, chỉ cần có thể kiếm được tiền, chúng ta đều phải dùng.

Lưu Vĩ Hồng nói, đứng thẳng người, cả người đều toát ra ý chí chiến đấu hăng hái. Vô tình, Chu Kiến Quốc bị hắn cuốn hút, theo tư duy của hắn bắt đầu suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.